Chương 16: Đây là chỗ của chúng tôi
“Các người đặt bàn? Anh không nhớ nhằm đấy chứ?”
Lý Mộng Dao cười đến mức lưng cũng cong xuống.
Trong lòng cô ta dám khẳng định rằng, lúc này Lục Nguyên đang cố ra vẻ, chắc chắn là anh bị cười nhạo đến phát điên rồi nên mới dám liều lĩnh khăng khăng muốn vào nhà hàng này dùng bữa.
Chỉ có điều nơi này là nhà hàng đẳng cấp Michelin, nói rằng ở đây dùng bữa thì dễ, nhưng mà còn phải xem anh có nhiều tiền như thế không.
Thật là một tên thất bại, đến đẳng cấp Michelin cũng không biết là cái gì.
Lý Mộng Dao biết Lục Nguyên sẽ sớm bị giá cả của nhà hàng đẳng cấp Michelin này dọa sợ thôi, cho nên cô quyết định cô phải ghi nhớ lại toàn bộ dáng vẻ bị dọa tới hồn bay phách tán của Lục Nguyên.
“Tiên sinh, mong ngài đừng nói giỡn.”
Nữ quản lý của nhà hàng này cũng nhíu mày, tuy rằng cô ấy không thể giống như Lý Mộng Dao đứng một bên trắng trợn nhìn Lục Nguyên đầy trào phúng châm biếm, nhưng dựa vào cách ăn mặc của Lục Nguyên, nhìn thế nào cũng không giống một người có thể ăn uống ở nhà hàng đẳng cấp Michelin.
Cô cũng hơi có chút tin lời Lý Mộng Dao, rằng Lục Nguyên đến đây thực sự là để đi nhờ nhà vệ sinh.
Mà lúc này Trương Hà cũng bắt đầu luống cuống.
Lời Lục Nguyên cũng đã nói rồi, đương nhiên không thể rút lại.
Trương Hà vội vội vàng vàng mở túi của mình ra, cô muốn kiểm tra tiền mình mang theo có đủ hay không, sau đó cô nghiến răng nghĩ, lần này mình phải mời khách rồi, dù thể nào cũng không thể cho Lý Mộng Dao cơ hội cười nhạo.
“Quý khách, nếu anh đã đặt chỗ từ trước rồi, xin hỏi là bàn số mấy ạ?” – Vị nữ quản lý đương nhiên không tin lời Lục Nguyên, nhưng dù gì nhà hàng mở ra cũng là để làm ăn buôn bán, vì vậy cô nhẫn nhịn không nỗi cơn tức giận, hỏi Lục Nguyên.
“Bàn số sáu.” – Lục Nguyên nói.
“Ha ha, bàn số sáu?”
Khi Lục Nguyên nói những lời này, Lý Mộng Dao đã cười ngặt nghẽo đến không dừng lại được, chỉ chỉ tay vào Lục Nguyên: “Đồ thất bại này, đến bịa chuyện cũng không biết bịa, haha, lại còn dám nói bản thân mình đã bàn số sáu nữa chứ, haha, cười chết mất thôi.”
Lý Mộng Dao đúng là có lý do để cười, còn không phải rõ ràng ra đấy rồi sao?
Chính cô ta đang ngồi ở bàn số sáu, cơm còn chưa ăn xong thì Lục Nguyên lại đến nói anh đặt bàn số sáu, đây rõ ràng là tự mình đánh vào mặt mình.
“Quản lý, còn không nhanh đuổi tên lừa đảo này đi?
Chúng tôi đã đặt bàn số sáu, anh ta làm sao có thể cũng đặt bàn số sáu được cơ chứ?” – Lý Mộng Dao nói xong thì dựa vào Đỗ Lượng, kiêu căng nhìn Lục Nguyên một cái.
Lúc này trong lòng Lý Mộng Dao chỉ đang gào thét máy lần câu: “Thật thoải mái.”
Nữ quản lý cũng không thèm đôi co, hét lớn: “Bảo vệ.”
“Chờ một chút.”
Lục Nguyên lấy điện thoại ra, đưa cho quản lý, nói: “Tôi có tin nhắn đây, cô tự xem đi vậy.”
*Ô kìa, đây không phải là điện thoại của tôi à? Anh cũng chỉ xứng dùng đồ tôi đã vứt đi thôi.” – Lý Mộng Dao ung dung nói, trong mắt có tràn ngập vẻ đắc ý không tả được.
Quản lý mặc kệ hai người gây chuyện qua lại, tuy rằng cô không hề tin tưởng Lục Nguyên nhưng thấy anh đưa tin nhắn ra, cô cũng bán tín bán nghi cầm lên xem.
“Đây đúng là tin thông báo đặt bàn ở nhà hàng chúng tôi thành công, đúng là đặt bàn số sáu.”
“Sao có thể như thế được?”
Lý Mộng Dao cười nhạo một tiếng: “Chắc chắn là làm giả rồi. Rõ ràng bàn số sáu là chúng tôi đặt, hơn nữa đồ ăn cũng đã đưa lên rồi, chúng tôi đã ăn được mười phút rồi.”
“Cái này thì có hơi kỳ lạ thật. Quý khách có thể cho tôi xem tin nhắn đặt chỗ của các vị được không ạ?” – Nữ quản lý hỏi lại Lý Mộng Dao và Đỗ Lượng.
Đỗ Lượng cũng không hề chịu yếu thé, lấy di động mở tin nhắn đặt chỗ ra.
“Thế nào, thấy chưa? Bàn của chúng tôi cũng là bàn số sáu đúng chứ?” – Đỗ Lượng đắc ý cười nói.
Hiện tại cả hai người đều nói là mình đã đặt bàn số sáu thế thì nhất định có một người đang nói dối.
Lý Mộng Dao chắc chắn có thể chứng minh bản thân mình đã đặt bàn.
Thế thì Lục Nguyên chắc chắn đang nói dối.
Haha, đợi đến lúc vạch trần màn kịch này của anh, xem anh còn có thể phân trần được cái gì nữa.
Nữ quản lý nhìn xong tin nhắn của Đỗ Lượng thì liền nở nụ cười nói với Đỗ Lượng: “Cả hai vị đều đúng là đã đặt chỗ ở nhà hàng chúng tôi, cũng đúng là đều đặt bàn số sáu. Có điều là vị khách này đặt bàn số sáu khu VIP, còn các vị là bàn số sáu khu phổ thông.”
Lí Mộng Dao ngay lập tức liền sửng sốt.
Cái gì, những gì tên này nói thế mà đều là thật ư?
Hơn nữa bọn họ còn đặt bàn khu VIP, còn hơn cả mình?
Nữ quản lý biết mình đã hiểu nhằm Lục Nguyên và Trương Hà, thái độ bây giờ đã thay đổi một trăm tám mươi độ, trở nên lịch sự hơn rất nhiều, đích thân dẫn đường cho hai vị khách: “Quý khách, thật xin lỗi, vừa nãy tôi đã thát lễ rồi, mời hai vị theo tôi.”
Nữ quản lý nhanh chóng dẫn Lục Nguyên và Trương Hà tới bàn số sáu khu VỊP.
Sau đó thì nữ quản lý ngay tức khắc ni giận.
“Cái gì thế này? Bàn đã có khách đặt trước, tại sao chưa có ai thu dọn bàn là như thế nào?”
“Quản lý, không phải đâu ạ, khách đã đến rồi, họ vừa mới đi vệ sinh thôi ạ. A. Họ về rồi kìa.” – Bồi bàn vội vàng chỉ chỉ tay về phía sau.
Phía sau vừa khéo lại là Lý Mộng Dao và Đỗ Lượng đang đi tới.
Lúc nhìn thấy nữ quản lý đưa Lục Nguyên và Trương Hà đến bên bàn của mình, Lý Mộng Dao bỗng chốc hiểu ra vấn đề.
Sắc mặt của cô ta ngay lập tức đen xì.
“Quý khách thật ngại quá, đây là bàn số sáu khu VIP, là bàn của anh Lục và chị Trương đây. Bàn của anh chị là ở khu phổ thông.”
Nữ quản lý nói với Lý Mộng Dao.
Lý Mộng Dao cuối cùng cũng hiểu ra toàn bộ.
Ngay từ lúc đầu cô ta đã ngờ ngợ, bàn số này sáu sao lại có thể tốt như thế, cả đại sảnh rộng lớn chỉ có khoảng cỡ năm bàn có cùng vị trí tương tự, lại còn dùng đồ dùng bằng bạc, khăn tơ vàng.
Hóa ra đây là khu VỊP.
Bây giờ cô ta mà lại bị đuổi đến chỗ ở khu phổ thông, còn Lục Nguyên và Trương Hà lại ngồi tận hưởng ở khu VIP này, đối với Lý Mộng Dao đây rõ ràng là một sự sỉ nhục.
“Tôi không đi, vì sao phải đi chứ? Cũng không phải lỗi của chúng tôi.”
Lý Mộng Dao đặt mông ngồi xuống, hai tay khoanh trước ngực, bày ra bộ dáng của một người phụ nữ đanh đá.
Nữ quản lý thấy thế thì nhíu mày.
Xảy ra sự việc này cô cũng rất đau đầu. Cô liền quay đầu sang hỏi bồi bàn đang đứng bên cạnh: “Sao lại thế này, không lẽ lúc khách đến mấy người không kiểm tra tin nhắn đặt chỗ à?”
Bồi bàn thấy mọi chuyện biến thành như vậy cũng luống cuống, vội vàng giải thích: “Lúc đầu đặt bàn số sáu khu VỊP dùng tên là anh Lục để đặt chỗ, chú thích là một nam một nữ. Lúc anh chị này đến em có hỏi là có phải là anh Lục không, hai người họ liền nói là đúng, lại cũng là một nam một nữ cho nên em không kiểm tra lại thông báo nữa.”
“Anh Lục cái gì mà anh Lục, rõ ràng lúc đấy cậu hỏi là anh Đỗ.”
Lúc này Đỗ Lượng mới hiểu ra thì ra là do lúc đầu mình nghe nhằm. Dù sao thì anh Lục với anh Đỗ cũng phát âm gần giống nhau, nghe cũng na ná như nhau.
Đúng vậy, chẳng trách anh ta đặt chỗ chỉ tiêu tốn có hơn một nghìn tệ lại được đãi ngộ tốt như thế. Thì ra là do hai người họ ngồi nhằm chỗ.
Nhưng mà lúc này Đỗ Lượng đánh chết cũng không chịu thừa nhận là do mình sai.
Nữ quản lý vốn đã có kinh nghiệm xử lý những tình huống như thế này đến lúc này thì cô đã hiểu ra đang có chuyện gì xảy ra.
“Được thôi, hai vị nhát định không đi đúng không?”
Nữ quản lý hỏi lại Lý Mộng Dao.
“Không đi, tôi không đi đấy. Không phải chỉ là khu VỊP thôi à, có gì ghê gớm chứ.” – Lý Mộng Dao bực mình nói. Cô ta tuyệt đối sẽ không chịu khuất phục đâu, đánh chết cô ta cũng thể mắt mặt trước Lục Nguyên được.
“Cũng được thôi, vậy tôi nói qua trước một chút. Số tiền hai vị đã thanh toán mới chỉ là phí đặt chỗ trước.
Giá bàn ở khu VỊP là năm trăm tệ, phí sử dụng dụng cụ ăn uống bằng bạc là năm trăm tệ, phí cho dàn nhạc công diễn tấu là ba ngàn tệ, bồi bàn phục vụ riêng là một ngàn tệ, giá cả của các loại món ăn trong thực đơn khoảng trên dưới một vạn tệ, rượu và thức uống khác tính riêng. Nếu hai vị kiên quyết muốn ngồi ở đây thì tôi sẽ giúp hai vị đổi thành bàn VỊP. Tuy nhiên trước đấy vẫn phải nhắc trước cho hai vị về giá cả khu vực VIP này.”
Lý Mộng Dao trong đầu nổ một tiếng ầm, cha mẹ ơi, thế này cũng đắt quá rồi, ở đây gọi cái gì cũng phải thêm một vạn rưỡi, đấy là còn chưa tính đến rượu hay đồ uống.
Nhưng mà cô không thể chấp nhận việc mình phải cay đắng bị đuổi đi như thế.
“Hừ, chút tiền vặt thôi. Anh yêu, nhanh ngồi xuống đi.”
– Lý Mộng Dao nhìn Đỗ Lượng.
Dù sao thì cô ta cũng đâu phải trả tiền, Đỗ Lượng sẽ trả hết thôi.
Nhưng Đỗ Lượng đã sớm đổ mồ hôi lạnh rồi. Anh ta lần đầu đi nhà hàng Michelin, suy tính trong đầu cao nhất sẽ tiêu khoảng hai ngàn tệ, nào ngờ bây giờ phải trả tới tận một nghìn rưỡi, anh ta đào đâu ra ngần đấy tiền.
“Dao Dao, đi thôi.”
Đỗ Lượng lôi kéo Lý Mộng Dao đứng dậy.
Lý Mộng Dao vừa xấu hồ vừa giận dữ nghĩ, không lẽ cô ta thật sự phải rời đi, cứ thế mà mắt mặt trước mặt Lục Nguyên và Trương Hà sao.
“Đi cái gì mà đi, không lẽ chút tiền ấy anh cũng không có chắc?” – Lý Mộng Dao vẫn ương bướng trút giận lên người Đỗ Lượng.
Lúc này xung quanh đã có không ít người vây xem.
Lục Nguyên và Trương Hà, nữ quản lý, còn có bồi bàn, ngoài ra còn có mấy vị khách đến dùng bữa đã bắt đầu chú ý sang bên này xem náo nhiệt, Lý Mộng Dao làm sao có thể cứ thế mà rời đi chịu mất mặt trước mặt nhiều người như thế chứ.
“Nếu em không chịu đi thì em cứ ở đây mà ăn đi. Anh đi đây.”
Độ Lượng bỗng nhiên buông tay Lý Mộng Dao ra rồi đi khỏi chỗ này.
Lần này Đỗ Lượng cũng bị ép không biết làm thế nào, tuy bản thân anh ta là một phú nhị đại nhưng anh ta vẫn chưa đến mức tiêu hơn một vạn chỉ để ăn một bữa như đám con nhà danh giá giàu có khác.
Chưa kể trước mặt nhiều người như vậy lại lôi lôi kéo nhau nhau cũng đâu phải chuyện hay ho gì.
Cho nên Đỗ Lượng nồi nóng dứt khoát bỏ đi.
Việc này khiến Lý Mộng Dao trợn tròn cả mắt.
Đỗ Lượng đã đi rồi cô ta có ngồi ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Lý Mộng Dao vừa thẹn vừa tức đến mức mặt cô ta đỏ bừng. Cô ta cũng không tiếp tục ương bướng ngồi đấy nữa mà vội vã chạy theo Đỗ Lượng, thoát khỏi đám người đang hóng chuyện.
“Anh Lục, rất xin lỗi anh vì đã gây cho anh nhiều rắc rối không đáng có như thế.”
Đỗ Lượng và Lý Mộng Dao đương nhiên cũng không rời khỏi nhà hàng mà chỉ là đi về bàn số sáu ở khu vực phổ thông.
Nếu là lúc bình thường thì chỉ cần ngồi ở bàn số sáu khu phổ thông thì Lý Mộng Dao e là đã vui như mở cờ trong bụng rồi.
Nhưng bây giờ không giống.
Mắt cô ta thấy Lục Nguyên và Trương Hà ngồi ở khu VIP đằng kia, chỗ ngồi hào nhoáng xa hoa như thế, có bồi bàn phục vụ riêng, còn có dàn nhạc hòa tấu cho bọn họ.
Nội tâm Lý Mộng Dao lúc nay cực kỳ chua xót.
Tuy nhiên trong lòng cô ta lại càng cảm thấy ngạc hiên hơn, Lục Nguyên lấy đâu ra nhiều tiền như thế để mời Trương Hà đến nơi sang trọng thế này chứ?
Lúc nãy nữ quản lý cũng đã nói rồi, chưa tính cả rượu hay đồ uống đã lên đến một nghìn rưỡi tệ, chỉ cần gọi thêm món đồ uống là hóa đơn dễ cũng có thể lên đến hai nghìn tệ.
Lý Mộng Dao không nhịn được mà liếc mắt một cái.
Không nhìn thì thôi, liếc mắt một cái cô ta đã thấy bồi bàn đang bê lên một chai rượu vang, cẩn thận rót cho Lục Nguyên và Trương Hà. Nhìn bộ dáng cẩn thận của bồi bàn, ai không biết còn tưởng hắn đang phục vụ cho vương tử và công chúa ấy chứ.
Lý Mộng Dao lại càng nghẹn một bụng.
Không chỉ có mỗi mình Lý Mộng Dao cảm thấy quái lạ, lúc này trong đầu của Trương Hà cũng đang tràn ngập nghỉ vấn.
“Lục Nguyên, cậu lấy tiền ở đâu ra thế? Mà cậu gọi điện đặt chỗ từ khi nào, sao tớ không biết? Tớ với cậu đi với nhau, nãy giờ tớ cũng có thấy cậu gọi điện đặt chỗ bao giờ đâu?”
Trương Hà hỏi liền một mạch đến máy câu.
“Hì hì, đặt thế nào cậu đừng hỏi nhiều.” – Đương nhiên Lục Nguyên cũng sẽ không nói cho Trương Hà biết là lúc họ còn đang ngồi trên xe taxi anh đã nhắn tin cho lão Hùng đặt chỗ trước với bên nhà hàng, còn lại mọi chuyện đương nhiên lão Hùng sẽ lo chu đáo, đặt bàn xong xuôi thì gửi tin nhắn thông báo đặt bàn thành công lại cho anh.
“Còn về việc tớ lấy tiền đâu ra ấy à, tớ trúng thưởng đấy.” – Lục Nguyên nói.
Bây giờ đương nhiên không phải là thời điểm thích hợp để nói về thân phận của mình, Lục Nguyên bèn nói với Trương Hà là anh mua vé xổ số trúng được khoảng trên dưới mười vạn.
Trương Hà nghe xong không nhịn được, có chút tức giận.
“Chúng ta ăn một bữa này đã tiêu hơn hai vạn rồi. Cứ như thế này thì chẳng máy chốc tiền cậu trúng được cũng tiêu hết sạch rồi. Cậu thật là, cất lại sau này tiêu cho bản thân có phải tốt hơn không?”
Trương Hà thật sự cảm thấy rất tiếc.
Nếu Lục Nguyên là phú nhị đại thì sao cũng được, không quan trọng, nhưng đằng này Lục Nguyên lại cực kỳ nghèo, số tiền này Trương Hà muốn Lục Nguyên mua cho mình máy bộ quần áo, hàng ngày ăn ngon một chút, cô mong rằng anh sẽ tiêu tiền để tự chăm sóc cho bản thân anh là được rồi.
“Không sao đâu. Trương Hà, bình thường cậu đối xử với tớ rất tốt. Tớ vẫn luôn muốn mời cậu bữa cơm, nhưng chưa có tiền để mời cậu. Bây giờ tớ trúng thưởng rồi, ý nghĩ đầu tiên của tớ là muốn mời cậu đi ăn đồ ngon. Chỗ tiền này cậu nghĩ thế nào cũng được nhưng tớ vẫn cảm thấy như thế là đáng. Tớ tiêu tiền cho một người quan tâm tới tớ, tiêu nhiều hơn nữa tớ cũng không thấy có vấn đề gì cả.” – Lục Nguyên nhìn Trương Hà nói.
Những lời này của Lục Nguyên là nói thật lòng.
Trương Hà vẫn luôn đối xử với anh rất tốt, cô vì anh mà đi chất vấn Lý Mộng Dao, cũng đã an ủi anh lúc anh với Lý Mộng dao chia tay.
Dù Lục Nguyên cảm thấy anh và Trương Hà sẽ không có khả năng trở thành người yêu nhưng anh với cô vẫn sẽ luôn là bạn tốt của nhau.
Nhưng anh không hề biết rằng lúc Trương Hà nghe những lời này đã có chút cảm động, khóe mắt cô có hơi ươn ướt, trong lòng cũng dần nảy sinh tình cảm.