Bị Trần Khải như thế, không kiêng nể gì mà cười mình, Diệp Dung môi mấp máy thở phì phì mà nhanh chóng lau mình, đem quần áo thay vào. Bộ dáng vừa ấu trĩ lại đáng yêu.
"Em dọn bồn gỗ đây, anh cứ đứng đó cười đi. Không thay quần áo vào sẽ bệnh cho coi!"
"Được rồi anh thay, xong để anh phụ cho. Không cười a Dung nữa." Trần Khải sau khi cười đến mệt thì cũng chịu nghiêm túc lại một tí.
Diệp Dung mới mặc kệ hắn trêu chọc. Thời tiết bên ngoài đã lạnh, dù phòng tắm hiện tại có độ ấm thì cũng không giữ được bao lâu, còn chậm chạp ở đây một lát nếu lỡ bệnh thật thì mệt. Thấy Trần Khải chịu nghiêm túc lại rồi, Diệp Dung liền cất bước đi ra ngoài.
Lúc sau, Trần Khải cũng đi ra hướng về phòng chính. Diệp Dung thấy Trần Khải đi tới, liền đem một thứ hướng Trần Khải trong tay một phóng. "Khăn tay của anh. Em đã giặt sạch lắm rồi đấy!"
"Em giữ luôn cũng được mà." Trần Khải vừa nói, lại mỉm cười đưa tay véo má Diệp Dung. Bởi vì chỉ là một chiếc khăn tay thôi, hắn không để trong lòng lắm, đã đưa cậu, thì cậu muốn giữ luôn cũng được. Chỉ là khi Trần Khải nói xong lại thấy Diệp Dung bên tai chậm rãi đỏ, nhất thời không biết vì sao. Vẫn là nhìn lại cái khăn mới hiểu lý do, rốt cuộc sao! Chính mình khăn tay đưa người là mấy cái ý tứ? Cũng thực ngoài ý muốn, đôi khi Trần Khải như có như không đối Diệp Dung ám muội thì Diệp Dung ngây ngốc có nhưng lại ít tiếp, còn khi lơ đãng với cảm xúc thật thì lại khiến Diệp Dung ngượng ngùng. Diệp Dung tâm tư mẫn cảm, chỉ có thật tự nhiên cảm xúc mới làm Diệp Dung cảm nhận sâu sắc được, Trần Khải hắn không thể tùy tiện rải tình ý cho Diệp Dung, khi trên mặt ấm áp có tình nhưng trong lòng không mấy quan tâm như người khác được. Mà phải bỏ một chút chân tình thật cảm vào một cách tự nhiên vô ý như vậy.
Việc này đối Trần Khải là một thách thức, nhưng chắc cũng thường thôi.. Hắn nghĩ vậy...
Người khác đối diện Trần Khải có lẽ thực dễ luân hãm xa vào, tốn nhiều công sức cũng chỉ là vấn đề thời gian. Không cần thứ gọi là thật cảm, thiếu niên Diệp Dung nhưng cần. Vì tình cảm cậu nhận được nhưng thiếu, cũng chỉ có tình thương của mẹ mà không có khác.
"Khải ca, cảm ơn vì đã cho em mượn khăn dùng. Anh vẫn là đem thu về tới đi." Diệp Dung tay đem Trần Khải tay gỡ xuống, cho Trần Khải cầm chắc chiếc khăn.
Trần Khải nhìn Diệp Dung, không nói chỉ cười cười đem khăn thu về. Hắn bỗng dưng quyết định, phải tìm cơ hội nào đó đem chiếc khăn tay lại một lần đưa cho Diệp Dung. Mà cơ hội này không xa.
────7h03'
Như kế hoạch đã được quyết định trước. Buổi tối này, Trần Khải liền đem Diệp Dung ra ngoài chơi, tụ một tụ với một ít người được gọi là bạn của hắn.
Đem xe đạp dẫn ra sân. Cửa, rào đều đóng khóa lại kỹ càng, Trần Khải dắt xe về phía trước rồi lên xe, nói: "A Dung, mau lên yên sau ngồi, chúng ta đi liền thôi."
"Vâng."
Lúc nghe nói qua đi chơi vào buổi tối, Diệp Dung vừa tò mò lại mong đợi. Cậu chưa bao giờ đi chơi kiểu này, một mình lại không an toàn, có Trần Khải, Diệp Dung mới có cơ hội đi. Nhìn lên bầu trời bên ngoài, Diệp Dung mới càng cảm nhận được rõ ràng hơn khoảng không gian tối của trời khi về đêm, hiện tại cũng chỉ 7 giờ. Trễ hơn chút liền sẽ tối hơn, chỉ là ánh trăng le lói chiếu gọi trên con đường làm khung cảnh tối tăm lạnh lẽo này ấm hơn được phần nào.
Thành trấn này, nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, là một thành trấn rất đặc sắc. Đông Tây hai phố, trong đó chợ Đông nơi phố phường tối phồn hoa náo nhiệt, phàm là củi, gạo, dầu, muối, tương, dấm, trà, vải, quần áo hay xe mã, toàn bộ đều ở chợ Đông, cần cái gì đều có cái đó. Vậy còn thành Tây? Đó là nơi luyện thiết, nhôm, đồng, muốn đúc nồi, bát, muôi, bồn chỉ cần tìm đến thành Tây.
Mà chợ Đông vì là nơi náo nhiệt tự nhiên không thiếu các hàng quán hay những nơi có thể lui tới giải trí, những thứ mới mẻ do phương Tây du nhập vào.
"A Dung xuống xe đợi anh, anh đi gửi xe cái đã. Một lát nữa chúng ta chỉ đi bộ thôi."
"Em biết rồi." Diệp Dung đáp lời.
...
Dòng người đi lại thế mà cũng khá đông, bây giờ buổi tối mà vẫn có thể náo nhiệt như vậy, thời thế ngày càng thay đổi. Diệp Dung vẫn luôn nhìn ngắm xung quanh, bỗng cảm giác tay mình bị nắm lấy, vừa định rụt lại thì nghe Trần Khải lên tiếng: "Người đông lắm, cẩn thận lạc mất nhau. Để anh dẫn em đi."
Trần Khải cười thực tự nhiên, nhéo nhéo tay nhỏ của Diệp Dung rồi dắt tay cậu đi.
"Nè!! Trần Khải! Bên này này." Tiếng kêu lớn của một đám người gọi tên Trần Khải, vừa nghe liền biết là bạn của hắn. Diệp Dung không khỏi tò mò bọn họ như thế nào, thoáng nhìn trong nhóm khá đông, tầm 10-12 người, cả nam lẫn nữ. Tướng mạo xinh đẹp hay bình thường, cao, thấp, mập, ốm gì cũng có.
Thấy Trần Khải tới, dẫn theo một thiếu niên trông khí chất sạch sẽ, mặt mày thanh tuyển. Bọn bạn của Trần Khải không kiêng dè gì mà đánh giá cậu qua ánh mắt.
"Đây là ai nha Trần Khải? Giới thiệu chút đi."
"Phải đó, lâu lâu mới tụ tập như vậy, dẫn theo người quen phải cho bọn này biết với."
Trần Khải mỉm cười, tay vẫn còn nắm tay Diệp Dung đối với bọn họ giới thiệu: "Đây là Diệp Dung, con trai của bạn mẹ tôi. Em ấy nhỏ hơn các cậu, đừng làm em ấy sợ."
Nghe vậy, trong đó một cô gái ngả ngớn nói: "Khải ca, tự nhiên là sẽ không làm em ấy sợ. Em trai như vậy xinh, còn tưởng là cái nữ hài đâu, thật muốn đem thành em gái cưng chiều."
"Lê Niệm Tâm, cô đừng nói như vậy chứ. Nhưng đúng là em trai này xinh thật."
Diệp Dung cũng có chút không vui, nhưng đó là bạn của Trần Khải, hắn không lên tiếng mà chỉ cười cười, cậu cũng đành im lặng. Lần đầu tiên Diệp Dung đối với Trần Khải sinh ra một tia không thích, nhưng Diệp Dung tâm tư đơn giản. Xem Trần Khải như nửa cái ca ca, cũng xem như bạn, nên cậu vì hắn mà nghĩ lý do là tính cách hắn vốn ôn hòa theo ý người, và lời nói đùa của bọn họ cũng vô ý mà thôi, thành ra Diệp Dung cũng bỏ qua chuyện này.
Danh Sách Chương: