• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta là Phùng Hạo - chức danh ngũ trưởng lão của Thanh Sơn Môn ta một đời quang minh lỗi lạc, đệ tử tôn sùng, thế nhân ghi danh vạn vạn không ngờ tới chỉ vì một tên sao chổi đều đem hình tượng quăng hết!

- NGŨ SƯ NƯƠNG! NGƯỜI BÌNH TĨNH MỘT CHÚT! CHÚNG TA HẢO HẢO NÓI CHUYỆN CÓ ĐƯỢC KHÔNG!?

- LĂNG TIỂU QỦY! NGƯƠI CÓ GIỎI THÌ ĐỪNG CHẠY!!

- NGƯỜI CÓ GIỎI THÌ ĐỪNG CẦM KIẾM ĐUỔI TA NỮA!!

Được rồi! Tình cảnh hiện tại chính là tập cuối của trùm series phim thiếu nhi Super Sentai

Một đám siêu nhân bảo vệ chính nghĩa và một đám phản diện muốn thống trị thế giới đang chơi trò “ mình ngồi dưới đất, em ngồi đây, anh ngồi kia, đang nhìn nhau” hay đúng hơn là nhìn một già một trẻ đang chơi trò Tom và Jery đến hăng máu

Lăng Vũ cũng vạn vạn không ngờ tới vị ngũ sư nương này thật sự động thủ, hơn nữa còn dùng ngự kiếm linh lực dồi dào cầm như cầm dao mổ lợn chạy theo đòi chém hắn.

Công Tôn Tư Văn phe phẩy chiếc quạt giấy, cười khinh rẻ:

- Thì ra đây chính là quy củ dạy đệ tử của các gia tộc tu chân sao? Quả thật không cần mặt mũi...

« BỐP»

Công Tôn Tư Văn còn chưa dứt lời một vật thể lạ lập tức bay đến đập vào mặt hắn khiến hắn ngã lăn ra đất. Mọi người ai cũng bị thu hút bởi màn rượt đuổi của hai người kia đến khi bọn thủ hạ của hắn phản ứng lại thì chưa kịp ngăn chặn “ám khí” Công Tôn Tư Văn đã nằm thẳng cẳng trên đất, đầu nhô lên một cục u, bên cạnh là một cây cổ cầm trắng trơ trọi

“....”

Gió đông lại lạnh lẽo thổi qua, năm nay gió hơi lớn

- LÀ KẺ NÀO LỚN MẬT NHƯ VẬY?_ Một nữ nhân thanh tú một thân hoàng y như nắng mai vội vã đỡ Công Tôn Tư Văn dậy, giơ lên cây cổ cầm, gắt giọng quát

Lẩn trong đám người tu chân, một thân ảnh vừa tìm chỗ trốn vừa tâm niệm ngàn vạn lần đừng tìm ra mình

Lăng Vũ thành thật vỗ tay: - Cảnh Hoài, ngươi ném tốt hơn trước rồi nha!

Cái này chính là không sợ địch mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như lợn trong truyền thuyết sao?

Cảnh Hoài cứng nhắc ngượng ngùng bước lên trước nói: - Thật ra lúc nãy ta bị ngã, chỉ là trượt tay! Hơn nữa hắn còn chưa chết, đại nương gì đó làm ơn cho ta lấy lại cổ cầm được không?

Nữ nhân kia danh xưng Hoàng Ngọc - thủ hạ đắc lực của Công Tôn Tư Văn, nàng nhìn thấy chủ nhân của mình vì một đồ chơi bằng gỗ mà té xỉu đã tức giận đến bốc khói, hiện tại nghe một tiếng “ đại nương” máu trực tiếp dồn lên não, từ lòng bàn tay xuất hiện một chiếc roi da quật thẳng về phía Cảnh Hoài

« Ba » một tiếng, đất dưới chân Cảnh Hoài lõm xuống một mảng

Thật ra Cảnh Hoài cũng không phải cố ý gọi “đại nương” nó thật ra muốn gọi “ đại cô nương” nhưng cảm thấy giảm bớt từ đi chắc cũng không sao đâu, thế nên người ta mới nói phong ba bão táp không bằng ngữ pháp việt nam!

- Hoài! Coi trừng!!

Lăng Vũ thấy Hoàng Ngọc muốn đánh thêm một roi nữa lập tức hô lên nhưng Cảnh Hoài vẫn ngây ngốc đứng một chỗ

« Ba »

Một luồng kiếm khí vọt qua va chạm vào roi vang lên tiếng kim loại chói tai

Hoàng Ngọc ngây ra nhìn chiêu thức của mình bị người ta phá bỏ. Thiếu niên thanh y xanh mát màu lục ngọc, ngũ quan mềm mại nhưng lạnh lùng sắc xảo, bạc chỉ tựa tiếu phi tiếu, tóc đen mượt như suối được buộc cao cố định bằng một chiếc trâm phỉ thúy trong vắt, cả người tản ra một hơi thở mát lạnh, lại tàn nhẫn cuồng vọng quá mức lạnh nhạt

Hoàng Ngọc đối với thiếu niên này sản sinh ra chút hứng thú, bèn mở miệng trêu chọc:

- Tiểu tử môn phái nào vậy? Lớn lên thật xinh đẹp nha! Muốn cùng đại tỷ chơi đùa chút không?

- Tại hạ Triệu Huyền Phương, xin lĩnh giáo!

Triệu Huyền Phương đối với lời trêu chọc của Hoàng Ngọc hoàn toàn ngó lơ, trực tiếp khiêu chiến, gương mặt của Hoàng Ngọc sa sầm:

- Ngươi như thế nhưng muốn chịu thay tên tiểu tử kia một roi sao?

Triệu Huyền Phương liếc nhìn người đang bám góc áo mình dùng một vẻ mặt trẻ ngoan biết lỗi, thở dài một tiếng, gật đầu

Cuộc chiến của hai người này diễn ra còn quyết liệt hơn so với trận đấu của tứ trưởng lão lúc nãy. Hoàng Ngọc cơn giận ngút trời, động tác vô cùng nhanh chuẩn tuyệt, Triệu Huyền Phương tuy phải ứng phó nhảy qua nhảy lại nhưng gương mặt vẫn bình thản mang vài phần lười biếng

Ở bên dưới, Lăng Vũ sau khi bị người ta cầm kiếm đuổi một vòng cuối cùng niệm 100 lần câu “ con xin lỗi, con sai rồi!” mới được ngũ trưởng lão tạm thời tha cho cái mạng, Cảnh Hoài lon ton chạy tới ném cho hắn một trái táo, đối với việc Lăng Vũ “vô tình” khai báo ra mình lúc nãy hoàn toàn không để bụng, Lăng Vũ nhìn trời, có một đứa bạn vô tâm vô phế quả nhiên vừa có lợi vừa có hại

- Đại ca ca! Ngươi ngàn vạn lần đừng đánh vào mặt! Người đó là con gái, rất phiền phức đó!

- Đúng vậy! Ngươi để lại sẹo gì nàng ta nhất định bắt ngươi chịu trách nhiệm, ngươi cưới “đại nương” đó rồi cuộc sống sau này của sẽ sao đây?!

Triệu Huyền Phương khóe miệng giật giật coi lời cổ vũ bên dưới như không khí, xoay người phản công lại

Miệng của quần chúng bên dưới lại bắt đầu có xu thế há ra, bất động. Lăng Vũ nhét miếng lê vào miệng mình lại cầm một miếng nhét vào miệng Cảnh Hoài, thật sự không muốn nhìn lên trên, thầm than hắn có chút giống mình, hoàn toàn không biết thương hoa tiếc ngọc viết thế nào!

Triệu Huyền Phương sau khi đánh văng vũ khí của Hoàng Ngọc cũng thu kiếm của mình nhưng không dừng lại mà trực tiếp xử dụng quyền cước, hơn nữa mỗi chưởng đều vô cùng dùng lực, nhắm mặt mà đánh, mặc dù Hoàng Ngọc không bị đánh thành đầu heo nhưng tàn tạ không kém

Triệu đại ca, ngươi dù có muốn biểu đạt tình ý chịu trách nhiệm gì đó với người ta cũng không cần dùng loại phương pháp này a! Thật sự quá mức mãnh liệt! Chẳng lẽ trong truyện ngươi cũng biểu đạt tình yêu với nữ chính bằng loại phương pháp này sao? Chẳng lẽ nữ chính có máu M?!

Lăng Vũ âm thầm liếc Nhược Y Tuyết gương mặt hôm trước bị mình đánh vẫn còn lưu lại vết bầm bên kia hiện tại trắng bệch! Chắc cũng đã nhắm trúng Triệu Huyền Phương nhưng hiện tại thấy Triệu Huyền Phương ra tay với một nữ nhân ôn hương nhuyễn ngọc không hề liu tình liền bị dọa rồi

- Ngươi ngươi...

Hoàng Ngọc bị đánh tơi tả một trận rốt cuộc không nhịn được ôm mặt mình nằm lăn ra đất ăn vạ. Triệu Huyền Phương cúi người hành lễ cho có lệ, cũng không để ý đến nàng ta, quay người trở về

- Đại ca ca thật lợi hại, thật cường thụ!_ Cảnh Hoài thấy Triệu Huyền Phương dừng trước mặt mình, đôi mắt lập tức sáng lên khen thưởng

Triệu Huyền Phương không nói gì, vươn tay ra đằng sau chỉnh lại dây buộc tóc đã lỏng lẻo sắp tuột của nó, cẩn thận buộc lên:

- Lần sau hảo hảo nhìn đường!

Cảnh Hoài ngẩn ra lần nữa, tại sao câu nói này nghe quen như vậy..

Lăng Vũ đứng một bên nhìn cảnh tượng tràn ngập gian tình trước mặt cảm thấy thật sự mù cmn mắt chó FA

Cảnh Hoài! Ngươi mau tránh xa tên kia ra! Ngươi có biết hắn là nam nhân của nữ chính không? Dính vào là chết giờ đó! Các sư muội của Huyền Nhai tông cũng muốn làm thịt ngươi rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK