• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói năng lộn xộn, Lâm Tranh chỉ cảm thấy cả người đều lâm vào bối rối cùng thống khổ. Thiệu Tuấn Dương định lấy lý do say rượu để trốn tránh hết thảy, nhưng mà hắn lại không biết rằng những lời này đối với cậu có ảnh hưởng lớn thế nào.

“Ta không có muốn đuổi ngươi đi!” Thiệu Tuấn Dương lớn tiếng cắt ngang, sau đó cố gắng hết sức nhẹ nhàng khuyên nhủ,“Lâm Tranh, cám ơn ngươi có thể thích ta. Nhưng mà …… Ngươi dù sao cũng là đệ tử của ta, ngươi còn trẻ, không nên đem thời gian lãng phí với ta. Chờ ngươi khôi phục bình thường, ngươi cũng có thể sống một cuộc sống bình thường mà.”

“Ngươi không cần phải lôi mấy lời này để đẩy ta ra, ngươi ──” Lâm Tranh căm giận nói, thế nhưng đột ngột ngưng lại

Lời nói vừa rồi,vì cái gì có một chút giống như là ... là có chứa tình cảm vậy.

Lời khuyên bảo như vậy, nghe ra rõ ràng là……

“Lão sư, ta không cảm thấy thích ngươi là không bình thường hoặc là lãng phí thời gian.” Cảm giác được trong lời nói của Thiệu Tuấn Dương còn có một chút hi vọng, Lâm Tranh phút chốc thay đổi khẩu khí,“Ta đã sớm biết tính hướng của ta, từ ngày ta bắt đầu thích người đến giờ, vốn không có một chút sợ hãi nào. Còn chuyện thầy trò gì, chờ ta tốt nghiệp, ta và ngươi chính là bình đẳng.”

Một câu câu kiên định phản bác, khiến Thiệu Tuấn Dương nói không ra lời. Mà ngay tại giây phút đó, Lâm Tranh đột nhiên biến trở về hình người, xoay người kìm lòng không đậu ôm lấy Thiệu Tuấn Dương,“Lão sư, nếu không phải  lo lắng những điều đó , ngươi…… Có thể thích ta sao? Có thể cùng ta một chỗ sao?”

Thiệu Tuấn Dương trầm mặc không nói, cũng không đợi Lâm Tranh phản ứng, hắn một tay ôm lấy cậu ôm lên, nhẹ nhàng thả lại giường.

“Lão sư?!”

Lâm Tranh giãy dụa muốn đứng lên, Thiệu Tuấn Dương lại thay cậu đắp hảo chăn, thanh âm trầm thấp nói:“Đừng nhúc nhích, cẩn thận lạnh.”

Lâm Tranh thế này mới nhớ tới chính mình biến trở về đều là cả người trần trụi, nhưng là cậu không chút nào để ý đến nữa, đối mặt với Thiệu Tuấn Dương, chờ đợi hắn trả lời.

Thiệu Tuấn Dương cúi thấp đầu, một tay theo bản năng mân mê ga giường, dường như trầm vào suy tư, đầy do dự, những lời này của Lâm Tranh khiến hắn thực sự không biết phải làm sao.

Lâm Tranh thấy hắn không nói được một lời, cậu thẳng thắn nói:“Lão sư, tựa như ngươi nói, chúng ta ở cùng một chỗ đi. Dù sao ngươi hiện tại cũng là độc thân, vì cái gì không thể thử xem? Hơn nữa đều nói rượu vào nói lời thật , ngươi những lời này kỳ thật chính là lời trong lòng ngươi a, chỉ là ngươi không muốn thừa nhận mà thôi……”

Càng nói thanh âm càng nhỏ, Lâm Tranh chỉ cảm thấy da đầu run lên, làm sao chính mình cũng bắt đầu nói không ra lời.

Mà Thiệu Tuấn Dương chỉ là ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn về phía cậu. Thật lâu sau, đột nhiên đem tay đặt ở trên đầu Lâm Tranh vỗ vỗ, đầy mặt tựa tiếu phi tiếu nói:“Làm sao có thể khiến ngươi nói những lời này…… Bất quá, ngươi nói đúng.”

Lâm Tranh nghe được kinh ngạc vô cùng, Thiệu Tuấn Dương cố gắng gượng cười:“Tuy rằng ta……” Dừng lại, trên khuôn mặt hiện lên muôn vàn cảm xúc khác nhau, cuối cùng hộc ra một chữ vô cùng đơn giản:“Hảo.”

Hắn nguyên bản muốn nói “Tuy rằng ta không biết có thể hay không chân chính yêu thương ngươi”, nhưng vẫn là nói không nên lời.

Cảm tình Lâm Tranh đối với hắn này thực hồn nhiên cùng cố chấp, khiến hắn không thể dùng lời lẽ này đến thương tổn đối phương.

Huống hồ để tay lên ngực tự hỏi, hắn đối Lâm Tranh đều không phải toàn vô tình. Lúc trước nghe Lâm Tranh nói mớ mà thổ lộ, đầu tiên là kinh ngạc, sau lại phát hiện trong lòng mình ẩn ẩn một chút tâm tình đáp lại.

Mặc dù có muôn vàn tất cả lo lắng băn khoăn khiến hắn lùi bước, chuyện đến nước này, thế nhưng hắn lại chẳng thể bình tĩnh như  thiếu niên trước mắt này.

Cảm tình không thể miễn cưỡng, lại có thể bồi dưỡng. Thiệu Tuấn Dương không chút nào hối hận quyết định của chính mình, đã nếm  trải một lần đau khổ, lúc này đây, cho dù hắn có phải đau khổ hơn nữa cũng không muốn Lâm Tranh có một chút khổ sở nào.

Lâm Tranh lăng lăng nhìn hắn, hơn nửa ngày mới không yên hỏi:“Hảo…… Là cái gì?”

Thiệu Tuấn Dương nở nụ cười, bàn tay đặt ở trên đầu Lâm Tranh không có thu lại, mà là ôn nhu vuột ve mái tóc mềm mại,“Chính là ta đáp ứng ngươi, hòa cùng ngươi một chỗ.”

Cũng không nói “Thử xem xem”. Ba chữ này, hắn không nghĩ xem như ngả ngớn nếm thử, thầm nghĩ cho rằng một lần chân chính bắt đầu.

Lâm Tranh tựa hồ vẫn là hồi bất quá thần, không thể tin được Thiệu Tuấn Dương làm sao lại đột nhiên thay đổi thái độ, chẳng lẽ thật sự bị chính mình thuyết phục? Từ khi nào những lời mình nói có sức thuyết phục vậy rồi.

“Lão sư, ngươi không phải gạt ta đi?” Lâm Tranh bán tín bán nghi,“Vạn nhất ta  được Trương tiên sinh kia chữa khỏi, ngươi sẽ không lập tức đổi ý đuổi ta đi đi?”

Thiệu Tuấn Dương hiểu được cậu bất an, lòng chân thành mà gật đầu một cái,“Lão sư là sẽ không gạt người.”

Nghe vậy, Lâm Tranh đột nhiên mũi đau xót, lúc này mới hiểu thế nào là vui quá đến muốn khóc. Cậu cố gắng đem nước mắt nghẹn trở về, chỉ có chút ngốc nhếch môi hắc hắc cười, một câu cũng chẳng nói ra lời.

Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, Lâm Tranh tươi cười vừa thu lại, thay bằng vẻ mặt lo lắng,“Ta đây nếu trở lại  bình thường, cũng có thể tiếp tục lưu lại sao?”

Thiệu Tuấn Dương cười nói:“Ngươi không nghĩ muốn quay lại kí túc xá sao?.”

“Không không không không nghĩ! Ta một ngày đều không muốn cùng lão sư tách ra.” Lâm Tranh khụt khịt mũi, lại cẩn thận hỏi,“Lão sư, ta rất cao hứng. Ta, ta có thể ôm ngươi một cái không?“

Bên này Thiệu Tuấn Dương nghe được sửng sốt, Lâm Tranh thấy hắn biểu tình không hiểu gì hết kia, mới đột nhiên nhớ tới chính mình vừa mới biến trở về hình người đã sớm ôm quá một hồi, nhất thời mặt đỏ lựng, nằm im trên giường không thể động đậy.

Thiệu Tuấn Dương bị phản ứng của cậu làm cho buồn cười, ngược lại chủ động đem bé con ôm vào trong lòng.

Ôm ấp ấm áp khiến Lâm Tranh đầu tiên là cả người dại ra, tiếp theo nhanh chóng đưa tay qua ôm lấy đối phương, trong lòng tràn ngập ngọt ngào cùng thỏa mãn, còn có đối tương lai chờ mong.

Ước định đi Trương gia là thứ bảy, Lâm Tranh một bên đọc sách một bên suy tư, nhất định phải dựa vào năm ngày này cố gắng tăng cảm tình với Thiệu Tuấn Dương.

Bây giờ Thiệu Tuấn Dương đáp ứng cùng cậu kết giao, vạn nhất sau này hối hận, chính mình lại khôi phục bình thường rồi, chẳng phải là không có lý do gì tái lưu lại hay sao nha.

“Ai……” Lâm Tranh thở dài, buông ra quyển sách nãy giờ đọc mà chả vào đầu chữ nào, mở ra di động lên mạng tìm tòi xem một chút.

Thiệu Tuấn Dương là mối tình đầu của cậu, cũng là người khiến cậu phát hiện tính hướng thực sự, vậy nên chẳng đào đâu ra kinh nghiệm yêu đương để mà biết phải xây dựng tình cảm như thế nào cả.

Thế là trải qua một phen suy nghĩ đen tối cùng bị internet đầu độc, này ngây thơ tiểu xử nam trong đầu phản ứng đầu tiên đúng là ── lấy thân báo đáp?!

Chính là chủ động ngoắc ngoắc ngoắc ngoắc câu dẫn lão sư sao…… Lâm Tranh đổ mồ hôi đầy đầu, vì ý tưởng vừa ló ra trong đầu mà sợ hãi a sợ hãi~

Móng vuốt xấu xa không nghe theo sự khống chế của cậu mà cứ ấn a ấn ~~~~~ Tìm tòi một đống đường link không trong sáng nha ~ Thực sự là ngượng muốn chết mà!

Đột nhiên, cậu nhìn thấy một trang báo, theo bản năng chớp mắt.

Tựa hồ…… Này, được nha ……

Em Tranh tự dưng chủ động dã man lun =))

Ta rất chờ mong chương sau a~~~~

Edit ngay đây, manh chết ta >””<

Mọi người tưởng tượng em Tranh theo hình tượng này đi!!!! Giống lắm nè 😀

Ui!!! Uke tiêu chuẩn của lòng ta!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Ta kết em này từ hồi ẻm đóng High Kick rồi cơ, bh thấy em đóng Boylove Short Film thì càng bấn!!!!!!!!!!!

A~~~~~~~~ Manh chết ta ~~~~~~~~~

Cơ mà cái pic cuối nhìn như câu dẫn ấy =)))))))))

Young South Korean movie star Kim Hye Sung _12_Young South Korean movie star Kim Hye Sung _10_32-128-1kimhyeseong380zq

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK