..o0o..
“Ninh Ninh, dì tỉnh chưa? Không bằng tôi rời đi trước, tránh cho dì lại thấy tôi.” Giản Ninh tắm xong liền đi ra, Mục Ngạn đã đứng dậy mặc quần áo.
“Không có, mẹ tôi bình thường tám giờ mới dậy.” Giản Ninh cũng dậy thay quần so, “Tôi và cậu cùng nhau xuống dưới mua đồ ăn sáng, cậu ăn xong rồi hẵng lái xe.”
Dưới tiểu khu có rất nhiều quán nhỏ bán đồ ăn sáng, còn có xe đẩy bán đậu hủ, cơm sáng, Giản Ninh mua bánh trứng cùng bánh quẩy, cấp cho Mục Ngạn đủ loại kiểu dáng món ăn, còn tiễn Mục Ngạn lên xe, mới mang theo bữa ăn sáng về nhà. Kết quả mới vừa buông túi đồ xuống không bao lâu, đã nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, cậu nghi hoặc mà ra mở cửa, hai bó hoa tươi liền xuất hiện trước mắt, phía sau bó hoa là khuôn mặt Mục Ngạn đang cười đến sáng lạn.
Giản Ninh thoáng run rẩy môi, trái tim đập liên tục, nhịn không được nhìn chằm chằm Mục Ngạn hỏi: “Không phải đã đi rồi, làm sao lại trở lại.”
Mục Ngạn quơ quơ hoa trong tay: “Mua tặng cho dì, trên sách nói hoa tươi có thể làm cho tâm tình người ta tốt hơn.”
“Vậy cậu cần gì phải mua hai bó?”
“Một bó tặng cho em.” Mục Ngạn tiến tới nhẹ nhàng nói, “Em trước kia nhìn thấy con gái nhận được hoa, hai mắt liền uỷ khuất mong chờ, tôi nghĩ về sau có tiền nhất định mỗi ngày đều mua hoa đến tặng em.”
Lúc này Ninh Tiệp vừa lúc từ trong phòng đi ra, có lẽ vẫn chưa thoát khỏi kinh hách từ ngày hôm qua, vẻ mặt mệt mỏi.
“Dì, buổi sáng tốt lạnh! Chúc dì tâm tình hôm nay vui vẻ!” Không đợi cho Ninh Tiệp kịp phản ứng, Mục Ngạn đã đem hoa nhét vào trong tay của Giản Ninh, chính mình chạy nhanh như chớp xuống lầu.
“Cái kia… Mẹ, đây là hoa Mục Ngạn tặng cho mẹ.” Giản Ninh đóng cửa lại, đi qua đem bó hoa đến trước mặt Ninh Tiệp. Hai bó hoa đều phi thường lớn, một bó là cẩm chướng thêm bách hợp, một bó là hoa hồng trắng, cậu có chút ngại ngùng mà đem hoa hồng giấu phía sau lưng.
Ninh Tiệp nhìn thấy hoa trên tay liền ngẩng người, một lúc lâu mới hỏi: “Người đó chính là… Người con thích?”
“Ân, phải, cậu ấy gọi là Mục Ngạn.” Giản Ninh có chút khẩn trương nhìn Ninh Tiệp, trong lòng đã chuẩn bị vô số lời để nói.
Nhưng Ninh Tiệp hỏi xong liền đi rửa mặt, trên mặt nhìn không ra biểu tình gì, tuỳ tay đặt hoa trên bàn, Giản Ninh có chút thất vọng, bất quá rất nhanh liền khơi dậy tinh thần, ít nhất Ninh Tiệp cũng không có cường liệt bài xích, đó là một dấu hiệu tốt.
Cậu muốn tìm bình hoa để cắm vào, kết quả tìm nửa ngày cũng không thấy cái bình thích hợp, cậu đột nhiên phát hiện ở trong nhà nhiều năm như vậy, thế nhưng một chút khí tức khói lửa cũng không có, từng góc đều âm u trầm ám, không có vật trang trí nào, không có vật sống, giống như bọn họ chỉ cần một bàn ăn cơm cùng một cái giường là đủ.
Giản Ninh khó xử cầm bó hoa đứng một lát, dứt khoát đi tới trước ban công lấy chậu cá mà chủ cho thuê lưu lại mang đi chà rửa, đem hoa cắm vào, nhìn thật lâu cũng thấy rất không tồi. Cậu lại đi tới vén màn lên, cửa sổ đều mở ra, âm thanh bên bị ngăn cách bên ngoài cũng dần dần tiến vào, dưới lầu có người bán hàng rong đang lớn tiếng, tiếng nói chuyện của mấy cụ già xung quanh, còn có âm thanh non nớt của đứa nhỏ đến trường… Căn nhà khép kín rất lâu đột nhiên lại căng tràn sức sống.
Ninh Tiệp từ phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy hoa bên trong chậu cá, trên mặt vậy mà hiện ra một tia thoải mái, trong đáy mắt cũng mang theo một tia dễ chịu, không hề giống như trước tối tăm nữa.
“Nào có ai dùng chậu cá để cắm hoa.”
Giản Ninh vì khẩn trương mà lưng căng cứng một chút rồi thả lỏng ra, trên mặt nhịn không được toát ra ý cười: “Con một lát nữa lại đi mua thêm hai cái bình hoa.”
“Làm sao lại đem cửa sổ mở ra, đóng lại đi.”
Ninh Tiệp không thích ồn ào, nhưng lại không giống như trước vừa nghe thấy một chút tiếng vang liền hô to khóc nháo, Giản Ninh đi qua đóng lại cửa sổ, chẳng qua chỉ để lại một khe nhỏ, làm cho âm thanh cùng không khí mát mẻ vẫn có thể tiến vào một chút, bức màn cũng mở ra, hôm nay thời tiết tốt lắm, ánh mặt trời vừa vặn chiếu tới chậu cá cùng hoa tươi.
Ninh Tiệp nhìn Giản Ninh vội vàng nửa ngày, nhịn không được thúc giục: “Không cần phải đi làm sao? Làm sao còn chưa đi, nhanh ăn sáng rồi xuất môn đi.”
Giản Ninh đem quần áo bẩn ném vào máy giặt, nhìn thấy quần lót của Mục Ngạn tối hôm qua lưu lại, đột nhiên đỏ mặt, lén lút ném vào thau giặt đồ, định bụng giặt một chút: “Con hôm nay xin nghỉ, không cần đi làm.”
“Xin nghỉ? Đang êm đẹp như thế nào lại…” Ninh Tiệp nhíu mày nói được một nửa, đột nhiên ngừng lại, một lát sau mới phóng nhẹ giọng nói xuống, “Con đi làm đi, mẹ sẽ không đi nữa, ngày hôm qua chỉ là… Trong lòng khó chịu, là mẹ liên luỵ con…”
“Mẹ, mẹ còn cảm thấy như vậy, con càng không thể để mẹ ở nhà một mình.” Giản Ninh tầm tình tốt, khó có được cùng mẹ nói đùa, “Mẹ biểu hiện tốt hơn, con mới đi làm.”
Ninh Tiệp mặt cũng cong cong, cười xong mới phát giác bà đã rất lâu rồi vẫn chưa nhìn thấy nụ cười của Giản Ninh, đứa con của bà, còn trẻ như thế, đáng lý ra đang ở độ tuổi tốt nhất gầy dựng sự nghiệp và trải qua ái tình, nhưng lại vì chiếu cố bà mà không chút nào để ý đến cuộc sống của bản thân, chính mình so với bạn bè cùng trang lứa lại già hơn mười tuổi. Bà vội vàng xoay người đi, ngửa đầu lau đi nước mắt đọng ở khoé mắt.
“Quần áo để đó mẹ giặt cho, khó có được ở nhà một hôm, con đi nghỉ đi.” Ninh Tiệp đi qua đẩy Giản Ninh ra, nhìn đến thau giặt đồ trên tay cậu, cũng muốn vươn tay đi lấy, Giản Ninh sợ tới mức ôm thau giặt chạy vào trong phòng vệ sinh.
“Mẹ, đây là quần lót! Con, con tự mình giặt…” Giản Ninh đương nhiên không dám nói bên trong còn có của Mục Ngạn.
Một buổi sáng Giản Ninh dành ra để quét tước lại căn nhà một chút, đi chợ mua rau còn thuận tiện mua thêm hai cái bình hoa, nhìn thấy bên cạnh còn có hai chậu cây nhỏ, do dự chốc lát cũng mua luôn hai chậu. Cậu trước kia ngoài công việc cùng chuyện có liên quan đến Ninh Tiệp cũng chưa từng có tâm tư đặt trên những chuyện khác, hiện tại gặp lại Mục Ngạn, cuộc sống lại giống như được rộng mở, có vô số hi vọng trong cuộc sống.
Mục Ngạn luôn có thể mang cậu thoát khỏi vũng lầy của hắc ám, trước kia cũng vậy, hiện tại cũng vậy.
Đang nghĩ ngợi Mục Ngạn lại gửi tin nhắn đến cho cậu, hỏi cậu ăn cơm chưa, Giản Ninh thuận tiện chụp hai chậu cây nhỏ mới mua gửi cho y.
Giữa trưa Ninh Tiệp làm đồ ăn, có thể lâu lắm rồi không nấu, mấy dĩa đồ ăn có cái mặn lại có cái lạt, nhưng dù là vậy Giản Ninh vẫn là thụ sủng nhược kinh, hương vị quen thuộc thời ấu của cậu lại trở lại, cậu liền liên tục ăn hai chén, Ninh Tiệp một bên thấy vậy viền mắt liền đỏ.
【Ninh Ninh bảo bối, xuống lầu tiếp giá. 】
Mục Ngạn đột nhiên gửi tin nhắn đến làm cho Giản Ninh sặc một chút, mấy cái liền ăn xong bát cơm, thấy Ninh Tiệp nghi hoặc nhìn về phía cậu, ít có khi nói lắp: “Ân… Con nghĩ đã quên đi đổ rác, trước đi đổ một chút…”
Ninh Tiệp thản nhiên mà ‘ân’ một tiếng, cũng không đâm thủng lời nói của cậu, chờ cậu hai ba bước chạy xuống dưới lầu, mới thở dài một tiếng, nhìn hoa trên bàn đến ngơ ngẩn.
Mục Ngạn không phải đi tay không đến, một tay mang theo một túi đồ ăn, một tay xách thêm mấy chậu cây nhỏ, đã đứng dưới lầu hơn năm phút đồng hồ.
“Sao cậu lại tới đây?” Giản Ninh biết công ti của Mục Ngạn ở rất xa, có điểm đau lòng Mục Ngạn chạy đến đây, buổi chiều còn phải trở lại đi làm.
“Mang theo đồ ăn cho dì cùng em, sợ em ở nhà ăn không ngon, còn có buổi sáng nhìn thấy em mua hai chậu cây, liền thuận tiện mang cho em thêm mấy chậu, đều rất dễ nuôi, cho dù cách hai ngày tưới nước vẫn được.” Mục Ngạn nghiêm trang nói xong, lại hạ giọng nói, “Còn mua thêm hai con rùa, là một đôi, tôi đều nghĩ ra cái tên rồi, một con gọi là Ngạn Ngạn, một con gọi là Ninh Ninh, em phải chăm sóc cho chúng thật tốt a.”
Mục Ngạn nhìn thấy Giản Ninh mua hai chậu nhỏ trang trí nhà cửa, thật sự rất là vui vẻ, chứng minh cậu ấy đối với cuộc sống sau này đã có cái nhìn tốt đẹp hơn rồi.
“Cậu đem mình biến thành rùa, còn muốn kéo theo tôi.” Giản Ninh cười như không cười nhìn Mục Ngạn nói.
“…” Mục Ngạn nghẹn họng không biết nói gì, oán giận mà đem người ép tới một góc, buông đồ vật trong tay ra. Hành lang của tiểu khu này còn chưa lắp camera, lại đang vào giờ việc vào buổi trưa, căn bản không có người, y ôm lấy Giản Ninh vừa hôn lại vừa sờ, rất có cảm giác lén lút thời đi học, “Không có tình thú, em không thể ôm một chút tâm lí lãng mạn nào hết sao…”
Giản Ninh bị y sờ mó cả người liền nóng, lại sợ có người tuỳ thời đến, gấp đến độ kéo cánh tay Mục Ngạn đang tác loạn trong quần áo của cậu ra, ngược lại còn bị Mục Ngạn đè lại đầu v* xoa nhẹ hai cái, nhịn không được thắt lưng liền mềm nhũn, kêu ra tiếng.
Mục Ngạn không buông tha mà ra sức nhéo nhéo thêm một hồi mới buông ra, tựa vào trên vai cậu thở dốc một hồi, mới chậm rãi tỉnh táo lại: “Chịu không nổi, thật muốn thao Ninh Ninh phát khóc.”
Giản Ninh đá y một cước, khàn khàn hỏi: “Cậu ăn cơm chưa? Tôi với mẹ tôi còn đang ăn.”
“Ân? Vậy sao không nói sớm, vậy em mau chạy lên đi, đừng để dì sốt ruột chờ, tôi ở trên xe có ăn một chút rồi, không đói.”
“Lần sau giữa trưa đừng chạy lại đây, không mệt a?” Giản Ninh từ trong túi đồ ăn lấy ra một gói đồ ăn đưa cho Mục Ngạn, “Tôi cùng mẹ tôi cũng không ăn nhiều như vậy, cậu cầm lấy đi.”
Mục Ngạn cười hì hì tiếp nhận, ở miệng cậu hôn một cái: “Nhìn thấy em tôi mới an tâm, đi lên đi.”
Giản Ninh trở về nhà, Ninh Tiệp đã dọn dẹp xong chén bát, nhìn thấy cậu tiến vào, liếc mắt một cái nói: “Không phải xuống lầu đổ rác sao, làm sao lại còn xách thêm hai cái túi lên.”
Giản Ninh không nghĩ tới Ninh Tiệp còn nhớ tới chuyện đó, xấu hổ mà đứng tại chỗ làm tốt tư tưởng đấu tranh, cuối cùng quyết định thành thật khai báo: “Là Mục Ngạn đưa tới…”
“Nga, lần sau mời y lên nhà, tốt xấu gì cũng là khách, làm sao có thể đứng dưới lầu mãi được.”
Giản Ninh sửng sốt một chút, lập tức hai mắt liền kinh hỉ trừng lớn, liên thanh đáp ứng, tuy rằng vẫn không đoán ra được suy nghĩ của Ninh Tiệp, nhưng trực giác nói cho cậu biết chuyện này có hi vọng