"Đào Tâm Lạc được cậu mợ nuôi lớn từ nhỏ. Nhà bọn họ không có con nên vẫn luôn đối xử với Đào Tâm Lạc rất tốt."
"Sau này không biết cậu của cậu ta nghe ai nói mà cầm tiền trong nhà theo bạn bè học đầu tư, không những mất sạch không còn đồng nào mà còn nợ nần không ít."
"Lúc đó Đào Tâm Lạc vừa mới trưởng thành, vừa đi học vừa đi làm, có điều chắc cũng không giải quyết được vấn đề."
"Về phần tại sao trên giấy vay nợ lại là tên Đào Tâm Lạc thì cậu tự đi mà hỏi cậu ta."
Cách đây không lâu Ông Mộ Vân báo những tin tức này cho Phó Thiệu Nam. Anh ta cầm sao kê của ngân hàng, nhìn con số trên đó rồi nói: "Ban đầu tiền mỗi tháng đều là cố định, sau đó càng ngày càng nhiều. Tôi thấy tháng trước... Tháng trước rút ba vạn."
Nếu để Ông Mộ Vân điều tra, vậy chắc chắn anh ta sẽ biết được chuyện Đào Tâm Lạc làm streamer, cũng tra ra được Đào Tâm Lạc thường xuyên gửi và nhận chuyển phát nhanh. Nhưng mà streamer, chuyển phát nhanh và Phó Thiệu Nam, Ông Mộ Vân vẫn luôn không thể liên hệ ba thứ này lại với nhau.
Cũng may Ông Mộ Vân không phải là người có lòng hiếu kỳ quá nặng. Anh ta chỉ nghĩ là giúp bạn mình để ý một chút, dù sao không bao lâu nữa anh ta cũng sẽ quay về nước Y.
"Mợ cậu ta tái hôn, cậu thì chắc không còn ở thành phố Z nữa đâu, tạm thời chỉ thế này thôi. A Nam, cậu có nghe tôi nói không đó?"
"Ừ, tôi biết rồi."
Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào sô pha với sàn nhà, trong tay Phó Thiệu Nam cầm mấy tờ khăn giấy đẫm nước mắt. Đào Tâm Lạc cố gắng điều chỉnh cảm xúc, xem đi xem lại tờ giấy nợ ố vàng nắm chặt trong tay.
Nhưng tầm mắt của cậu đã bị nước mắt làm nhòe đi. Phó Thiệu Nam nhìn ánh mắt cực kỳ chuyên chú của Đào Tâm Lạc, cũng không biết cậu có thể thấy được bao nhiêu chữ.
Bên tai lại truyền tới tiếng rút giấy, Đào Tâm Lạc lau nước mắt dính trên mi, thả giấy nợ sang một bên, ngẩng đầu nhìn Phó Thiệu Nam.
Người đàn ông yên lặng ngồi trước mặt cậu. Đào Tâm Lạc nhìn anh vài giây rồi ngập ngừng mở miệng.
Nói một câu khiến Phó Thiệu Nam có chút kinh ngạc.
"Anh ơi..." Giọng của Đào Tâm Lạc có hơi khàn, cậu nuốt tiếng nghẹn ngào vào trong, hỏi rất nhỏ: "Anh muốn cái gì?"
Phòng khách đột nhiên rơi vào một khoảng lặng ngắn ngủi. Người đàn ông hơi ngửa đầu, khuôn mặt không biểu cảm khiến người khác không biết được bây giờ anh đang nghĩ gì.
Hai người vốn đang dựa vào nhau rất gần, gối chạm gối. Đào Tâm Lạc không đợi Phó Thiệu Nam trả lời đã chủ động nhích lại gần.
Cổ bị ôm lấy, Đào Tâm Lạc cúi đầu ôm Phó Thiệu Nam, cả người bổ nhào vào lòng anh. Làn da bên gáy vừa ẩm vừa nóng, Đào Tâm Lạc dán sát vào anh, nước mắt chưa khô trên mặt cậu toàn bộ cọ lên cổ Phó Thiệu Nam.
Sô pha lún xuống vì nặng, đầu của Đào Tâm Lạc tựa lên sô pha, có thể cảm nhận được lồng ngực cứng rắn của người đàn ông rất rõ ràng.
Trần nhà trong tầm mắt đã mất đi màu sắc vốn có của nó, hơi thở quen thuộc ùn ùn kéo tới như đang quyến rũ trắng trợn.
Một bàn tay thon dài hữu lực phủ lên, vuốt ve tấm lưng mỏng nanh của Đào Tâm Lạc từng chút một. Sau đó anh nắm lấy thắt lưng cậu, dùng sức ấn nam sinh vào lồng ngực mình.
Trong studio có rất nhiều nhân viên công tác, Tần Tại Chi chụp xong bộ ảnh cuối cùng, người đại diện và bên quảng cáo đang xác nhận một số chi tiết với cô.
Tằng Tuyết Ny thay quần áo xong thì đi tới, trang điểm rất tươi tắn xinh đẹp. Người đại diện thấy cô ta thì lập tức qua đón, Tằng Tuyết Ny tùy ý liếc nhìn đám người cách đó không xa, lùi lại mấy bước như đang ngại nơi này quá ồn.
Tằng Tuyết Ny chính là người mới có tài nguyên tốt nhất dạo gần đây. Trước khi tới đây Tần Tại Chi còn lo vị người mẫu này không dễ tiếp xúc như người ta đồn. Có điều bọn họ tiếp xúc cả ngày, hơn phân nửa là người đại diện và bên quảng cáo ra ý kiến chứ bản thân Tằng Tuyết Ny không nói được bao nhiêu câu.
"Bạn trai của tôi muốn tới đón tôi." Tằng Tuyết Ny không dám tới quá gần đám người như sợ bọn họ nghe được cô ta đang nói gì. Cô ta cầm điện thoại nhìn người đại diện, giọng điệu rất nhẹ, nhưng lại có vẻ khoe khoang: "Anh ấy nói tối nay sẽ dẫn tôi đi xem biểu diễn ánh sáng đó!"
Từ khi chuyện tình cảm của Tằng Tuyết Ny với Trình Nguyên Quân bị truyền ra tới giờ thì người đại diện đã sớm quen với chuyện ngày nào cô ta cũng khoe ân ái trước mặt mình. Hắn ta bất đắc dĩ gật đầu, nhắc nhở Tằng Tuyết Ny: "Buổi tối còn phải ăn cơm với bên quảng cáo và nhân viên công tác, cô ăn xong mới được đi."
Tằng Tuyết Ny bĩu môi, không vui lắm. Người đại diện ghé đầu nhìn màn hình điện thoại của cô ta, nửa an ủi nửa thúc giục nói: "Đừng giận, cô bảo cậu Trình đón cô trễ chút là được rồi mà!"
Lúc ăn cơm chiều Đào Tâm Lạc nhận được tin nhắn wechat của Tần Tại Chi. Cô gửi cho cậu một định vị, hỏi cậu có rảnh để tới đây không.
Tần Tại Chi: Đêm nay em có livestream không? Không livestream thì có muốn tới chơi không? Tối nay ở đây có biểu diễn ánh sáng, nghe bọn họ nói náo nhiệt lắm đó!
Trùng hợp chính là địa chỉ mà Tần Tại Chi gửi tới ở ngay bên cạnh khu kinh doanh, ban ngày lúc Phó Thiệu Nam đi có nói mình về công ty, công ty của anh ở ngay chỗ đó.
Đào Tâm Lạc: Được ạ.
Trước khi người đàn ông đi có bảo Đào Tâm Lạc bỏ chặn số wechat của mình. Lúc đầu Đào Tâm Lạc còn nghe không hiểu, đợi người đi rồi Đào Tâm Lạc vào mục block mới phát hiện số điện thoại của Phó Thiệu Nam chính là tên biến thái "F" kia.
Cậu ngơ ngác ngồi trên sô pha một hồi lâu, nhớ lại mình có một câu quên hỏi. Vì thế cậu bỏ chặn người ta rồi gửi tin nhắn cho anh.
Đào Tâm Lạc: Anh ơi, anh có đưa tiền cho bọn họ không?
F: Không có, tôi đánh bọn chúng, tìm được trên người bọn chúng.
F: Sau này bọn chúng sẽ không tới tìm em nữa đâu.
Sở dĩ Phó Thiệu Nam nói như vậy là vì không muốn Đào Tâm Lạc có suy nghĩ "mắc nợ". Anh trả giấy nợ quan trọng nhất lại cho Đào Tâm Lạc, trong mắt cậu Tề Dũng Thành đã mất đi lợi thể để uy hiếp.
Mà Đào Tâm Lạc thực sự đã nghĩ như vậy, bằng không cậu đã không hỏi Phó Thiệu Nam muốn gì. User 111 từng nói anh sẽ giải quyết tất cả phiền phức cho Đào Tâm Lạc, bây giờ phiền phức đã được giải quyết, để báo đáp thì Đào Tâm Lạc cũng phải thỏa mãn đối phương.
Câu trả lời của Phó Thiệu Nam khiến Đào Tâm Lạc nhẹ nhàng thở ra. Đối với Đào Tâm Lạc mà nói thì 658 vạn là một con số trên trời, nếu Phó Thiệu Nam thật sự thay cậu trả tiền thì cậu căn bản không biết mình nên trả lại cho anh thế nào.
Bây giờ sự tình trở nên đơn giản hơn rồi. Phó Thiệu Nam muốn quen với Đào Tâm Lạc vậy thì cậu sẽ yêu đương với anh. Đại gia có tiền hứng thú nhanh mà chán cũng nhanh, đợi tới lúc Phó Thiệu Nam chia tay cậu thì cuộc giao dịch này sẽ hoàn thành.
Tuy Phó Thiệu Nam nhìn rất hung dữ, bình thường Đào Tâm Lạc mà thấy người như vậy sẽ trốn rất xa, nhưng chuyện này cũng không quan trọng.
Có điều Đào Tâm Lạc chưa từng yêu đương, nghĩ tới đây nam sinh ngồi trên ghế sô pha dụi mắt, bắt đầu lặng lẽ suy nghĩ.
Cũng không biết yêu đương với đàn ông như Phó Thiệu Nam sẽ có cảm giác gì.
Tần Tại Chi hẹn gặp cậu ở quảng trường của khu kinh doanh. Tước đó Đào Tâm Lạc đã tới đây rồi, chính giữa quảng trường là một suối phun nước rất lớn, bây giờ chỗ đó đang có rất nhiều người vây quanh.
Đêm nay ven biển còn có mấy chiếc du thuyền tư nhân, chắc là cũng tới xem biểu diễn ánh sáng. Tần Tại Chi tìm được Đào Tâm Lạc đang nhìn ngó xung quanh trong đám người nên kéo cậu lại.
"Đào Tâm Lạc!" Buổi chụp ảnh hôm nay tiến hành vô cùng thuận lợi nên tâm trạng tốt đẹp của Tần Tại Chi viết hết lên mặt, "Tìm em lâu lắm đó!"
Thật ra không chỉ Tần Tại Chi mà ngay cả nhân viên công tác của studio và Tằng Tuyết Ny cũng tới đây. Người xung quanh di chuyển thành đám, Trình Nguyên Quân cũng xuất hiện, thoải mái đứng bên cạnh Tằng Tuyết Ny.
Không ít người qua đường đều giơ điện thoại lên chụp đôi tình nhân này, Tần Tại Chi giới thiệu vị người mẫu này cho Đào Tâm Lạc, thuận miệng nêu ý kiến của mình: "Chị thấy tính tình của cô ấy rất tốt, không khó tiếp xúc như người ta nói đâu. Có khi là do hình tượng mà công ty định cho cô ấy là mỹ nữ lạnh lùng, chị thấy cô ấy còn không cười được nữa là."
Đào Tâm Lạc đứng cách Tằng Tuyết Ny vài người, trùng hợp Trình Nguyên Quân cũng nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt xẹt qua Đào Tâm Lạc.
Lúc này biểu diễn ánh sáng bắt đầu. Trình Nguyên Quân chợt quay đầu lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngẩng lên một cách kinh ngạc của Đào Tâm Lạc thì giật mình mở to hai mắt.
Dạo gần đây Trình Nguyên Quân bận yêu đương nên cũng không theo dõi chuyện tâm huyết dâng trào của bạn tốt nữa. May mà khuôn mặt của Đào Tâm Lạc rất dễ khiến người ta nhớ kỹ, thừa dịp mọi người đang chụp ảnh, Trình Nguyên Quân cũng lén lút chụp một tấm.
Sau đó gửi cho Phó Thiệu Nam.
Trình Nguyên Quân: Vãi! A Nam! Cậu xem tôi gặp được ai nè! Đây chẳng phải là streamer nhỏ kia sao?
Trình Nguyên Quân: Thành phố Z nhỏ thật! Người anh em à, tôi đã nghiệm qua giúp cậu rồi đó! Người thật nhìn còn ngoan hơn trong ảnh nữa!
Trình Nguyên Quân: Giờ cậu đang ở đâu? Muốn tới đây không, bọn tôi ở ngay dưới lầu công ty cậu nè!
Di động trong túi quần cứ rung lên không ngừng, màn hình hiển thị một dãy số cùng thành phố nhưng lại không có lưu tên.
Đào Tâm Lạc nghi ngờ ấn nút nghe, bởi vì tiếng nói chuyện bốn phía quá ồn nên giọng của cậu cũng lớn hơn, có vẻ đặc biệt hoạt bát: "Alô! Xin chào! Xin hỏi ai đấy ạ!"
Cả khu kinh doanh chỗ nào cũng có xe đậu, mọi người khó khăn lắm mới tìm được chỗ đỗ xe bên bờ biển, nên nhanh chóng lùi xe vào.
Đào Tâm Lạc đứng ở đầu đường tìm một hồi, rốt cuộc tìm được chiếc xe hơi màu đen ở bên cạnh bến tàu xa xa. Cậu mở cửa xe bên ghế phó lái, xoay người ngồi xuống.
Trong xe tràn ngập mùi rượu nhàn nhạt, Phó Thiệu Nam mới rời khỏi bữa tiệc không lâu. Áo vest bị ném ở ghế sau, tay áo sơ mi màu đen trên người bị xắn tới khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc.
Đào Tâm Lạc quay đầu nhìn người đàn ông, giọng điệu hoài nghi: "... Anh uống rượu à?"
"Mọi người bảo uống."
Rõ ràng là ban ngày mới gặp qua, nhưng Phó Thiệu Nam nghe được giọng của Đào Tâm Lạc qua điện thoại thì vẫn không nhịn được mà phát sinh cảm tình. Vị trí này có thể thấy du thuyền tư nhân trên mặt biển rất rõ, Đào Tâm Lạc gật đầu, nhìn ngọn đèn sáng ngời trên du thuyền.
Cửa kính xe được hạ xuống một chút cho gió biển thổi vào. Chắc là do tối nay có uống rượu nên ánh mắt và lời nói của người đàn ông này lộ liễu hơn trước kia.
"Hôn tôi đi."
Đào Tâm Lạc đột nhiên sửng sốt, nghiêng đầu nhìn qua. Phó Thiệu Nam cụp mắt nhìn cậu, "Không phải đã quyết định yêu đương với tôi rồi à?"
Thật sự là vậy, cho nên hôn là chuyện không thể thiếu.
Biểu diễn ánh sáng trên quảng trường vẫn chưa chấm dứt, phía bờ biển và cảng bên này gần như không có bóng người nào. Đào Tâm Lạc lặng lẽ chuẩn bị tâm lý, vừa mở miệng đã thở ra: "Anh lại gần chút..."
Phó Thiệu Nam nghe lời, cúi người lại gần Đào Tâm Lạc.
Vì gần gũi nên mùi rượu trên người Phó Thiệu Nam nồng hơn, ánh mắt Đào Tâm Lạc mơ hồ, cuối cùng nhìn lên môi của anh.
Cánh môi của người đàn ông khô nóng, Đào Tâm Lạc ngẩng đầu ngậm hai cánh môi hơi mỏng kia, nhấp môi như đang nhấm nháp một viên kẹo vị rượu. Thậm chí trong mấy giây này Đào Tâm Lạc còn cảm nhận được gió biển oi bức từ ngoài cửa sổ xe thổi vào.
Hôn xong Đào Tâm Lạc lập tức lui ra sau trốn, hai người lui về khoảng cách an toàn. Trong xe tối mờ, Đào Tâm Lạc vô thức liếm môi, ánh mắt bất an nhìn Phó Thiệu Nam.
Cảm giác say dâng lên, người đàn ông có vẻ thả lỏng. Phó Thiệu Nam vươn tay, cánh tay hơi căng cứng.
Anh thương tiếc vuốt ve hai má của Đào Tâm Lạc, chạm vào nốt ruồi nhỏ nhỏ trên mũi cậu, mặt không đổi sắc mà nói: "Cục cưng, môi em cũng mềm nữa."
Phó Thiệu Nam nhéo mặt Đào Tâm Lạc, nhìn gò má của cậu phồng lên, còn nói: "Đừng sợ tôi."
Danh Sách Chương: