Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

28.

Rạng sáng ngày thứ hai, tôi phát hiện chỉ có một mình tôi trong phòng, và Trần Gia Hân đã biến mất từ lâu.

Khi tôi đang vội rửa mặt, có một mẩu giấy ghi chú dán trên gương,

"Thật xin lỗi Giai Giai, em đã làm phiền chị quá nhiều, nhưng em cảm thấy chuyện này tự mình đối mặt sẽ tốt hơn."

Không có chữ ký, cuối cùng chỉ có một nét mặt tươi cười, nét chữ hơi nguệch ngoạc, có thể nhìn ra là vội vàng viết.

Dù chỉ là một dòng ngắn ngủi nhưng đọc xong tim tôi đã run lên, chúng ta cùng nhau đối mặt thì sao?

Bệnh viện!

Ánh mắt tôi có chút hoảng sợ xen vào, giống như đang liều mạng giữ lấy thứ gì đó, cuối cùng lại không tìm được.

Đã quá muộn để nghĩ về nó, vì vậy tôi lấy chìa khóa xe và đi ra ngoài, hy vọng vẫn còn thời gian.

Hy vọng vẫn chưa quá muộn.



Tôi quen thuộc tìm phòng của em trai Trần Gia Hân, nhưng chỉ thấy một cậu bé khoảng mười tuổi đang chơi Lego bên trong, khi tôi vội vàng mở cửa ra, tôi sửng sốt một lúc lâu mới nhận ra.

“Nhóc có thấy chị gái nhóc đâu không?” Tôi hổn hển hỏi.

Đôi mắt của thằng bé rất giống với Trần Gia Hân, chúng hơi nheo lại khi cậu bé đang suy nghĩ, cuối cùng thành thật gật đầu: "Em hiểu rồi, nhưng chị ấy bảo là chị ấy có chuyện muốn nói với anh Đình, nên chị ấy đã xuống lầu trước."

“Anh Đình?” Tôi giật mình, suýt nữa không kịp phản ứng trước cách xưng hô thân mật như vậy.

Cậu bé gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ ánh nắng vừa xuyên qua những ngọn cây, mỉm cười ấm áp: “Đúng vậy, anh ấy là một người rất tốt, anh ấy là người đã giúp đỡ chúng em ngay từ đầu. Nhân tiện, khi anh ấy đến lúc sáng, anh ấy nói với em rằng em sẽ không phải sống ở đây thêm nữa, em có thể quay lại trường học với các bạn."

Vừa nói, cậu bé vừa cố gắng đưa tay hứng ánh nắng, ánh nắng từng chút một chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của cậu bé, làm sáng lên nụ cười cảm động đó.

. Tôi thực sự không thể tin được, nhưng... những lời này quả thực được nói ra từ một đứa trẻ, khiến tôi phải suy nghĩ lại về tính xác thực của những lời này.

Cuối cùng, tôi cảm ơn thằng bé rồi lại vội vã xuống lầu, ban đầu tôi cũng không có nhiều hy vọng lắm, dù sao tôi cũng đã nghĩ ra cách nhờ Cố Đình tìm người rồi.

Trước cửa bệnh viện, người đi kẻ lại, có trẻ con khóc ầm ĩ, có người già chống nạng chậm rãi đi vào, có người nhà mặt mày nhăn nhó cầm phiếu thanh toán, một bóng người bơ vơ cách đó không xa thu hút sự chú ý của tôi.

Tôi bước nhanh tới, quả nhiên là Trần Gia Hân, cô ấy lặng lẽ đứng đó, hai mắt đỏ hoe, thất thần.

“Cố Đình đâu?” Tôi nhìn quanh nhưng không thấy anh ta đâu.

"Anh ta đi rồi."

Thẳng thắn vậy? Nếu có chuyện gì thì nhất định anh ta không rời đi nhanh như thế, tôi nghĩ, có lẽ anh ta lại muốn giở trò.

Tôi vội lấy khăn giấy giúp cô ấy lau nước mắt, tiếp tục hỏi: “Anh ta có làm gì em không?”

“Anh ta không làm gì cả, anh ta chỉ ôm em thôi.” Trần Gia Hân cầm lấy khăn giấy, lau cái mũi hơi ửng đỏ của mình.



"Anh ta vẫn không thể buông tay." Tôi mở to mắt nhìn cô ấy, đoán với vẻ hoài nghi.

"Ừm" Trần Gia Hân lau mắt, áy náy nói: "Nhưng em thấy rất xấu hổ, em đã nói sẽ trả lại những gì em nợ anh ấy. Cuối cùng, em mới là người làm hỏng việc của mình, hứa mà không làm được”.

Hóa ra Cố Đình vừa nói với Trần Gia Hân rằng đã tìm được người phù hợp với tủy của em trai cô ấy và ca phẫu thuật sẽ được sắp xếp trong thời gian tới.

Chỉ là bước ngoặt đột ngột này vẫn khiến tôi hơi bối rối.

Sau một lúc, Trần Gia Hân tiếp tục nói: "Em hỏi anh ấy muốn gì, và anh ấy nói anh ấy chỉ muốn gặp em... Và mong em đừng ghét anh ấy."

"Đơn giản như vậy sao?"

Như nghe được câu nói đùa nào đó, cô cụp mắt xuống, tự giễu cười nói: "Đơn giản như vậy, hiện tại em thật sự không biết. Em thà rằng anh ấy xin em một cái gì đó, một triệu một ngàn cái gì cũng được, em không muốn giữ cảm giác tội lỗi này trong lòng đến hết đời”.

"Bằng cách này, em có thể sẽ nhớ anh ta mãi mãi."

Tôi có thể cảm nhận được cảm giác của Trần Gia Hân, buồn bã, bất an và cảm giác bất lực, tội lỗi bao chùm khắp cơ thể cô ấy.

"Giai Giai, chị có bao giờ nghĩ rằng khi em đến gần chị, em có thể chỉ thích tiền của chị không." Trần Gia Hân đột nhiên ngẩng đầu lên và nói với tôi với đôi mắt đỏ hoe.

29.

Thực ra...

Đó cũng là một chuyện tốt.

“Chỉ đơn giản như vậy?” Sửng sốt hồi lâu, tôi mới hiểu ra: “Nếu chị luôn giàu có, em sẽ luôn thích chị chứ?”

Trần Gia Hân:??!

Cô ấy bước chậm lại, họ vài tiếng rồi nói: "Không, bây giờ em không thích tiền của chị, em phát hiện mình càng thích chị hơn."

“Không thích hợp, chị luôn cảm thấy như vậy không ổn.” Tôi giả vờ do dự, nghiêng người tránh đi.

Không biết có phải do tôi ảo giác hay không, nhưng tôi luôn cảm thấy ánh mắt của cô ấy nóng bỏng đến kinh người, sánh ngang với mặt trời trên đỉnh đầu.

Trần Gia Hân thận trọng đến gần tôi, đôi mắt của cô ấy đảo qua lại vài lần, làn sương mờ ảo trên con ngươi khiến tôi không thể nhìn ra suy nghĩ mãnh liệt của cô ấy được che giấu dưới vẻ ngoài điềm tĩnh như thế nào.

"Dù sao trên đời này có nhiều quy tắc như vậy, chúng ta cũng chẳng thể nào tuân thủ hết được. Cho nên cứ mặc kệ những quy tắc đó đi. Miễn sao chúng ta sống vui vẻ, hạnh phúc là được rồi."

Đó thật sự là một suy nghĩ tốt.

Đợi một chút, vừa quay đầu lại, khuôn mặt xinh đẹp của Trần Gia Hân đã được phóng to lên mấy lần trước mắt tôi.

Cô ấy cô ấy!!

Trực tiếp hôn tôi.

(hoàn chính văn)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang