Từ Quế Hoa cười lạnh nói: “Tôi thấy đứa con trai lớn của cô giống hệt như chồng cô vậy, vừa nhìn đã biết không làm nên việc lớn, chắc chắn không đáng tin cậy.”
“Từ Quế Hoa, cô đánh rắm!”
Trận cãi vã này rất to tiếng nên những người ở mấy mẫu ruộng xung quanh đều có thể nghe thấy tiếng động.
Mục Kế Đông ném cây sào trong tay xuống rồi nói với cha mình: “Chia nhà đi cha, con không thể sống chung dưới một mái nhà với người phụ nữ như Trương Lan Hoa thêm một ngày nào nữa.”
Xung quanh cánh đồng toàn là người, Mục Quý ngẩng mặt lên nhìn bầu trời, không nói nên lời.
Mục Giải Phóng khuyên hắn: “Kế Đông, cậu hiểu chuyện chút đi, đừng so đo với phụ nữ làm gì, chỉ tổ làm ảnh hưởng đến hòa khí của gia đình.”
“Chú à, tại chú không biết đó thôi, đây cũng không phải là lần đầu tiên.”
Mục Giải Phóng cũng không muốn làm gián đoạn công việc chung chỉ vì mâu thuẫn gia đình họ, không kiên nhẫn nói: “Có việc gì thì để hết giờ làm rồi về nhà nói, bây giờ mọi người tập trung làm việc đi!”
Mục Kế Đông nhặt đòn gánh lên, xoay người rời đi, Mục Giải Phóng vỗ bả vai của Mục Quý: “Đừng để trong lòng.”
Tin đồn không thể che giấu, trước khi tan tầm, tin đồn về việc gia đình nhà họ Mục chia nhà ra riêng đã lan truyền đi khắp làng, một số người hỏi trước mặt Vương Xuân Linh, cô ta chỉ nói rằng mình sẽ nghe theo lời cha mẹ chồng, dù có chia nhà thật đi nữa thì sau này vẫn là người một nhà.
Nghe giọng điệu này là biết ngay con dâu cả nhà họ Mục cũng có ý định muốn chia nhà ra riêng rồi.
Truyền đi truyền lại một hồi, những lời của Vương Xuân Linh lọt vào tai hai vợ chồng già, Vương Thải Hà nghẹn một hơi trong ngực, bà nghiến răng vùi đầu vào công việc, liều lĩnh lao về phía trước, bỏ xa những người còn lại.
Một hàng lúa đã bị cắt gần hết, lúc bà đứng dậy nhìn lại, cánh đồng trơ trụi phía sau trông có chút đột ngột trống trải, hệt như tâm trạng của bà lúc này vậy......
Khi tan tầm về nhà, Mục Kế Đông không quan tâm đến bất kì điều gì, việc đầu tiên hắn làm khi trở về là lau người sạch sẽ bằng nước, sau đó quay đầu đi vào phòng để gặp vợ và con gái.
Chỉ tiếc là con gái cưng của hắn còn đang ngủ, Mục Kế Đông nói với vợ: “Anh đoán không sai tí nào, cả hai chị dâu đều muốn chia nhà ra riêng.”
Nói xong hắn lại đưa tay che mặt, nghẹn ngào nói: “Chắc cha mẹ buồn lắm đây.”
Lâm Ngọc không biết nên an ủi hắn như thế nào: “Vậy sau này khi nhà chúng ta làm đồ ăn ngon thì đưa một phần về cho cha mẹ.”
Mục Kế Đông nghe vậy liền mỉm cười: “Anh sẽ chăm chỉ làm việc để nuôi hai mẹ con em.”
Trong lòng Lâm Ngọc vui vẻ, khuôn mặt cũng trở nên dịu dàng hơn: “Miễn là vợ chồng chúng ta đồng lòng, đi theo anh, dù có thế nào em cũng sống được.”
Cơm tối do Vương Thải Hà phụ trách nấu, hiếm khi bà hào phóng được một lần, bữa tối cũng không phải món cháo khoai lang đỏ có thể soi thấy bóng người nữa mà là cháo 100% . Thức ăn cũng không phải là dưa muối, mà là bà ấy đi vào nhà kho cắt một miếng thịt xông khói to bằng lòng bàn tay rồi xào với khoai tây. Bởi vì không bỏ ớt cay cho nên Lâm Ngọc cũng có thể ăn được.
Sau khi ăn xong, nhóm con dâu phải vào bếp dọn rửa chén bát, Mục Kế Đông lau miệng rồi đứng dậy rời đi, Mục Quý bảo hắn ngồi xuống.
“Cha, có chuyện gì sao?” Mục Kế Quân nhìn mặt cha mình rồi cẩn thận hỏi một câu.
“Có việc cần bàn.” Mục Quý nhìn ba người con trai với ba vẻ mặt khác nhau.
Danh Sách Chương: