Hắn hỏi: "Nhà ngươi ở đâu?"
Ta nói: "Giang Nam."
Hắn nói: "Ồ, trách không được, thảo nào ngươi lùn như vậy, gầy như vậy, trắng như vậy, trông tròn trịa nước nôi như vậy."
Hắn xoa đầu ta.
Ta ngẩng lên nhìn hắn, cười tươi nói:
"Ngươi mới lùn! Cả nhà ngươi đều lùn!"
Hắn nói: "Ngươi đã có hôn ước chưa?"
Ta nói: "Chưa nghe cha ta nhắc tới."
Hắn nói: "Vậy ta về nhà bảo người nhà sang hỏi cưới ngươi."
Ta nói: "Được thôi, nhưng sính lễ phải bao nhiêu? Ta không cần trâm cài vàng bạc, đổi hết thành vàng thỏi đi."
Hắn vừa định đáp, bỗng ngẩng đầu nhìn về phía sau ta, lập tức biến sắc như thấy quỷ.
Ta cũng quay đầu lại ——
Tạ Thận đứng ngay phía sau, mặt lạnh như băng, như thể Bạch Vô Thường bước ra từ địa phủ.
Hắn nói: "Các ngươi vẫn còn là trẻ con, không được bàn chuyện hôn nhân."
Tên nhóc kia bỏ chạy mất dạng.
*
Lần đầu tiên, ta thấy Đại ca đáng sợ như vậy.
Từ hôm đó, hắn không cho ta đến sân tập nữa.
Hắn nói:
"Ở đó toàn là nam nhân, muội lớn rồi, không thể lẫn lộn với bọn họ nữa."
Ta: ???
Lúc thì bảo ta còn nhỏ, lúc lại bảo ta lớn rồi, cảm giác hắn nói năng không đáng tin chút nào.
*
Năm đó, ta mười hai tuổi.
Có một khoảng thời gian, Đại ca luôn rất nghiêm nghị.
Ta cảm thấy hắn đang có tâm sự.
Ta không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết cả phủ Quốc Công đều đang bán đồ.
Ta nghĩ chắc là hết tiền rồi.
Bấy giờ, cha ta đang ở biên cương, việc kinh doanh trong nhà do thúc thúc Dịch An quản lý.
Ta đến tìm thúc, bảo thúc gom hết số tiền có thể lấy ra đưa cho ta.
Dịch An thúc nói:
"Lượng tiền quá lớn sẽ khiến triều đình nghi ngờ, thương trường cũng có đối thủ cạnh tranh, e là có kẻ nhân cơ hội đánh vào việc kinh doanh của nhà chúng ta."
Không thể lấy tiền từ sổ sách, ta liền tìm đến Đỗ Lâm Phùng, một công tử trong sòng bạc ngầm, muốn dùng cờ b.ạ.c để rửa tiền ra ngoài sáng.
Cha hắn và cha ta đều là thương nhân, vừa là bạn, vừa là đối thủ.
Hắn đã từng đến nhà ta cầu hôn, muốn ta làm vợ hắn.
Cha ta không đồng ý.
Ván cờ b.ạ.c vốn đã thương lượng trước, nhưng không ngờ Đỗ Lâm Phùng giở trò, ép ta đánh cược bằng cách cởi đồ ngay trước mặt mọi người.
Ta biết dù có thắng ván này, cũng sẽ bị bôi nhọ thanh danh, mất hết thể diện.
Ta hết cách, chỉ có thể bí mật sai người chạy đi gọi Đại ca.
Tạ Thận dẫn binh đến đập nát sòng bạc, đúng lúc ta chuẩn bị cởi trung y.
Hắn lật tung cả sòng bạc, phá hủy đến tan tành.
Sau đó, hắn mang ta về nhà, dùng roi gia truyền đánh vào m.ô.n.g ta.
Lúc ta sợ hãi la hét om sòm, ta bắt gặp khuôn mặt u ám như Diêm La địa ngục của hắn.
Lúc đó, ta chắc chắn rằng—
Hắn hận ta.
Hắn muốn đánh chếc ta.
Ngay khoảnh khắc ấy, ta lập tức câm bặt.
Ta cúi đầu, nghiến chặt răng, dùng tay bịt mặt, nằm sấp lên băng ghế dài.
Ta không dám nhìn hắn nữa.
Cũng không muốn nhìn hắn nữa.
Ánh mắt đó, cả đời này, chỉ cần nhìn thấy một lần là đủ rồi.
*
Hắn chỉ đánh ta một roi, rồi vứt roi xuống đất, xoay người bỏ đi.
Dịch An thúc đến đón ta về nhà.
Ta rời khỏi phủ Quốc Công, còn dẫn theo Tiểu Doanh.
Sau này, ta mua chuộc một chưởng quầy thân cận bên Dịch An thúc, mới biết rằng khoản quân lương đã bị điều động, Tạ Thận không báo lên triều đình, mà lén về nhà tự mình xoay tiền.
Nhưng dù có giấu giếm thế nào, cũng không thể che giấu được.
Cha của Lan Thường vào đại lao, đến chếc cũng không khai ra Tạ Thận có dính líu.
Dù vậy, Tạ Thận vẫn bị giáng chức, điều đến biên cương.
*
Ta nằm sấp trên giường suốt ba ngày.
Đến khi có thể xuống giường đi lại, hắn đã ở tận Trà Khẩu.
Năm ấy, ta mười ba tuổi.
*
Đêm Giao Thừa năm ấy, ta đến phủ Quốc Công ăn Tết, gặp lại Tạ Thận.
Từ lần hắn đánh ta, đã bốn năm trôi qua.
Hắn đứng lặng yên trước cổng lớn phủ Quốc Công, như thể đang đợi ai đó.
Tuy là hoàng hôn, nhưng trời đã tối hẳn.
Những chiếc đèn lồng đỏ lay động trong cơn gió lạnh, tuyết rơi lấp lánh ánh hồng, phủ đầy trên người hắn.
Huyền y ngọc đái*, hồ cừu tím thẫm.
(*) Ngọc đái: Cái đai của quan, có đính hạt ngọc
Dáng vẻ vẫn cao quý bức người, nhưng tâm tư u ám, khí chất ôn nhuận cũng tan biến.
Không còn là thiếu niên như ngày đầu ta gặp nữa.
*
Ta bước xuống xe ngựa, nghĩ đến lần hắn ra tay đánh ta đầy tàn nhẫn năm đó, bỗng dưng không dám chạy đến kéo tay áo hắn như trước.
Ta chỉ dám đứng thật xa, thật đoan trang, thật khuê tú, hướng hắn hành lễ vấn an.
Hắn không nói một lời, xoay người leo lên ngựa, kéo mạnh dây cương, biến mất vào đêm tuyết.
*
Ta cứ đứng yên đó nhìn theo bóng hắn.
Nhìn bóng dáng hắn dần dần xa khỏi cơn tuyết lạnh trong buổi hoàng hôn ảm đạm, rồi hoàn toàn biến mất.