Chúc Xuyên mỉm cười nhìn bà, "A, quên không thông báo với bà chuyện kết hôn. Hiện tại đã biết, bà về nói với Chu Cẩm Tung, cho tôi chút của hồi môn đi? Cũng không cần nhiều lắm, dù sao tôi cũng là được sinh ra đàng hoàng, cho tôi 80% lão ta đang có trong tay là đủ."
Từ Uyển Oánh nghiến răng nghiến lợi, "Không phải năm đó mày nói không thèm lấy một đồng tiền nào của Chu gia sao? Còn tự mình chạy tới Bình Châu bé tí này, mở một cái...một nơi rách nát như vậy, vì để làm mất mặt bọn tao mày thật đúng là sẽ tự mình đắm chìm trong loạn lạc."
Chúc Xuyên bật cười: "Ừ, tôi mở hộp đêm, tôi vẫn là bông hoa của Diêm Thượng Nguyệt, làm sao?"
Hắn không trả lời theo kịch bản, Từ Uyển Oánh không thể đối phó với thủ đoạn như vậy, bất kể bà ta nói gì, hắn cũng coi như là lời khen, đều nhận hết, còn thuận tiện trả lời một câu.
"Đồ bất lương."
Chúc Xuyên vui vẻ đủ rồi, nhếch mép chế nhạo, "Vưu Bổng, đem hợp đồng của Chu Ân Ân đến đây."
Một lúc sau Vưu Bồng đặt bản hợp đồng lên bàn.
"Con bé đã ký với công ty tôi hai mươi năm, trước khi chấm dứt hợp đồng tôi không thể đáp úng để con bé đi được, bà muốn mang con bé đi, vậy về nhà đếm ngày đi, đến ngày sẽ thả người."
"Tao sẽ không mặc Ân Ân để mày sắp đặt!" Từ Uyển Oánh nói xong quay đầu rời đi.
Chúc Xuyên ngồi trên ghế, không biết lấy từ đâu ra một điếu thuốc, châm lửa rít hai hơi, cau mày ấn đầu điếu thuốc xuống bàn, chán ghét liếc nhìn khói bụi.
Khó ngửi muốn chết.
"Vưu Bổng, tìm người khử trùng phòng hội nghị, mùi nước hoa nồng muốn chết."
Thấy tâm trạng hắn không tốt, Vưu Bồng thu lại hợp đồng, đi theo hắn vào phòng làm việc, thận trọng nói: "Ân Ân năng lực thực sự rất tốt, có chí học hỏi, nhưng theo những gì anh vừa nói...Ưm, Từ Nữ Sĩ thái độ như thế hẳn là không muốn cho Ân Ân ra mắt, đến lúc chỉ kém một bước nữa ra mắt, không phải những người khác đều lãng phí sao? "
Chúc Xuyên liếc cô một cái, "Tôi đã muốn ai đó ra mắt, còn để người ta không thể được ra mắt?"
Vưu Bồng biết người này tuy nhìn phóng đãng, không đáng tin cậy, nhưng trên thực tế chỉ cần hắn nói gì thì nói, không có việc gì là không làm được, thậm chí một loại "thuốc cấm" trên toàn thế giới, hắn cũng đem đến được.
"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất*."
(*) Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất: Nhất vạn là 10.000, ý chỉ số lượng lớn việc lớn. Vạn nhất là lỡ như, chẳng may. Nghĩa cả câu: Không sợ việc to tát, chỉ sợ có điều không may xảy ra.
Vưu Bổng làm việc ổn định, không dám yêu mạo hiểm.
Chúc Xuyên mỉm cười, "Tôi ở đây, không lo xảy ra chuyện gì. Cô đi ra ngoài trước đi, cần tạo nhiệt trước khi ra mắt cứ tạo nhiệt như thường."
"Được."
Vưu Bồng vừa ra ngoài thì Chu Ân Ân đến, ở cửa thò đầu vào nhìn nhìn.
"Chơi trò mèo vờn chuột à? Vào đi."
Chu Ân Ân nhảy vào, chống cằm đặt lên bàn làm việc, "Anh à, mẹ em vừa gọi điện mắng em một trận, còn để anh hai đến khuyên em về."
"Muốn trở về rồi?"
"Em không muốn!" Chu Ân Ân vươn tay bẻ một miếng bánh quy nướng trên bàn, nhai một hồi lâu, phồng má nói: "Anh hai với ba mẹ đều giống nhau, tâm trí toàn là danh dự mặt mũi, không thể mất mặt. Liên quan gì đến em chứ, em cũng không thừa kế tài sản, lại nói, chỉ cần không nói em là con gái họ chẳng phải là được rồi sao. "
"Anh à, anh ký với em rồi không thể bỏ mặc em đâu, em phụ thuộc vào anh tất, nếu không em sẽ đi tìm anh dâu khóc nói rằng anh không thương em."
"En tìm anh ta khóc cái gì? Anh ta cũng không xử lí loại mâu thuẫn gia đình này, cũng sẽ nói thêm mấy câu trước mặt anh." Chúc Xuyên vươn tay đẩy đĩa bánh quy về phía trước một chút.
"Không phải mọi người đều nói thổi gối bên gió** cái gì đó sao? Anh không nghe lời anh dâu?"
Chúc Xuyên tưởng tượng Bạc Hành Trạch thổi gió bên gối, rất có lực sát thương.
(**) Người ta thường ví lời nỉ non của vợ bên tai chồng là thổi gió bên gối.
Chu Ân Ân nhấm nháp đĩa bánh quy trong tay, nói: "Em học cách cắm hoa, pha trà cả ngày, cái dáng vẻ thượng lưu kia phiền chết rồi. Ở nhà cái gì cũng không được ăn, cả ngày nói cái gì gan ngỗng, trứng cá muối, phim truyền hình còn không diễn lố như thế, có phải sống ở thế kỷ trước đâu."
"Còn nữa, anh còn không biết, em ở nhà mọi người đều không cho em mặc váy ngắn, muốn mặc váy thì phải mặc váy dài mới không mất mặt."
"Em muốn khiêu vũ, họ nói loại vũ đạo này là đồi bại phong tục. Thời đại nào rồi, gợi cảm với đồi bại phong tục là cùng một chuyện sao?" Chu Ân Ân nói xong đột nhiên hướng người về phía trước, "Anh, anh dâu có nói gì anh không?"
"Nói cái gì?" Chúc Xuyên nghi hoặc.
"Cái Diêm Thượng Nguyệt mà anh mở đó, anh dâu có nói gì không, kiểu trái với đạo đức hay đồi bại phong tục gì đó."
"Anh ta mà dám."
Chu Ân Ân nheo mắt cười, "Anh dâu rất thương anh."
"Cũng đã kết hôn rồi, không phải anh ta nên thương anh sao?"
"Dấu hôn của anh lại lộ ra kìa."
Chúc Xuyên cúi đầu xem, kéo cổ áo sơ mi che lại, "Vớ vẩn, dấu hôn cái gì."
Chu Ân Ân năm ấy còn nhỏ nên không biết nhiều về chuyện cũ của hắn với Bạc Hành Trạch, chỉ biết hai người yêu nhau rồi chia tay, sau đó hắn ra nước ngoài rồi đến Bình Châu.
"Anh dâu có phải từng hung dữ với anh không? Hay từng đánh anh?"
Chúc Xuyên suy nghĩ một chút, hung dữ...Chắc là có từng, hồi còn đi học hắn không ít lần bị anh lạnh mặt, chẳng qua cái đó cũng không tính là hung, hắn lúc ấy cũng khá ghen tị.
Sau khi kết hôn cũng không có, không biết là áy náy hay sao, Bạc Hành Trạch trước mặt hắn luôn kiểu muốn nói lại thôi, lo trước lo sau bất lực.
"Anh cũng không biết, lần sau gặp em tự đi mà hỏi anh dâu em, xem anh ta để ý tới em hay không."
Chu Ân Ân mím môi cười, "Anh à, anh thừa nhận đi, lần trước anh nói không phải anh dâu, bây giờ lại để em gọi là anh dâu, ôi ~ em biết rồi, em khẳng định anh vẫn còn thích anh ấy. "
"Anh thích rất nhiều người, ngoại trừ em."
Chu Ân Ân nhăn mũi ậm ừ, mắt thấy điện thoại đổ chuông, là cuộc gọi video, Chúc Xuyên nhận cuộc gọi, còn chưa kịp mở miệng Chu Ân Ân đã giành trước.
"Dì xinh đẹp!"
Chúc Hữu Tư sững sờ, "Ân Ân sao lại ở đây?"
Chu Ân Ân vừa nằm trên bàn làm việc vừa mỉm cười chào hỏi người phụ nữ duyên dáng trong màn hình, "Con vừa ký hợp đồng với công ty của anh lớn, một thời gian nữa sẽ ra mắt, dì phải đến xem con biểu diễn đó!"
"Lợi hại như vậy sao, dì nhất định sẽ đến xem." Chúc Hữu Tư mỉm cười, sự sắc sảo của một người phụ nữ mạnh mẽ dịu lại một chút, lại càng thêm mềm mại của một người mẹ.
Biết Chúc Hữu Tư có chuyện muốn nói, Chúc Xuyên cầm lấy đĩa bánh ra hiệu cho Chu Ân Ân mau biến.
Chu Ân Ân bĩu môi nói: "Vậy em đi tập luyện, dì xinh đẹp gặp lại sau nha!"
Chúc Hữu Tư và Chu Cẩm Tùng đã ly hôn nhiều năm, trong mắt bà, chồng cũ và Từ Uyển Oánh, hai phế vật kia có là cái gì, cũng xứng để làm bà đau buồn?
Tôi cùng lão diễn kịch cũng chỉ vì con trai tôi, đã ly hôn thì cút khỏi tầm mắt tôi, không thì đứng trách tôi không nể tình.
Chúc Hữu Tư thỉnh thoảng đến gặp ông nội Chúc Xuyên, Từ Uyển Oánh không dám ló mặt ra trước mặt bà, đành kiếm cớ ra ngoài đợi bà đi rồi mới quay lại.
Tuy nhiên, Chu Ân Ân khác với người Chu gia, từ nhỏ đã gọi anh Thù Dịch từ đầu đ3ến cuối ngọt như kẹo, nhiều khi còn cùng hắn ra gặp bà, còn gọi cô là dì xinh xắn như thể thân quen.
"Con ký hợp đồng với Ân Ân?"
Chúc Xuyên "Vâng" một tiếng, "Con bé này quá dính người, không đáp ứng sẽ bị phiền chết."
Chúc Hữu Tư đánh giá hắn, để lộ ra chiếc áo sơ mi, làm cho hắn càng nhìn càng phong lưu, không đóng cúc ở cổ làm lộ ra hình xăm trên ngực và một vài dấu hôn mập mờ
"Quần áo con."
Chúc Xuyên vươn tay chỉnh máy ảnh, "Được rồi, không nhìn thấy nữa."
"..." Chúc Hữu Tư mắt không thấy tim không phiền, quay lại chủ đề Chu Ân Ân, "Thù Dịch, nói thật, ký hợp đồng với con bé không phải là không thoải mái với bên kia sao?"
"Đúng là như vậy." Chúc Xuyên thẳng thắn trả lời.
Chúc Hữu Tư nhướng mày, kiêu ngạo rất giống Chúc Xuyên, "Sao phải bận tâm phiền phức? Nếu con không vui, mẹ hiện tại có thể nghĩ ra biện pháp để họ ra đầu đường ăn xin."
"Mẹ, mẹ cũng quá tàn khốc."
"Nói thừa." Chúc Hữu Tư bất đắc dĩ vươn tay ấn lên màn hình, giống như ấn lên trán hắn, tuy rằng hắn đã trưởng thành rất nhiều nhưng trong mắt bà, hắn vẫn là thiếu gia kiêu căng ngạo mạn.
"Nghe nói con với Bạc Hành Trạch kết hôn rồi?"
"Ngài thông tin nhanh thật."
"Tại sao không nói cho mẹ biết? Năm đó để mẹ ném tiền vào mặt thằng bé nói là tiền chơi gái, hối hận rồi?"
"Không có."
Chúc Hữu Tư: "Con đó, năm đấy bố con cùng ông nội con đều nói phải kiên trì đi cùng với thằng bé, thế mà chia tay cùng không chịu nói, nhưng con tám năm không trở về Giang Thành, mẹ biết là bở vì con còn thích người ta."
Chúc Xuyên chống cằm, "Mẹ, mẹ nói tình yêu là cái gì."
Chúc Hữu Tư bị hắn hỏi hơi sững sờ.
Chúc Xuyên dựa lưng vào ghế, khóe miệng hơi cong lên như cười, nhưng lại giống như không có vẻ gì là phân tâm.
"Bạc Hành Trạch rất ít nói. Hồi còn đi học mẹ cũng đã gặp anh ta, là một người trầm mặc kiệm lời, con cảm thấy người này đã hứa hẹn chính là hứa hẹn cả một đời, con cũng chuẩn bị sẵn sàng ở cùng anh ta."
Chúc Xuyên vô thức gõ đầu ngón tay lên bàn, cười nói: "Con đã lên kế hoạch. Con không lấy một đồng của Chu gia, cũng không lấy của mẹ, con với anh ta ở cùng một chỗ chịu khổ một chút từ từ cố gắng."
Chúc Hữu Tư rất đau lòng, đứa con trai này của bà tuy nhìn có vẻ không đứng đắn, kỳ thật từ nhỏ tâm tư cẩn thân, nếu không hắn hận Từ Uyển Oán như vậy sẽ không mặc Chu Ân Ân dính lấy.
Chúc Xuyên nhìn Chúc Hữu Tư trong màn hình, nghiêng đầu cười nói: "Con không muốn ăn bám nữa, anh ta cho con cái gì thì con cho lại anh ta, anh ta không cho con thì con tự mình cho mình."
Hắn hiện tại cũng mở rộng nội tâm với Chúc Hữu Tư hơn lúc trước, tạm thời gỡ bỏ bộ mặt cà lơ phất phơ một lúc.
Cảm xúc ngột ngạt bị quét sạch, thay vào đó là vẻ ngoài bất cần, "Trung thu năm nay, mẹ đến đây hay con qua đó?"
Chúc Hữu Tư nói: "Mẹ có một cuộc họp ở nước X, Trung Thu năm nay không thể cùng con trải qua."
"Được."
Chúc Hữu Tư nhìn hắn một cái, nói: "Sau Trung Thu mẹ sẽ qua Bình Châu, nói với Bạc Hành Trạch nếu rảnh thì cùng nhau ăn cơm đi."
"Được, vậy mẹ tìm cơ hội mắng anh ta một chút để con xả giận, đánh anh ta một cái, không đối xử tốt để con tranh thủ ly hôn, trả con tự do."
Chúc Hữu Tư trừng mắt nhìn hắn, "Mẹ sẽ không như thế, như vậy không phải thành mẹ chồng độc ác rồi? Được rồi, mẹ cũng sắp có việc bận rồi, con kết hôn rồi đừng có suốt ngày ra ngoài chơi. Còn nữa, Từ bác sĩ nói với mẹ tháng trước con không qua đó lấy thuốc, quên rồi? "
Chúc Xuyên cười nói: "Thuốc kia cũng không có tác dụng gì, trị không hết thì đừng phí công, dù sao bây giờ cũng chưa chết được."
"Nói lại lần nữa?"
Chúc Xuyên nhất thời lanh mồm lanh miệng, liên tục nói vặn trở về, "Con đi lấy ngay, đích thân con đi."
Chúc Hữu Tư ném cho hắn một câu "Ba ngày không đánh đã nhảy lên đòi lật mái" rồi tắt điện thoại, phỏng chừng có việc gấp.
Chúc Xuyên vươn tay xoa xoa "tuyến thể" không tồn tại sau gáy, còn chưa kịp nói với Chúc Hữu Tư, đừng nói cho Bạc Hành Trạch biết bệnh tình của mình, trên điện thoại của anh hiện lên một tin nhắn mới.
Bạc Hành Trạch: [Em không sao chứ?]
Chúc Xuyên sững sờ một hồi, hồi lâu sau mới hiểu ra đang nói đến chuyện Từ Uyển Oánh đến tìm phiền phức, cười đáp: [Cũng không tốt lắm, chồng tôi cũng không ở nhà, chỉ có thể để mặc người khi dễ, tôi khóc đây.]
Bên kia Bạc Hành Trạch đánh rơi điện thoại.
Nghiêm Huyền: "Bạc tổng, cẩn thận một chút! Đây không phải là đất bằng sao? Vì sao ngài lại trượt chân!"
- ---
Tác giả có lời muốn nói:
Bạc tổng: Em ấy gọi chồng!!!! A a a a a a a!!!
💜💜💜💜💜💜💜
t.a: mình quay trở lại rồi đâyyyy 🙋♀️