Cố Kiêu còn chưa tỉnh rượu, lười biếng nằm trên ghế đá, ngửa đầu nhìn bầu trời ẩn hiện ánh sao.
Đèn rất sáng, mà sao thì rất mờ.
Cố Kiêu hỏi “Vì sao thầy đồng ý đến đón tôi?”
Lục Nhung sửng sốt, nói “Cậu, cậu là học sinh của tôi.” Cậu hơi mím môi “Cậu cũng chưa, chưa trưởng thành.”
Cố Kiêu lấy tay che mắt mình.
“Vì, vì sao cậu lại uống rượu?” Lục Nhung không nhịn được, hỏi.
“Liên quan gì tới thầy?” Cố Kiêu đáp “Đến hôn thầy còn không cho tôi hôn.”
“Tôi, tôi.. Cậu, cậu là học sinh của tôi!”
“Haiz, học sinh cái gì? Nếu không phải muốn làm thầy, còn lâu tôi mới đến cái lớp bồi dưỡng rách nát đó.” Cố Kiêu cười khẩy.
Lục Nhung tức đến đỏ mặt.
Cậu nói “Cậu, cậu mau gọi điện cho người đến đón mình đi.”
“Tôi không gọi đấy, tôi thích ngủ ở đây đấy, thầy biến đi.”
Lục Nhung giơ tay lấy điện thoại của Cố Kiêu.
Cố Kiêu giữ chặt tay Lục Nhung “Đến cha mẹ tôi còn không quan tâm tôi, thầy quan tâm tôi làm gì?”
Lục Nhung ngừng lại.
“Thầy đúng là kì lạ.” Cố Kiêu mở mắt, quay đầu nhìn Lục Nhung “Rõ ràng nhát gan như vậy, sao dám đến một mình thế? Có tin tôi cưỡng gian thầy không?”
“Không, không tin.” Lục Nhung nói.
“…”
“Mau gọi người tới đón, đón cậu đi.” Lục Nhung giục.
“Thầy ngồi với tôi mười phút, ngồi với tôi mười phút thôi, tôi sẽ gọi người đến đón.” Cố Kiêu lung lay ngồi dậy, chừa chỗ cho Lục Nhung.
Lục Nhung hơi do dự rồi ngồi xuống.
“Ba mẹ tôi cuối cùng cũng ly hôn rồi.”
“Cãi nhau lâu như vậy, cuối cùng cũng cãi xong rồi.”
“Bọn họ đã có người mới bên ngoài từ lâu rồi, cuối tuần nào cũng về giả bộ yêu thương nhau để lừa ai chứ?”
Lục Nhung im lặng ngồi nghe.
Cố Kiêu quay đầu nhìn cậu “Thầy thì sao?”
Lục Nhung mờ mịt.
Cố Kiêu nói “Với cái tính bị người bán đi lúc nào cũng không biết này, sao thầy lớn được đến từng này thế?”
“Lúc, lúc còn nhỏ có bảo mẫu.” Lục Nhung nói “Sau đó, sau đó gặp được rất nhiều người tốt. Ba mẹ cũng vẫn, vẫn cho tôi tiền, hai, hai phần liền, cho nên tôi, tôi chẳng thiếu thứ gì cả.”
“…”
Cố Kiêu nhéo mặt Lục Nhung.
Lục Nhung “…”
“Tôi bị thầy dỗ rồi!” Cậu ta nhún vai “Nếu theo như thầy nói, thì tôi cũng chẳng thiếu gì cả.”
“Cậu, cậu có phải không say không?” Lục Nhung trừng mắt với Cố Kiêu.
“Giờ thầy mới biết?” Cố Kiêu kéo kéo cổ áo của mình “Sao thầy ngốc thế nhở? Tôi chỉ muốn lừa thầy ra ngoài, rồi giả vờ say để ăn thịt thầy thôi.”
“Cậu, cậu…”
“Cái người rất tốt rất rất tốt mà thầy nói là đàn ông sao?” Cố Kiêu nhéo bên mặt còn lại của Lục Nhung “Thầy không cần thủ thân như ngọc vì anh ta chứ? Người khác hôn tí cũng không được? Thời đại này đến cả nam nữ còn không vui vẻ được từ đầu đến cuối, hai tên đàn ông như thầy, tôi không tin, cái tên “rất tốt rất rất tốt” kia không ra ngoài ăn vụng. Nhìn cái thân nhỏ bé này của thầy mà thỏa mãn được ai?”
Mặt Lục Nhung bị nhéo đỏ.
“Tôi, tôi biết cái giới này rất loạn.” Lục Nhung đáp “Cũng, cũng không thể đường đường chính chính mà ở cạnh nhau. Thế nhưng, tôi, tôi cũng muốn có một người luôn, luôn ở cạnh tôi.” Lục Nhung nói rất chậm, nhưng vẻ mặt vô cùng chân thành.
Cố Kiêu dựa vào lưng ghế, lần thứ hai ngẩng đầu lên nhìn trời đêm.
“Vậy sao?” Rất lâu, Cố Kiêu mới lại mở miệng “Vậy tôi không làm thầy nữa, tôi phụ trách không nổi.”
Lục Nhung nhìn cậu ta.
Cố Kiêu cầm điện thoại gọi cho tài xế, báo địa chỉ để người đến đón.
“Thầy có thể đi rồi.” Cố Kiêu giơ nhật kí điện thoại cho Lục Nhung xem.
“Tôi, tôi chờ lái xe đến rồi đi.” Lục Nhung vẫn không yên tâm để Cố Kiêu chờ một mình bên ngoài quán bar.
Cố Kiêu không nói thêm gì nữa.
Lái xe đến rất nhanh.
Cố Kiêu loạng choạng đứng dậy, lái xe vội xuống đỡ cậu ta.
Cố Kiêu đi đến cửa xe, quay đầu nhìn Lục Nhung. Đột nhiên, cậu ta giang hai tay ôm cậu vào trong lòng.
Lục Nhung đẩy cậu ta.
“Hôn một cái không được, đến một cái ôm giữa thầy và trò cũng không được sao?”
Lục Nhung không động đậy nữa.
Cố Kiêu ôm Lục Nhung hồi lâu mới buông ra.
“Tạm biệt, thầy giáo.” Cố Kiêu nói “Thầy cũng về sớm đi, đừng muộn quá, tôi sợ thầy bị người ta ăn trên đường mất.”
Cố Kiêu nói xong chui vào trong xe, đóng cửa lại, cho tài xế lái đi.
Lục Nhung đứng im nhìn xe lăn bánh đi xa.
Cậu đang định đi ra trạm xe bus, một chiếc xe đỗ ở cạnh bãi đỗ xe đột nhiên lái lên, đỗ xịch bên người cậu.
Lục Nhung giật mình, vô thức lùi về sau.
Cửa sổ chậm rãi hạ xuống.
Cả người Lục Nhung cứng đờ.
Cậu lùi hai bước liên tiếp.
Người trong xe là Khương Thiệu.
Khương Thiệu đến đây từ lúc nào?
Lục Nhung nhìn ánh mắt lạnh như băng của Khương Thiệu, không hiểu sao sinh ra chút sợ hãi.
“Khương, Khương Thiệu.” Lục Nhung lấy dũng khí hô lên.
“Lên xe.”
Khương Thiệu nhìn chằm chằm Lục Nhung, âm u nhả ra hai chữ.