Đạt lừ lừ nhìn tôi còn tôi quay đi,bất chợt bàn tay nắm lấy tay tôi kéo giật lại...
Đạt: đi đâu vậy vợ bé
- tôi mang áo đến cho anh thay
- vậy à,vậy thì thay đi..
Anh ta cởi bỏ từng cúc áo ngay trong quán bar
Đức: mày làm gì thế Đạt,đang chỗ đông người đấy
Đạt: tao nuôi vợ bé,việc của cô ta là chăm sóc tốt cho ông xã hờ của mình,không phải sao
Tôi: anh có thể tự mặc được mà,tôi xin phép ra ngoài chờ anh ở ngoài kia ( tôi nhét áo vào tay anh ta)
Đạt kéo tôi sát lại vào người anh ta,tôi thay người anh ta nồng nặc mùi rượu có lẽ đã uống rất nhiều...tay anh ta với chai rượu và ép tôi uống
Đạt: Uống đi,nào uống đi...
Tôi: Buông tôi ra
Đạt: Buông à ( a ta ghì chặt hơn)
Đức: Chúng ta về rồi nói tiếp được chứ,cậu không được bình thường đâu
Đạt: Ai nói tao không được bình thường
Nói dứt câu anh ta kéo áo tôi xé toạc dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar,Đức vội giật áo trong tay Đạt choàng vào cho tôi...
Đức: Em ra ngoài đi Tâm
Tôi chẳng nói nên lời ngoài vẻ sợ hãi khi thấy anh ta thay đổi khác hẳn với bản tính điềm đạm mọi lần...tôi giật tay anh ta rồi chạy ra ngoài...
Đức: Mày làm cô ấy sợ rồi đấy,mày sao thế có bao giờ mày như vậy đâu.
Đạt: Tao thế nào làm sao mày biết được,mày cũng chỉ là bạn thôi...hay nói đúng hơn là mày chỉ là thằng làm thuê cho tao mà thôi...
Gương mặt Đức không một chút nào tỏ vẻ tức giận với Đạt
Đức: Tao quá hiểu mày rồi Đạt ạ,tao không biết hôm nay có chuyện gì nhưng mày đang đánh mất chính bản thân mình...
Đức nhìn Đạt dưới ánh đèn,dường như Đạt quá hiểu những gì Đức nói thế nhưng anh ta cố như bản thân k chú ý đến những lời Đức nói
Đạt: Hôm nay tao rất buồn,buồn vì sau bao nhiêu năm tao vẫn chẳng thể dứt khoát buông bỏ được thứ cảm xúc đê hèn trong lương tâm
Đức: Cảm xúc gì mày nói tao nghe đi
Đạt: Tao muốn ngủ với cô ấy,hay nói đúng hơn là chị dâu của mình...
Đức: Mày điên rồi
Đạt: Đúng,tao điên rồi cô ta phản bội tao trước thế nhưng trong tao vẫn nhen nhóm ham muốn dục vọng với cô ta
Đức: Bao năm qua mày đã nói buông bỏ rồi cơ mà,thậm chí mày còn kết hôn rồi
Đạt: Thế nhưng trái tim tao vẫn nằm ở chỗ Như Ý,tao muốn quên cô ta...
Đạt lao đi vụt qua Đức tiên ra bên ngoài.
Tôi vội vã lên xe choàng bên ngoài chiếc áo sơ mi,tôi khóc nức nở trong xe,người đàn ông lái xe chắc cũng k dám hỏi tại sao tôi lại khóc...bỗng thấy Đạt mở cửa xe...anh ta với tay hôn tôi vồ vập...tôi càng đẩy anh ta càng ghì chặt hơn...tôi cắn vào môi anh ta đến chảy máu...
Đạt: Được đấy...
- Thằng khốn nạn,tôi không phải là thứ để anh đùa cợt
- Thằng khốn nạn ( anh ta nhếch mồm) nói cứng quá nhỉ...
Đôi môi đỏ của Đạt xen lẫn vài giọt máu chảy từ môi...
Đạt: Để tôi đưa tên Vỹ đến rồi chúng ta quan hệ cho nó xem như thế cho đỡ khốn nạn nhé...
Tôi tát bốp vào mặt Đạt,hai hàng nước mắt chảy lăn dài trên má...
Tôi: Anh chẳng có tư cách nhắc đến anh ấy ( tôi mở cửa xe chạy thẳng ra bên ngoài trời đổ cơn mưa)...
Ngã tư đường tôi quần áo xộc xệch rách rưới...nhìn ngã tư đường tôi thật sự chẳng biết đi về đâu...tôi tự nhủ đến khi nào đời mới hết khổ...
Đạt ngồi trong xe bỏ thuốc ra hút...
Lái xe: Có cần đuổi theo cô ấy k ah
- Không cần cô ta sẽ tự về...
Đạt trầm ngâm hút thuốc còn Tâm đứng khóc giữa ngã tư đường,cả hai dường như đang có cơn mưa băng giá trong sâu thẳm trái tim họ,cơn mưa của quá khứ của vô vàn nỗi đau..._