Nếu cuộc sống đại học là một trò chơi điện tử thì độ khó của huấn luyện quân sự chỉ ở cấp độ 3, còn việc giao tiếp với giáo sư Tần, người từ bên bển trở về có thể được coi là cửa ải đánh Boss cấp độ chín. Cố Tân Di cảm thấy cấp bậc của mình quá thấp, tu vi không đủ, vì thế sau khi tránh được một ngày huấn luyện quân sự, cô vẫn kiên quyết chống lại mê hồn đại pháp của giáo sư Tần, tiếp tục phấn đấu ở tuyến đầu, ngoan cường chiến đấu với tư thế đứng trong quân đội.
Cô đoán có lẽ do Tần Trạm bay qua bay lại nhiều nên nói chuyện cũng phiêu phiêu, không thể nào nắm bắt được, so với việc lao động trí óc trị giá một vạn điểm tổn thương tinh thần, cô vẫn thích lao động chân tay hơn.
Dù sao cô cũng không theo kịp tiết tấu của Tần Trạm.
Cũng không biết Tần Trạm và Ba Béo đã nói gì, buổi tối, hướng dẫn Kim lại vui vẻ gọi điện thoại tới nói rằng mình rất hài lòng với công việc của cô, dặn cô tiếp tục cố gắng, tiếp tục tỏa sáng ở Học viện Quang điện tử.
Cố Tân Di chỉ có thể đáp lại bằng nụ cười cứng đờ và tiếng ha ha yếu ớt.
Sau khi cúp điện thoại, cô đi qua đi lại trên ban công. Lúc nhét thẻ nhân viên vào tay Tần Trạm, cô nhìn thấy sự bất lực và thất vọng hiện lên trong mắt anh, ánh mắt đó khiến cô không thể nào lý giải được.
Bất lực và thất vọng.
Trước ngày hôm nay, cô chưa bao giờ tưởng tượng được những cảm xúc như vậy sẽ xuất hiện trong đáy mắt anh.
Nhưng tại sao anh lại thất vọng và tại sao lại cảm thấy bất lực?
Cô nhìn lại tấm ảnh Tần Trạm hơi cau có mà mình đã chụp lại lần trước, tâm trạng có chút mơ hồ.
Cố Tân Di thở dài, nhỏ giọng cảm thán: “Thật không thể hiểu nổi giáo sư của mấy người”.
Giờ đang là mùa tuyển sinh mới của các câu lạc bộ, ký túc xá chất một đống tờ rơi và đơn đăng ký, đám người Giả Giai đang thảo luận cực kỳ sôi nổi.
Những suy nghĩ linh tinh của cô đã thu hút sự chú ý của bạn cùng phòng, Đồng Như Nam chỉ mặt trăng trên trời qua lớp cửa sổ toàn cảnh, vẻ mặt cung kính hỏi: “Nữ thần, có phải nàng đang hấp thu tinh hoa của nhật nguyệt, để từ đó thăng cấp bản thân không? Có phải lại muốn trở nên xinh đẹp hơn không?”.
Cố Tân Di buồn bã lắc đầu, im lặng một lúc mới trả lời: “Mình đang suy nghĩ một vấn đề nghiêm túc.” Cô đẩy cửa kính ra, đi vào trong phòng.
Đồng Như Nam tiến đến trước mặt cô, tỏ vẻ đáng yêu: “Vậy bây giờ muốn đổi chỗ khác để suy nghĩ à?”
Cố Tân Di cười giơ ngón tay cái lên với cô ấy, trong lúc cô nàng đang vui vẻ lên tinh thần hóng chuyện thì Cố Tân Di lại ngáp dài một cái, nói: “Không, nghĩ không ra, mình muốn đi ngủ”.
Đồng Như Nam bị dội một gáo nước lạnh nhưng vẫn không bỏ cuộc, bám dai như đỉa, lẩm bẩm: “Đúng vậy, giấc ngủ ngon là môn học làm đẹp bắt buộc của một nữ thần”.
Cố Tân Di đang leo cầu thang, suýt chút nữa thì trượt chân.
Trước khi ngủ, cô lại lướt QQ. Chiều nay Đậu Đậu gửi cho cô một loạt ảnh tự sướng và một mẩu truyện cười, cô nàng còn ca thán đồ ăn trong căn tin không ngon.
Cố Tân Di suy nghĩ một chút rồi gửi ảnh chụp những món ăn ngon mà cô đã ăn trong khoảng thời gian này.
Một lúc lâu sau vẫn không thấy Đậu Đậu trả lời, cô kích vào gợi ý [Nhiều người bạn khác của bạn đã cập nhật trạng thái] rồi đọc từng tin một.
Phần lớn trong đó là những tiếng kêu rên và oán giận đối với việc huấn luyện quân sự, vị siêu nhân [Hoa Phù Dung] mà cô đặc biệt ghi chú cũng mới cập nhật trạng thái.
Cuộc sống đại học sẽ không trọn vẹn nếu chưa từng yêu đương.
Câu này nghe quen quen, Cố Tân Di gõ nhẹ lên màn hình, sau đó suy nghĩ về những gì mình đã nói. Cô nhẩm đoán vị thiên tài này cũng có trái tim của người phàm. Cố Tân Di kích vào xem, vẫn chưa có bình luận nào.
Cô là một người cuồng thích và bình luận dạo, huống chi là đây còn là dòng trạng thái của đồng chí Siêu nhân tỏa sáng lấp lánh.
Cố Tân Di thích, sau đó bình luận: Đúng vậy!
Vài giây sau, Hoa Phù Dung trả lời cô: biểu tượng mỉm cười.
Cú đêm Đậu Đậu cuối cùng cũng online, cô nàng gửi đến một icon con dao đang chảy máu, Cố Tân Di lập tức tắt điện thoại di động, đăng xuất khỏi ứng dụng chạy trối chết.
Thế nên sáng hôm sau, khi tỉnh dậy cô mới biết, đồng chí toả sáng lấp lánh kia đã nhắn tin cho cô, nội dung cuộc trò chuyện là:
[Siêu nhân tỏa sáng lấp lánh đã thu hồi một tin nhắn]
Thiên tài đã gửi cho cô tin nhắn gì vậy?
Cố Tân Di hít sâu một hơi, chọn thêm ảnh chụp đồ ăn ngon gửi cho bạn thân Đậu Đậu.
…
Ánh nắng mặt trời ở Giang Thành rất gay gắt, mặc dù huấn luyện viên có khuôn mặt hung dữ, nhưng vẫn có điểm đáng yêu, điển hình là mảng bóng râm duy nhất trên sân thể dục này đã bị Hắc Đại Tráng giành lấy.
Nhưng gần đây, áp lực huấn luyện càng lúc càng lớn, cường độ càng lúc càng cao, mỗi ngày sau khi giải tán, Cố Tân Di đều cảm thấy đôi chân, đôi tay này không còn là của mình nữa.
“Cuộc sống đại học mà không trải qua huấn luyện quân sự thì không trọn vẹn. Dù khó khăn hay mệt mỏi đến đâu thì cứ coi mình là đồ ngốc, bất kể khó khăn hay nguy hiểm thì coi như mình là người mặt dày”.
Cố Tân Di đá chân hồi lâu, thật sự là mệt mỏi quá độ, lời thề son sắt của cô nói với Tần Trạm còn vang dội bên tai, hiện tại đúng là tự vả vào mặt!
Cô uống từng ngụm nước, uống một ngụm lại thở dài một hơi, hối hận vì quyết định của mình.
Cô đúng là ngu mới từ chối đề nghị của Tần Trạm để rối đến đây chịu tội.
Nhưng nghĩ lại, cô cảm thấy mình có thể vượt qua được sự cám dỗ của không khí mát lạnh từ điều hòa, Cố Tân Di đột nhiên cảm thấy kính nể bản thân.
Biểu cảm trên mặt cô thay đổi liên tục khiến cho nam sinh đối diện vẫn đang đứng tư thế quân đội liên tiếp liếc mắt nhìn, vươn cả cổ về phía trước.
Phơi nắng nửa tháng làm cho làn da của mấy cậu trai mới rời khỏi trường cấp ba này đều đen đi hơn một tông, điều này càng khiến cô gái trắng trẻo như Cố Tân Di thêm nổi bật nổi bật, đó là chưa nói đến vốn dĩ cô đã rất xinh đẹp. Trong những ngày qua, rất nhiều người đam mê nhiếp ảnh trong trường hay tin đã tìm đến cô, mời cô chụp ảnh chân dung huấn luyện quân sự, nhưng Cố Tân Di không có ý định muốn nổi tiếng nên đều từ chối.
Nhưng lời đề nghị ngày càng ít nhưng lén lút chụp ảnh lại ngày càng nhiều.
Cố Tân Di không có cách nào đành để mặc bọn họ.
“Lúc tôi yêu cầu các cô cậu ngả người về phía trước thì không chịu ngả về phía trước, giờ đối diện với một cô gái xinh đẹp thì tự ngả hả!”. Một trong những điểm mấu chốt của đứng tư thế quân đội chính là giữ cho cơ thể ngả về phía trước, huấn luyện viên đối diện hung dữ mắng mấy tân binh, còn trừng mắt nhìn Hắc Đại Tráng vô tội nằm không cũng dính đạn.
Nam sinh đối diện rụt cổ, lầm bầm tỏ vẻ bất mãn.
Huấn luyện viên nhìn Cố Tân Di, xoay người thổi còi, lớn tiếng truyền đạt mệnh lệnh: “Tất cả nghe lệnh, đứng nghiêm, tiến lên phía trước hai bước, bước”.
Khoảng cách giữa nam sinh và nữ sinh đã được rút ngắn không ít, huấn luyện viên rất đắc ý gật đầu, nói: “Tiếp tục đứng tư thế quân đội, duy trì ngả người về phía trước”.
Lúc này các nam sinh vui mừng khôn xiết, còn Cố Tân Di bị nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê dại, đúng lúc đại đội trưởng lại thổi còi, ra hiệu.
Cấp trên đến kiểm tra.
Hắc Đại Tráng không còn tâm trạng để tranh luận với huấn luyện viên đối diện, cũng yêu cầu các nữ sinh đứng lên thực hiện đứng tư thế quân đội.
Viện trưởng từng gặp trong buổi lễ nhập học mặc áo ngắn tay, cầm theo chai nước khoáng đi xuyên qua các hàng, bên cạnh có mấy người đi theo.
Cố Tân Di cũng nhân cơ hội ngả người về phía trước để nhìn.
Ngược sáng, đoàn người di chuyển từ xa đến gần, không nhanh không chậm, Tần Trạm một tay đút túi, thong dong lọt vào tầm mắt của cô.
Trong khoảng thời gian này, Ba Béo thường xuyên đến sân thể dục nhưng không tìm cô nữa.
Ngày hôm đó tựa như một khúc nhạc đệm trong lúc lơ đãng xuất hiện trong thế giới mới của cô, mang theo mộng ảo không thể tưởng tượng.
Chiếc bàn trong ký túc xá còn rải rác vitamin C vị cam mua ở bệnh viện; một giỏ thanh long đỏ tươi bị cô và bạn cùng phòng chia nhau. Những bông hoa hồng từ từ héo rũ, cô hái một ít xuống làm hoa khô.
Tất cả những thứ này đều đang nói cho cô biết, đã một thời gian rồi cô chưa gặp anh.
Tần Trạm đang thong thả bước đi dưới ánh mặt trời, đám bụi bay tán loạn giữa những tia sáng ngày hè trông giống những con bướm đang bay lượn.
Anh vừa đi vừa nói chuyện với Viện trưởng, dường như nhận thấy ánh mắt của cô, anh hơi ngước mắt lên, ngón tay gõ nhịp lên thái dương.
Không biết đã anh nói cái gì mà Viện trưởng đột nhiên dẫn đoàn người đi về phía các cô.
Có lẽ là do người anh tỏa ra khí chất quá lạnh lùng nên vô thức đã khiến Cố Tân Di nghĩ tới vương quốc mát mẻ mà cô đã bỏ lỡ.
“Tốt lắm, đều là những đồng chí xuất sắc, khí thế không kém nam nhi!”. Viện trưởng vui vẻ đi một vòng, vừa gật đầu, vừa vỗ vai Hắc Đại Tráng: “Thầy dạy tốt lắm!”.
Hắc Đại Tráng chào theo tiêu chuẩn của quân đội và nói: “Cảm ơn Thủ trưởng! Xin Thủ trưởng ra chỉ thị”.
“Chỉ thị thì không cần”. Viện trưởng xua tay, nghiêng đầu nhìn Tần Trạm nói: “Tiểu Tần, cậu có gì muốn nói không?”.
Tần Trạm cụp mi suy nghĩ một lúc, sau đó ngước mắt thản nhiên nói: “Cuộc sống đại học mà không trải qua huấn luyện quân sự thì không trọn vẹn, mọi người nên quý trọng điều này.”
Cố Tân Di đang cố gắng duy trì tư thế ngả về phía trước, nghe được câu nói quen thuộc suýt chút nữa chân mềm nhũn, ngã thẳng ra ngoài.
Cô âm thầm điều chỉnh, muốn nhìn xem huấn luyện viên có phát hiện sai lầm của mình hay không, tiếp đó lại đối diện với một đôi mắt đen như mực.
Tần Trạm bình tĩnh rời mắt, quay sang phía Viện trưởng nói: “Thể chất của nữ sinh kém hơn một chút, nên cho họ nghỉ ngơi sớm một chút đi ạ”. Anh nói rất đơn giản, âm điệu chỉ như đang trần thuật một sự thật, không có bất kỳ cảm xúc nào nhưng lại khiến người ta tin phục.
Viện trưởng “Ừ” một tiếng, cũng cảm thấy như vậy, không ngừng gật đầu: “Chi bằng, đồng chí cho các em nữ nghỉ đi”.
Quân nhân luôn phục tùng mệnh lệnh, Hắc Đại Tráng được nhận chỉ thị liền ra lệnh giải tán trung đội nữ sinh.
Trong lúc vui mừng hớn hở, các cô gái vội vàng nói lời cảm ơn với Viện trưởng và Tần Trạm, Cố Tân Di cũng nói theo, niềm vui trào dâng khắp khuôn mặt. Cô thậm chí còn cảm thấy trên đầu Tần Trạm tỏa ra hào quang của Đức mẹ.
Lúc Cố Tân Di cầm bình nước rời đi, huấn luyện viên đối diện cũng vui vẻ chạy tới xin chỉ thị của Viện trưởng, ánh mắt của những nam sinh đang ngả về phía trước đều như sắp phát ra ánh sao.
Viện trưởng cười ha hả khen ngợi một phen, sau đó lại hỏi ý kiến của Tần Trạm.
Không lâu sau, phía nam sinh truyền đến tiếng kêu rên đồng loạt.
Tần Trạm nói:
“Ngả về phía trước nhiều quá, luyện thêm một chút đi”.
…
Sau khi được giải tán sớm, Cố Tân Di quyết định làm một việc lớn.
Cô cầu mưa!
Tần Trạm cứu được các cô nhất thời, nhưng không cứu được các cô cả đời.
Cố Tân Di quyết định tự lực cánh sinh, phấn đấu vượt qua gian khổ, cống hiến một phần công sức của mình cho đại nghiệp cầu mưa.
Nói tới cũng lạ, cứ đến tháng 9 hàng năm, Giang Thành nằm ở vùng đồng bằng trung và hạ lưu sông Trường Giang nhưng lại chuyển từ mùa mưa giông bão sang nắng nóng thất thường. Hơn 90% thời gian là trời quang mây tạnh, hiếm lắm trời mới trở nên u ám, mưa lác đác vài hạt, còn lại là nắng chói chang.
Thời gian huấn luyện quân sự của trường là ba mươi ngày, đã qua gần một nửa thời gian rồi, ngày nào cũng nắng đổ lửa từ sáng đến chiều muộn.
Cố Tân Di lên mạng tìm ảnh của thần mưa Tiêu Kính Đằng, sau đó vội vàng đi tìm của hàng in.
Trong trường có rất nhiều cửa hàng in, ảnh đen trắng cỡ giấy A4 nhanh chóng ra lò. Cố Tân Di suy nghĩ một chút, sau đó phóng to và in ảnh trên chứng minh thư của Tần Trạm trong điện thoại di động ra giấy.
Giả Giai hỏi: “Sao còn in cả ảnh giáo sư Tần? Thầy ấy lại không thể hô mưa gọi gió”.
Cố Tân Di sắp xếp các bức ảnh ngay ngắn, rồi dâng lên một đống hoa quả, cung kính cúi đầu, nói: “Mình đang nghĩ, nếu không cầu được mưa, chúng mình có thể cầu giáo sư Tần mỗi ngày đều đến giải cứu đám nữ sinh chúng ta khỏi biển lửa, vậy cũng rất tốt mà”.
Vệ Tử vừa thoát khỏi một đống câu lạc bộ tư vấn chiêu sinh, cũng yên lặng dâng lên một hộp sữa ít béo: “Tính cả phần mình nữa”.
Đồng Như Nam đã sẵn sàng tư thế chắp tay thi lễ: “Chậc” một tiếng, đột nhiên hỏi: “Nữ thần, làm lễ mà không dâng hương cho hai vị thần à, thế thì làm sao họ nghe được lời cầu mong của chúng ta”.
Cố Tân Di nghe thấy cũng có lý, lập tức lên QQ, xin giúp đỡ từ cộng đồng mạng.
Đang cầu mưa, giờ làm sao có thể mua được hương nến, online chờ, rất gấp!
Không đến hai phút, đã có người chỉ bảo, đó chính là lớp trưởng Sơ lắm mồm: Siêu thị có bán thuốc lá, dùng tạm cũng được, mua loại rẻ nhất là được rồi.
Cố Tân Di lập tức trả lời cảm ơn, điện thoại đúng lúc lại rung lên một trận. Siêu nhân lấp lánh lại nhấn Thích cho cô, còn không quên biểu tượng mỉm cười mà anh thích nữa.
Cô không kịp trả lời mà lao thẳng đi lấy ví tiền, vội vã chạy ra cửa.
Nhân viên siêu thị không ngạc nhiên khi có một cô gái đến mua thuốc lá: “Cầu mưa à, thời gian này nhiều người cầu mưa thật đấy, cố lên nha, tin tưởng vào các em đó!”.
Cô chọn một bao thuốc lá rẻ nhất, nhưng khi lướt qua các kệ hàng, cô lại cảm thấy đói.
Vệ Tử đang nỗ lực giảm cân, bản thân Cố Tân Di lại là một tín đồ ăn uống, nhưng nghĩ đến cảm nhận của bạn cùng phòng nên cô rất ít khi ăn ở ký túc xá. Có điều hôm nay cô ăn tối sớm nên hiện tại đã hơi đói bụng. Cô không kiềm chế được con sâu thèm ăn trong bụng, không nhịn được đưa bước chân đến khu đồ ăn vặt, mua một hộp bánh ngọt.
Cố Tân Di trả tiền, dùng túi bảo vệ môi trường đựng thuốc lá và bánh ngọt, mỉm cười cảm ơn nhân viên phục vụ. Cánh cửa mở ra, ánh đèn pha sáng rực khiến cô lóa mắt mất một lúc.
Nhưng vừa mở mắt ra đã bị dọa cho giật nảy mình…
Trong bóng đêm tối tăm, Tần Trạm như chạy ra khỏi tấm ảnh đen trắng mà cô vừa in!
Σ (° △°|||)︴
Cố Tân Di nhìn bao thuốc lá trong tay…
Cô còn chưa thắp hương mà!