• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tiếng trước, khi Tiêu Lạc vẫn đang bận rộn với những bài tập của mình để ngày mai có thể rảnh rỗi đi chơi cả ngày. Cảm thấy cổ họng có hơi thiếu nước, cô bèn đi xuống tầng dưới lấy một cốc nước uống, đến giữa cầu thang thì lại nghe thấy tiếng bước chân đi từ ngoài vào. Cứ tưởng Trình Tranh vừa về đến nhà, hai giây đầu cô còn vui vẻ định bước xuống thì một giây sau cô đã hoảng hốt đứng chôn chân ở đấy.

Không phải Trình Tranh, là một người đàn ông cao lớn mặc một bộ màu đen có mũ trùm đầu, khuôn mặt bị một lớp khẩu trang che kín lại, tay cầm cây gậy đi vào. May mà cô đang đứng ở trong góc khuất của đoạn cầu thang đấy nên không dễ gì hắn ta phát hiện ra cô.

Cứ tưởng chỉ có mình hắn ta, ai ngờ đằng sau vẫn còn có thêm một người y chang hắn. Hai người đó đang nói chuyện gì đó với nhau trông rất nguy hiểm. Và... họ vào đây làm gì vậy?

Cô từ từ lấy lại bình tĩnh, vội vàng chạy lên phòng khoá trái cửa lại nhưng lúc đang đi lên phòng thì cô vô tình làm đổ một chiếc bình hoa bằng sứ, tiếng rơi vỡ làm tan đi không gian im lặng vốn có trong căn nhà. Tiêu Lạc sợ hãi đi thẳng vào phòng không dám ngoảnh mặt lại, cô đưa tay lục tìm điện thoại rồi tiện tay tắt luôn đèn trong phòng, cô cầm điện thoại suy nghĩ.

Trình Tranh giờ đang ở đâu? Nếu cô gọi thì liệu anh có nghe máy?

Thôi vậy, gọi một lần không được thì gọi lần hai. Bởi vì bây giờ Tiêu Lạc hoàn toàn rơi vào tình trạng sợ hãi, trong đầu nghĩ ngay đến Trình Tranh, liền ấn gọi cho anh.

Suy đoán của cô không sai, cô gọi điện cho anh, anh lập tức tắt máy không nghe, phải mất một lúc sau cô mới gọi lại cho. Lần này, Trình Tranh nghe máy, giọng nói trầm lạnh không thêm không bớt ấy vang lên, anh hỏi cô có chuyện gì. Cô hoảng sợ, vội nói

" Trình Tranh, anh đang ở đâu vậy? Cứu... tôi... có... có người đột nhập vào nhà. Rất đáng sợ. An ninh chỗ anh lỏng quá rồi đấy! " Cô cảm thấy sống mũi cay cay, khoé mắt bắt đầu chảy những giọt nước

" Anh mau về nhà ngay cho tôi. Hức... tôi sợ..." Cô đang định nói tiếp thì một tiếng đập vỡ từ tầng dưới vang đến, rồi sau đó là nhiều tiếng động kinh khủng xuất hiện, cô trượt tay tắt cuộc gọi đi.



Chắc chắn là hai kẻ đó đã tạo ra những âm thanh này, vì lí do gì chứ? Có lẽ nào họ là kẻ trộm cắp? Hay là kẻ thù của Trình Tranh?

Một lúc lâu sau, gần một tiếng đồng hồ trôi qua, âm thanh chói tai này cuối cùng cũng đã ngưng lại. Tiêu Lạc cứ tưởng những kẻ lạ mặt đó đã ra khỏi nhà rồi, chắc là sẽ không trở lại đây nữa. Nhưng không, hai người họ vẫn còn chưa chịu đi, lại còn bước lên cầu thang lên tầng hai, tiếng bước chân càng lúc càng rõ rệt, nhịp tim của cô đập liên hồi, sự lo sợ đang chiếm lấy tâm trí của cô, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống gò má, khuôn mặt lúc này đã đẫm nước.

Tiêu Lạc không nghe thấy tiếng bước chân nữa, cô có cảm giác như điểm dừng bước chân của hai người họ là... trước cửa phòng cô.

...

...

...

Tại sao lại đứng ở đấy?

Tiêu Lạc sợ hãi chui vào trong tủ quần áo ở ngay cạnh mình. Họ đang cố gắng mở cửa phòng, như thể trong này có thứ mà họ muốn tìm kiếm.

" Con nhỏ đó chắc chắn là ở trong đây! Nó chưa từng ra ngoài từ lúc chập tối đến khi chúng ta vào căn biệt thự này! Lúc nãy tao có bỏ thuốc vào chiếc bánh nó mang lên phòng rồi, nhanh chóng xử lý xong rồi đi! "

Giọng nói khản đặc của một trong hai tên đó vang lên, cô lập tức lạnh cả sống lưng, chân tay run rẩy, co rúm người lại một góc tủ. Mọi hành động của cô, bọn họ đều biết, ngay cả việc cô mang chiếc bánh ngọt lên phòng cũng không nằm ngoài tầm mắt của họ. Cô nghĩ đến lúc nãy vì nhiều bài tập đang làm dở nên dù có mang bánh lên đặt bên cạnh cũng không có tí rảnh rỗi nào mà ăn nó.

Tiêu Lạc thực sự đã bị dọa cho sợ đến nỗi mọi âm thanh xung quanh, cô đều đã không còn nghe thấy. Nước mắt vẫn không thể nào mà ngừng rơi xuống.

Trình Tranh... anh không về gặp cô lần cuối sao?

Tiêu Lạc úp mặt xuống đầu gối, không biết làm gì. Cô cố kìm nén lại những tiếng nấc.

...



...

...

Cửa tủ đồ được mở ra, ánh sáng từ trong phòng chiếu vào, cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, Trình Tranh đứng trước mặt cô, khuôn mặt điển trai ấy nhìn Tiêu Lạc khiến cô cảm thấy lòng mình có một chút ấm áp nhẹ nhàng. Cảm xúc của cô dâng trào, vội lao ra ngoài nhảy lên người anh, ôm lấy anh khóc to.

Sau khi được Trình Tranh vỗ về, một tay ôm lấy cơ thể của cô, một tay xoa đầu cô nhẹ nhàng.

" Hức... an ninh chỗ anh không dùng được rồi! Anh có biết là lúc nãy tôi sợ thế nào không? Họ muốn giết tôi đấy! Hức... hức..."

Tiêu Lạc kể lại cho anh mọi chuyện, từ đầu đến cuối, chẳng sót ý nào cả.

Trình Tranh im lặng, kiên nhẫn nghe cô kể, cô ngập ngừng một lúc lâu sau, tay chỉ về chiếc bánh ngọt để trên bàn học của cô.

" Họ quan sát nhất cử nhất động của tôi, còn bỏ thuốc để giết tôi! "

" Thì giết hắn! Em cầm dao giết người, tôi phủi sạch chứng cứ cho em! "

"... Có tên nào như anh không chứ? Sai người ta đi giết người. "

Cô bị anh làm cho hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, lấy tay mình đánh mạnh vào lưng của anh.

Bên ngoài truyền tới rất nhiều giọng nói, Trình Tranh lấy tay kéo đầu cô đang tựa vào vai mình ra, nhìn cô " Ở trong này đi, tôi xuống dưới xem một chút! "

Trình Tranh định đặt cô xuống giường, nhưng cô nhất quyết không chịu, hai tay vẫn ôm chặt lấy người anh.



" Không được! Tôi không muốn ở một mình! " Tiêu Lạc không chịu buông tay, lỡ mà bọn kẻ xấu đó vẫn lảng vảng ở quanh đây thì... cô dám nghĩ đến, nhưng mà ít ra ở bên cạnh Trình Tranh cô cảm thấy an toàn hơn rất nhiều.

Thế là Trình Tranh phải bế cô xuống dưới, ban đầu cô nói là mình tự đi được nhưng anh vẫn bế cô, không để cho chân chạm xuống sàn nhà lạnh buốt.

Hoá ra là mấy người cảnh sát đang đứng ở dưới đấy, trong số đó có một nữ cảnh sát rất xinh đẹp, cô ấy thông báo cho những người khác ra về, giọng nói trầm nghe rất hay.

Khi Trình Tranh bước xuống, cô cảnh sát ấy quay đầu lại nhìn. Đợi mấy người cảnh sát đó đã đi ra ngoài hết, cô ấy thông báo về tình hình hiện tại, chưa tìm thấy hai tên lạ mất xấu xa kia.

" Vẫn chưa tìm thấy? " Anh lạnh lùng hỏi.

Cô gái khoanh tay lại, người tựa vào tường nói

" Vẫn chưa! Người này hình như biết rõ khu vực ở đây, có khả năng là đã chạy xa rồi! Tôi sẽ về điều tra rõ vụ việc lần này "

" Nhưng mà... dù sao cũng tới đây rồi. Ít ra tôi phải được nhìn xem cô vợ nhỏ của cậu chứ, đúng không? " Cô gái ấy lộ ý cười trong câu nói, Tiêu Lạc tò mò nhìn thẳng vào mặt cô ấy, rồi lại nhìn anh.

Hai người này... rốt cuộc có quan hệ gì vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK