"Ngon lắm! Ta ăn rồi! Ta còn đang thắc mắc sao dạo này không mở cửa, hóa ra là bị hai người bọn họ hại!"
"Nói vậy, ta nhớ ra rồi, hình như ta thấy bà chủ tiệm bánh Triệu thị đuổi một đứa trẻ ăn mày..."
Mọi người bàn tán xôn xao. Mắt ta cay cay, lòng ta mềm nhũn. Ta đã từng nói, Tây Nhai không chỉ có những kẻ như Triệu Đại Nương, mà còn có vô số người lương thiện.
Thế nhưng Tề Sùng rõ ràng đã có chuẩn bị trước. Hắn bày ra vẻ mặt sắp khóc, nói: "Quý vị chớ nghe bọn họ hồ ngôn loạn ngữ! Dù bánh bao của Song Nương có ngon, nàng ấy có hiền lành thì việc nàng ấy sống trong Vương phủ là sao? Nàng ấy là thê tử ta, Tề Sùng ta đây! Năm xưa ta vì nàng ấy mà bị phụ thân đánh mấy chục roi, chẳng lẽ mọi người đã quên rồi sao! Bọn người này cứ một mực nói Triệu thị không tốt, rốt cuộc đã nhận bao nhiêu bạc của Vương phủ rồi!"
Hắn nghiến răng nghiến lợi, nhìn ta đầy căm hận: "Con tiện tỳ, còn muốn đổ nước bẩn lên người ta, thật là tâm địa bẩn thỉu!"
"..."
Chuyện này ta có ấn tượng, Hầu gia si tình như vậy, thật sự là nhìn nhầm người rồi!"
"Ô ô, nếu có nam nhi như Hầu gia, ta làm sao nỡ chia lìa chàng? Xem ra nhất định là Phùng thị lẳng lơ!"
"Hừ, nữ nhân này vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt lành gì, trông chẳng khác gì hồ ly tinh!"
Tề Sùng đưa tay về phía ta, ánh mắt cười như không cười: "Song Nương, cùng ta về nhà thôi."
Ta lạnh lùng hất tay hắn ra, hướng mọi người khẽ cúi đầu chào. Mọi người im lặng.
"Làm phiền đến mọi người là lỗi của Song Nương, nhưng chuyện này, Song Nương không nhận! Chuyện ta và Hầu gia hòa ly không đơn giản như vậy. Nhưng tất cả là do Hầu gia trăng hoa!
Ta xuất thân bình dân, không thể giúp ích gì cho chàng, lâu dần Hầu gia chán ghét ta, thích những tiểu thư khuê các khác. Nghe chàng có hai lòng, nên ta đến để nói rõ ràng, ta và chàng hòa ly rồi mới quen Tiểu Xuân và hai vị Vương gia, sao có thể nói ta lẳng lơ?
Mọi người có thể không tin ta, nhưng tuyệt đối không thể để Hầu gia vu oan giá họa. Nếu Hầu gia cứ khăng khăng như vậy, Song Nương sẽ phải đi kiện cáo trước mặt Hoàng thượng!"
Tề Sùng há hốc mồm, dường như không ngờ ta lại quyết liệt đến vậy. Xét cho cùng, thanh danh của một nữ tử còn quan trọng hơn cả tính mạng.
Huống hồ, hắn cho rằng Vương phủ không thể che chở ta cả đời. Nhưng trớ trêu thay, họ đều gọi ta một tiếng tỷ tỷ, và sẵn lòng bảo vệ ta chu toàn.
Tề Sùng chỉ tay vào ta, lắp bắp "Ngươi ngươi ngươi" mãi, cuối cùng chẳng thốt nên lời.