• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

#16

"Trình Tranh, vậy còn em thì sao? "

Không biết từ bao gờ Từ Tuyết đã đứng trước mặt Trình Tranh, khuôn mặt nhợt nhạt đầy nước mắt của cô ta hiện lên rõ ràng trong mắt hắn.

"Anh nói không muốn buông tay Ôn Noãn, vậy còn em thì sao? "

Trong cặp mắt nhập nhèm nước của Từ Tuyết giờ đây chỉ còn lại sự tuyệt vọng cùng tăm tối đến đáng thương. Từ Tuyết bắt lấy tay Trình Tranh, cố gắng để hắn cảm nhận được sự run rẩy và hoảng loạn của cô.

Trình Tranh thở dài, khẽ vỗ vỗ vai Từ Tuyết để trấn an.

"Từ Tuyết, em yên tâm, anh sẽ cố gắng tìm một quả thận thích hợp khác thay thế cho em. Còn về phần Ôn Noãn... "

Trình Tranh nhíu mày nhìn Từ Tuyết, nội tâm trong lòng đấu tranh dữ dội. Sau đó hắn bình tĩnh nói tiếp.

"Từ Tuyết, anh yêu Ôn Noãn. "

Hắn vừa nói xong liền thở phào nhẹ nhõm, giống như những khúc mắt cùng rối ren trong lòng chỉ vì một câu nói này đã được gỡ sạch. Phải, hắn thừa nhận đây chính là câu nói thật lòng nhất của mình, không trốn tránh cũng không kiêng dè, hắn thẳng thắn thừa nhận rằng mình thực sự yêu Ôn Noãn. Người hắn yêu là Ôn Noãn, không phải Từ Tuyết. Đây có lẽ là một đáp án hắn không ngờ đến, nhưng vẫn nằm trong mong đợi của hắn.

Câu nói nhẹ nhàng của Trình Tranh rơi vào tai Từ Tuyết trở thành một quả bom hủy diệt. Ầm ầm hai tiếng, Từ Tuyết có cảm giác cả đất trời sụp đổ trước mặt, cô ta bắt lấy tay Trình Tranh, trong ánh mắt chỉ còn sự cố chấp điên cuồng.

"Trình Tranh, anh nói gì thế? Sao... sao anh có thể yêu Ôn Noãn, rõ ràng là anh yêu em, yêu em cơ mà? Tại sao bây giờ lại đổi thành Ôn Noãn. "

Từ Tuyết lẩm bẩm ba từ "Sao có thể? " như một người bị tướt đoạt đi hồn phách, cơ thể mềm yếu ngã vào lòng Trình Tranh, nước mắt của cô ta cũng chảy xuống không ngừng.

"Từ Tuyết, anh xin lỗi. "

"Xin lỗi, vì sao anh phải xin lỗi em? Anh không có lỗi gì hết, anh vốn dĩ yêu em. "

Đôi mắt mơ màng của Từ Tuyết dần có tiêu cự, nhưng trong ánh sáng đáy mắt ấy chợt xẹt qua một tia tăm tối đến rợn người. Từ Tuyết đẩy mạnh người Trình Tranh khiến hắn bất ngờ đến lảo đảo chân, ánh mắt nhìn Từ Tuyết trở nên hoài nghi.

"Tất cả là do Ôn Noãn, là do cô ta quyến rũ anh, là cô ta, anh muốn bỏ rơi em cũng là tại cô ta... "

Từ Tuyết bật cười. " Ôn Noãn, đến cả Trình Tranh mà cô cũng muốn cướp khỏi tay tôi, cô đừng hòng. "

Từ Tuyết nhanh như cắt xoay người về phòng bệnh 207. Trình Tranh nhìn bóng dáng của Từ Tuyết đang mất dần kiểm soát, bất an lẫn lo lắng bỗng chốc đè nặng lên trái tim. Hắn nhanh chóng đuổi theo Từ Tuyết.

"Từ Tuyết, Từ Tuyết... "

Trình Tranh gấp rút vặn mạnh tay nắm ở cửa.

"Chết tiệt, cửa bị khoá rồi. "

Trình Tranh lùi người, vừa đạp cửa vừa gọi vọng vào.

"Từ Tuyết, em mau mở cửa ra, chúng ta có gì từ từ từ nói được không? "

Rầm, rầm. Cánh cửa màu trắng kia vẫn không hề lay chuyển. Trình Tranh cuộn chặt tay đấm mạnh vào cửa, lần nữa lớn tiếng gọi.

"Từ Tuyết, em nghe anh lần này được không? Mau mở cừa ra, em không được phép hại Ôn Noãn. "

"Từ Tuyết, nếu Ôn Noãn có chuyện gì anh sẽ không tha thứ cho em đâu. "

"Từ Tuyết... "

"Từ Tuyết... "

Từ Tuyết nhìn thật kĩ khuôn mặt ngủ say của Ôn Noãn, âm thanh của tiếng đập cửa bên ngoài cùng giọng nói đầy lo lắng của Trình Tranh tựa như con dao gâm vào tim cô ta, khiến tim cô ta rỉ máu đầy đau đớn. Từ Tuyết nắm chặt tay, khuôn mặt trở nên hung ác, ngũ quan vặn vẹo đến đáng sợ. Dường như trong linh hồn Từ Tuyết đang có một giọng nói vang vọng, nó đang thôi thúc cô ta, bảo rằng hãy lại gần, bóp chết Ôn Noãn đi.

Chỉ khi cô ta chết đi, Trình Tranh sẽ vĩnh viễn thuộc về Từ Tuyết này.

Chỉ khi Ôn Noãn biến mất, sẽ không còn một ai phá hoại hạnh phúc của cô ta nữa.

Biến mất, Ôn Noãn nhất định phải biến mất.

Bàn tay Từ Tuyết nổi đầy gân xanh, cô ta bóp lấy cổ Ôn Noãn, răng nghiến ken két. Cả người Từ Tuyết dốc toàn bộ sức lực, tựa như muốn nghiền nát người Ôn Noãn ra thành trăm mảnh.

"Ôn Noãn, mày chết đi, chết đi. "

Đau, đau quá, Ôn Noãn có cảm giác hô hấp trở nên khó khăn, lồng ngực dường như bị rút cạn khí, cổ của cô, tựa như bị ai đó bóp chặt, vặn mạnh như muốn đứt lìa. Ôn Noãn không thở được, ngực kịch liệt phập phồng lên xuống, mắt Ôn Noãn mở to ra rồi trợn ngược, tay chân Ôn Noãn liên lục giãy dụa.

"Ôn Noãn, mày chết đi, haha. "

Từ Tuyết dùng cả người mình đè lên người Ôn Noãn, cánh tay ghì lấy cổ cô, bàn tay ra sức bóp chặt.

Ôn Noãn u ơ vài tiếng, mặt cô dần dần tím tái vì thiếu khí, trước mắt, hình ảnh quỷ dị của Từ Tuyết cũng dần mờ nhạt, Ôn Noãn thật sự cảm thấy mình không xong đến nơi rồi.

Ôn Noãn nhắm nghiền mắt lại, trong đầu giờ đây là từng hình ảnh trắng đen mờ ảo đan xen vào nhau, trong giây phút ngắn ngủi ấy, trong đầu Ôn Noãn chợt xẹt qua một cái tên, lạ lẫm nhưng quen thuộc, xa cách nhưng gần gũi, giống như bí mật giấu kín trong thâm tâm dần được khai mở, cô nửa mê nửa tỉnh, tay bắt lấy sợi dây chuyền trên cổ, khó khăn gọi một tiếng.

"Thi Vực. "

Trái tim Ôn Noãn vì tiếng gọi này trở nên rung động, nhưng không bao lâu đau đớn thể xác lại đẩy cô về vị trí ban đầu.

Không nhớ, cô thật sự không nhớ, hắn ta rốt cuộc là ai?

Trong lúc Ôn Noãn gần như bị cạn kiệt sức lực và sắp đối mặt với cái chết, bất ngờ sợi dây chuyền trên cổ Ôn Noãn phát ra thứ ánh sáng nhạt màu, mạnh mẽ hất văng cả người Từ Tuyết vào tường.

"Khụ khụ.. "

Ôn Noãn ôm lấy cổ mình, cô ho khan hai tiếng, sau đó khó khăn hít thở để ổn định hô hấp.

Rầm!

Trình Tranh lúc này đúng lúc tông được cửa bước vào, hắn chạy đến giường bệnh, nhìn vết bầm ghê rợn trên cổ cùng khuôn mặt nhợt nhạt không còn giọt máu của Ôn Noãn, lòng tràn đầy lửa giận. Hắm ôm lấy người Ôn Noãn, miệng liên tục xin lỗi.

"Ôn Noãn, xin lỗi, là anh không tốt, là anh sai rồi, là anh hại em, Ôn Noãn... "

Ôn Noãn gượng người, liên tục lắc đầu tỏ vẻ không sao. Chợt lưng Ôn Noãn trở nên lạnh toát, cô giật mình xoay người nhìn vào góc phòng phía sau. Đáng tiếc, Ôn Noãn chủ kịp nhìn thấy một góc áo đen, đầu cô lại trở nên choáng váng, tai Ôn Noãn ù đi, cô ngất xỉu trong vòng tay Trình Tranh.

"Ôn Noãn, Ôn Noãn... "

Trình Tranh lay lay người Ôn Noãn nhưng không có phản ứng, hắn liền bế xốc người cô lên, đặt xuống giường rồi tức tốc gọi bác sĩ. Lúc này hắn mới nhìn thấy Từ Tuyết ôm bụng nằm co rút ở dưới sàn, hắn lãnh đạm nhìn cô, nghiến răng nói.

"Từ Tuyết, tôi đã cảnh cáo cô không được làm tổn thương Ôn Noãn. Là cô làm trái lời tôi trước, vậy thì cô đừng mong tôi đối tốt với cô nữa. Mau thu thập đồ đạc rồi cút về Lãnh Nam đi. "

Từ Tuyết vừa nghe hai từ Lãnh Nam liền giật mình, cô ta hoảng loạn ôm lấy chân Trình Tranh, khóc sướt mướt.

"Đừng, Trình Tranh, xin anh đừng bỏ rơi em, khó khăn lắm em mới có thể rời bỏ căn nhà nghèo nàn đó, xin anh đừng bắt em về lại, em không muốn về đó trồng rau chăn bò, em còn tương lai rạng rỡ phía trước, em không muốn làm một người tầm thường ở Lãnh Nam. Trình Tranh, em biết sai rồi, em sai rồi, cầu xin anh đừng mang em về, em không muốn về đâu, cầu xin anh. "

Trình Tranh nhìn bộ dạng đáng thương của cô lại nhớ đến vết thương trên người Ôn Noãn, hắn giận giữ hất cả người Từ Tuyết ra khỏi chân mình, cay nghiệt đáp.

"Cầu tôi xin cũng vô dụng, chỉ trách tôi lúc trước mắt mù mới đem cô lên Hải Thành, một mực suy nghĩ làm thế nào để cho cô một cuộc sống tốt, một tương lai tươi đẹp. Nhưng bây giờ thì tôi rõ rồi, loại người như cô, tâm địa ác độc, lòng dạ rắn rết như thế thì chỉ thích hợp làm một người phụ nữ quê mùa dốt nát suốt đời này mà thôi! "

"Trình Tranh, em không muốn về, em không muốn về... "

Trình Tranh mặc kệ tiếng gào khóc của Từ Tuyết, hắn gọi điện cho bảo vệ bệnh viện, một lúc sau liền có hai người đi vào kéo cả người Từ Tuyết vừa khóc vừa nháo ra khỏi phòng. Trình Tranh nhìn Ôn Noãn nằm trên giường bệnh, hắn bước lại gần, khẽ hôn lên trán Ôn Noãn, đáy lòng đầy sự tự trách.

"Ôn Noãn, xin lỗi. "

Ở một góc khuất của căn phòng, nơi đó tồn tại một bóng hình, rất mờ nhạt, gần như trong suốt đứng tựa lưng vào từng. Đôi mắt sâu thẳm của thân ảnh kia khoá chặt trên người Ôn Noãn, một thứ tình cảm triền miên ấm áp không thể diễn tả bằng lời bỗng chốc dâng lên ngay trong cõi lòng của hắn. Ôn Noãn, tâm can của hắn, tình yêu của hắn.

Hắn hơi động người, vết thương chằng chịt trên lưng liên tục chảy máu. Một lúc lâu sau, thân ảnh hắn biết mất.

Chiếc rèm trắng ở cửa sổ bay phần phật trong gió, Trình Tranh bước đến bệ cửa sở tiện tay đóng cửa lại. Thấp thoáng ở chân góc rèm là một vệt máu đỏ sậm đến nhức mắt.

"Vì sao lại yêu, vì sao lại đau? "

"Vì yêu mà đau, vì đau mà yêu. "

#còn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang