- Sao thế, không dám nhận người quen à?
- Tránh ra đi, đừng lèm bèm.
Anh Minh nghe thế cũng quay sang hỏi tôi:
- Sao thế em?
- Không sao đâu anh ạ, anh chọn xong chưa?
- Ừ, xong rồi đây, đợi tính tiền nữa là xong.
- Thế em về trước nhé.
Nguyệt nói:
- Ơ thế thấy tao chạy mất dép à, à mà anh gì ơi, bạn này nổi tiếng là hồ ly tinh đấy, anh quen nó thì cẩn thận nhé. Nó sợ em vạch mặt nên mới vội vàng trốn đấy.
- Tôi không quen bạn. Bạn nói gì cũng chẳng liên quan đến tôi.
Cô ta thấy anh Minh nói thế thì trợn tròn mắt, quê quá nên không biết trả lời thế nào. Anh Minh thì cũng không quan tâm đến thái độ của Nguyệt mà xách cả mua lẫn kéo tay tôi lôi đi, ra đến cổng chợ tôi mới ngơ ngác giật tay anh Minh ra, cuống lên nói:
- Anh đừng kéo tay em.
- À anh xin lỗi, nãy thấy bạn kia nói thế nên mới kéo em đi. Xin lỗi nhé.
- Vâng, thôi không sao đâu. Muộn rồi em phải về nấu cơm đây, anh về luôn chưa?
- Ừ, anh cũng về luôn đây, anh đưa em về nhé.
- Thôi, ở đây gần nhà em rồi, em tự đi về cũng được ạ. Em về đây, gặp lại anh sau nhé.
Nói xong tôi vội vàng lủi vào đám đông rồi trốn mất, trên đường về cứ nghĩ mãi, sợ lỡ như Nguyệt hay người quen nào mách với mẹ chồng tôi thì chắc bà đuổi tôi ra khỏi nhà mất, thế nhưng bẵng đi cả một tuần trời cũng vẫn không thấy động tĩnh gì, mà anh Minh thì càng ngày càng quan tâm tôi ra mặt.
Tôi bóng gió ám chỉ mình đã có người yêu mấy lần rồi nhưng anh ấy chỉ cười mà không nói gì, hôm thì mua cơm trưa, hôm thì mua trà sữa cho tôi. Bà trưởng phòng thấy thế nóng mắt quá mới bắt tôi tăng ca liên tục cả tuần trời, hôm nào cũng gần mười giờ đêm mới lết được về nhà, tôi oải sắp chết nhưng có mặt Phong nên không dám kêu.
Có hôm anh thấy mặt tôi nhăn nhăn nhó nhó mới hỏi:
- Phòng marketing dạo này nhiều việc à?
- Vâng, mới đưa ra chiến lược mới, nhiều việc quá nên ai cũng phải tăng ca.
- Thế à?
- Vâng, em sắp bận bằng anh rồi đây này. Anh đang làm gì thế?
- Xem báo cáo chiến lược marketing.
Tôi cứng họng, chạy đến nhìn màn hình laptop của Phong thì thấy đúng là anh đang xem chiến lược của phòng tôi thật, báo cáo dài đến gần hai mươi trang, nhưng tôi chỉ giống như học việc ở phòng thôi nên những thứ cao cấp như này cũng không đến lượt tôi làm. Nói như bà trưởng phòng thì phương án bán hàng của tôi "chỉ đáng đem ném vào sọt rác thôi".
Mà quan trọng hơn nữa là báo thì ở đây rồi, sếp chưa duyệt, chúng tôi có lý do gì để tăng ca đâu?
Tôi ngượng ngập gãi đầu:
- Em tăng ca thật, anh cứ xem camera ở công ty mà xem.
- Sao chỉ có một mình em tăng ca? Em làm sai gì à?
- Vâng vâng, tại em làm kém quá nên trưởng phòng mới bảo em phải ngồi lại để làm. Mà làm nhiều mới giỏi được đúng không anh?
- Ừ.
Thấy anh không phản ứng gì, tôi nhanh chân chuồn lên giường rồi trùm chăn giả vờ muốn ngủ. Nhưng mà không hiểu sao cả đêm hôm ấy nằm cạnh nhau mà người tôi cứ bứt rứt thế nào ấy, lưng nóng ran lên nhưng không phải sốt, khó chịu không ngủ được.
Tôi quay ngang quay dọc đến tận nửa đêm, chắc cựa nhiều quá làm Phong thức giấc nên anh mới nói:
- Làm sao thế?
- Em nóng lưng.
- Sao lại nóng lưng? Sốt à?
- Em không biết nữa, nhưng trán không nóng, chỉ nóng lưng thôi.
Lúc ấy thật ra tôi chẳng biết hiện tượng đó là gì, đến mãi sau này có kiến thức về sinh sản hơn thì mới hiểu đó là trạng thái bình thường của phụ nữ đến ngày rụng trứng, nhất là tôi mới trải qua việc trở thành một người phụ nữ thực thụ nữa nên kích thích hoocmon cơ thể càng rõ ràng hơn.
Phong suy nghĩ hồi lâu, lúc sau thấy tôi khó chịu quá nên mới đưa tay sờ thử vào lưng tôi, thấy ở đó nóng bừng bừng, anh giật mình bảo:
- Sốt rồi, dậy uống thuốc.
- Không phải mà, anh sờ trán mà xem, em có sốt đâu.
Tôi vừa nói vừa kéo tay anh lên sờ trán, trán không nóng mà lưng lại nóng làm một người học giỏi như anh cũng chẳng hiểu gì. Phong nói:
- Sao lại thế nhỉ? Có khó chịu lắm không?
- Không khó chịu lắm, nhưng em xoa lưng cho bớt được không? Anh cứ ngủ đi.
- Ừ.
Anh biết ý quay đi chỗ khác, còn tôi thì thò một tay vào áo xoa xoa chỗ lưng đang nóng của mình. Xoa một lúc không ăn thua, tôi bứt rứt muốn cởi phăng áo ra nhưng biết mình không thể cởi được nên đành cố nhịn. Lúc sau, tự nhiên thấy một bàn tay to lớn chạm đến lưng tôi.
Phong không nói gì mà chỉ im lặng xoa chỗ lưng nóng của tôi, ban đầu tôi cũng giật mình nhưng nghĩ trong hoàn cảnh này thì tốt nhất không nên lên tiếng thì cả hai mới đỡ ngại nên cũng không nói gì.
Tay anh rất mềm nhẹ nhàng lướt trên da thịt tôi, chỗ ngón tay giữa còn có vết chai vì cầm bút nên lúc cọ vào làm tôi ngưa ngứa. Chẳng hiểu sao lúc tôi tự xoa lưng thì thấy bứt rứt mà anh đụng vào thì tôi cảm thấy rất dễ chịu, giống như đang đứng ở ngoài trời nóng mà bỗng dưng được thổi qua một cơn gió mát vậy. Tôi thoải mái nhắm mắt tận hưởng, lúc sau mồm lại lẩm bẩm nói:
- Tay anh mát thật.
- Đỡ khó chịu chưa?
- Đỡ rồi ạ.
Tôi vừa nói vừa cười, định quay sang cảm ơn anh nhưng hình như tôi xoay người đột ngột quá nên tay anh đang đặt trên lưng tôi trượt thẳng đến ngực tôi, đặt gọn gàng trên đó.
Khi ấy cả hai đều xấu hổ nên Phong vội vàng rút tay ra, còn tôi thì mặt đỏ bừng bừng, ấp a ấp úng bảo:
- Ôi em xin lỗi, em không cố ý.
- Không có gì, ngủ đi.
- Vâng.
Tôi nhắm tịt mắt giả vờ ngủ, anh cũng nằm thẳng người lại nhưng một lúc sau tôi lại thấy anh ngồi dậy, đi thẳng vào trong phòng tắm. Phong tắm nước lạnh nên lúc sau đi ra, cả người vẫn còn hơi nước lạnh buốt, tôi sợ anh cảm nên đắp chăn cao lên đến tận cổ cho anh, to gan cằn nhằn:
- Sao tự nhiên nửa đêm anh lại đi tắm?
- Em vẫn chưa ngủ à?
- Chưa, em vẫn nóng lưng không ngủ được.
- Ngủ đi, quay lưng về bên này.
Tôi nghe lời quay lưng về phía anh, cả người anh đang mát áp vào lưng tôi làm tôi dễ chịu đi rất nhiều. Tôi kéo tay anh ôm vào lòng mình, cười hì hì:
- Mai phòng em đi tình nguyện ở tận Phú Thọ, anh có được mời tham gia không?
- Không.
- Đi qua đêm đấy, em định xin mẹ nhưng ngại quá. Hay mai anh nói hộ cho em một tiếng nhé.
- Ai nghĩ ra cái trò đi qua đêm đấy?
- Em, đốt lửa trại vui mà. Hay là anh đi cùng em đi, có sếp đi cùng mới vui,
- Không đi.
- Không đi thì thôi.
Tôi tiu ngỉu buông tay anh ra, lúc sau chẳng biết nghĩ gì mà tôi lại nói:
- Đi qua đêm thì vui nhưng mà còn lâu mới bằng được ôm ngủ. Trời lạnh được sếp ôm ngủ vẫn là thích nhất.
- Có nịnh thì tôi cũng không nói với mẹ cho em đâu.
- Anh Phong là người tốt nhất trên đời, kiểu gì anh Phong cũng nói với mẹ hộ em, nhờ?
- Không.
- Đi mà, giúp đỡ nhân viên quèn này đi sếp ơi.
- Không.
Tôi nịnh không được nên quay sang định trêu anh, nhưng mà anh nằm sát tôi quá nên lúc quay lại thì rúc thẳng luôn vào cổ anh. Anh mới tắm lần nữa nên cổ rất thơm, đúng mùi tôi thích luôn nên tôi không nghĩ gì mà thè lưỡi liếm liếm. Phong buồn quá nên đẩy tôi ra, anh mím môi bảo:
- Nằm yên, muộn rồi.
- Anh nói với mẹ cho em đi, nhé. Em đi một hôm thôi rồi em về. Mấy khi mới có dịp đi chơi, với cả anh Minh cũng đi mà, anh yên tâm, có anh Minh giám sát em rồi còn gì. Em không đánh nhau hay làm gì mất mặt anh đâu.
- Không.
- Hừ, không đồng ý à?
Tôi lại thè lưỡi liếm liếm lần nữa nhưng liếm không được, giằng nhau mãi cuối cùng tôi liếm đúng vào môi anh. Mặt Phong tự nhiên ngơ ra, tôi cũng ngơ ra, nhưng mà tôi muốn trêu đến cùng nên bảo:
- Anh đồng ý đi không em liếm mặt anh đấy.
- Con gì mới hay liếm mặt?
- Con hả? Con này này…
Tôi cúi xuống vừa cười vừa trêu, liếm mấy lần anh đẩy không được, cuối cùng Phong phải lật người đè tôi xuống giường, anh quát:
- Có nằm yên không?
- Không nằm yên.
Khi tôi nói xong câu này mới chợt phát hiện ra người anh hình như không còn mát nữa mà nóng hơn tôi rồi thì phải, mà chúng tôi đang nằm tư thế này cũng khiến tôi bắt đầu bứt rứt giống như lúc nãy rồi. Ánh mắt Phong rất sâu nhìn tôi, nhìn đến gần nửa phút mới thở hắt ra một hơi rồi định nằm lại xuống giường.
Đúng lúc anh vừa buông tôi ra thì tôi bỗng dưng thu hết can đảm giơ tay giữ chặt lấy mặt anh, sau đó kéo anh xuống hôn mình. Tôi cứ tưởng anh sẽ vùng vẫy né tránh nhưng ngạc nhiên nhất là lần này, Phong không từ chối giống như hôm tôi say nữa mà cũng nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của tôi.
Chúng tôi hôn nhau đến quay cuồng trời đất, hôn đến khi không thở được thì quần áo trên người cũng đã chẳng còn gì. Tôi cầm tay anh đặt lên ngực mình, khẽ thì thầm:
- Nóng, ở đây nóng.
- Ừ.
Tay anh từ từ chuyển động, ban đầu là nhẹ nhàng giống như xoa lưng tôi lúc nãy rồi lực dần dần mạnh hơn, vặn vẹo bầu ngực căng tràn sức sống của tôi. Một lúc sau đó, tôi gần như không thể chịu đựng được loại kích thích cực điểm này thêm được nữa, thế là lật người trèo lên người anh, cắn răng ấn hông xuống.
Phong giật mình hốt hoảng nhìn tôi:
- Thiên, đau đấy.
- Kệ.
Đêm ấy, lại là một đêm triền miên nữa của chúng tôi, không say, không bỏ thuốc, cảm giác được tình và dục ở trong chúng tôi chân thật nhất, mạnh mẽ nhất và say mê nhất. Chân tôi quấn chặt lấy eo anh, hơi thở hòa quyện.
Anh… hình như tôi đang sa chân vào tình cảm này rồi, tôi yêu anh, yêu không quay đầu lại được.