• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Sáng sớm tỉnh dậy, Hạ Diệp nhìn ra bầu trời từ cửa sổ.



Hôm nay trời xanh quá, chị Nhã Thi đã chọn đúng ngày để làm lễ. Cô đến tiệm làm tóc, thay áo từ sớm rồi sang giúp chị Nhã Thi trang điểm, đón khách.



Áo cưới dâu phụ của cô cũng không hở vai. Năm cô mười bốn tuổi, đi chơi với gia đình rồi bị tai nạn, vết thương sâu để lại sẹo lớn. cô không muốn ai thấy.



Tới dự đám cưới có rất nhiều người quen, có Yến Vy, có Thiên Phúc, Thiên Lộc, Kim Long, có cả Minh Quân và Cindy, Peter và Natasa.



Qua mấy ngày, vết thương trên mặt Minh Quân và Thiên Phúc đều không thấy, còn những vết thương khác có quần áo che đi.



Phương Anh được xuất viện nhưng vẫn còn bó bột chân.



Lễ cưới theo kiểu phương tây, vô cùng đơn giản, vui chơi là chính, cô cũng chỉ cần cầm ly rượu nói chuyện với mọi người là được.



“Em không cần nhìn người ta với ánh mắt ngưỡng mộ như vậy, em có thể có được hạnh phúc như vậy mà…” Rể phụ đứng bên cạnh, cụng ly rượu với cô.



Cô lịch sự nhấp một chút, lịch sự mỉm cười: “Qủa thật tôi ngưỡng mộ họ!”



“Hạ Diệp! chúng ta nhảy một bản được không?” Rể phụ đưa tay mời cô.



Cô cười: “Đừng giỡn nữa, tôi không biết nhảy!”



Rể phụ vẫn giữ nguyên bộ dạng mời cô nhảy, chị Nhã Thi đã nhìn thấy hành động này, vội kéo chú rể và Nhã Uyên lại, Nhã Uyên lắc đầu ý bảo cô từ chối, chị Nhã Thi lại hò hét gây chú ý, mọi người liền nhìn về phía Hạ Diệp. ba mẹ cô cũng đã nhìn sang hướng này.



Hạ Diệp đặt ly rượu xuống: “Anh đừng giỡn nữa…”



Rể phụ mỉm cười trước câu nói của Hạ Diệp: “Anh là mời thật!”



Hạ Diệp căng thẳng nhìn lên, mọi người hầu như đều nhìn về bên này.



Cô bối rối, nhưng sau đó cũng đành đưa tay lên, cô không thể để rể phụ mất mặt.



Tay Hạ Diệp chưa chạm vào tay rể phụ, một bàn tay khác nhanh chóng nắm tay cô, kéo cô về phía mình. Hạ Diệp bị bất ngờ, ngã về phía người đó.




Ngẩng mặt nhìn, là Thiên Phúc kéo cô, sắc mặt hắn khó coi lắm.



Thiên Phúc lạnh lùng mở miệng: “Anh nên mời người khác, cô ấy là của tôi!”



Rể phụ không cam lòng: “Anh hỏi ý cô ấy chưa?”



“Em chọn nhảy với anh ta hay đi với anh?” Thiên Phúc nói không lớn, đủ cho cô nghe, sau đó để cô đứng thẳng dậy: “Em muốn như thế nào Hạ Diệp?”



Hạ Diệp nhìn rể phụ tươi cười: “Tôi xin lỗi anh…”



Rể phụ rút bàn tay lại, cũng cười với cô: “Tôn trọng quyết định của em, khi khác anh nhất định mời em nhảy!”



Chờ rể phụ đi, mọi người tản ra, Hạ Diệp mới quay đầu trừng mắt nhìn hắn, sắc mặt hắn trắng bệch.



“Anh sao vậy?” Hạ Diệp nhìn hắn đưa tay bóp trên vai hắn, sắc mặt càng ngày càng khó coi, cô nhận ra hắn đã bị cô động vào vết thương: “Anh đau lắm sao?”



“Không sao! Vết thương chưa lành hẳn!” Thiên Phúc cười gượng. lúc Hạ Diệp ngã vào người hắn, khuỷu tay cô ấn lên vết thương chưa lành của hắn. tuy nhiên đau một chút không sao, quan trọng là Hạ Diệp không đi cùng tên kia.



“Anh… sao lại làm vậy? xấu hổ quá!” Hạ Diệp thấy hắn còn cười, cắn môi nói.



“Hay em muốn ra đó nhảy?” Thiên Phúc cầm ly rượu lúc nãy của cô, uống cạn: “Anh nhớ em ghét uống rượu…”



Thiên Phúc nhìn Hạ Diệp từ đầu, chỉ là có một số khách không thể không tiếp, chưa có cơ hội lại gần Hạ Diệp, còn rể phụ, đương nhiên được đứng cạnh Hạ Diệp. hắn thật sự rất muốn ngay lập tức đi sang kéo Hạ Diệp cách xa hắn ta ra.



Hắn tỏ thái độ ghen quá rõ, Hạ Diệp không tự chủ cười, thấy Hạ Diệp cười, Thiên Phúc cũng cười theo.



“Đá rể phụ, giật dâu phụ, anh đúng là có một không hai!” Thiên Lộc kéo Nhã Uyên đi lại chỗ cô.



Nhã Uyên khoát vai cô: “Hai người tính chơi trội à?”



“Còn hai người, huề rồi sao?” Hạ Diệp cũng thấy từ đầu, hai người này đã dính lấy nhau.



“Ừ! Đâu có phải loại giận dai! À, mày…” Nhã Uyên kéo cô qua một góc: “Minh Quân kìa… mày nói chuyện chưa? Tao nghe nói là nó lấy vợ rồi!”



Hạ Diệp đưa mắt nhìn Minh Quân, không biết sợ điều gì, nhưng cô chưa sẵn sàng đối mặt với họ. bất ngờ Minh Quân cũng nhìn cô.



Hạ Diệp ngẩn ra làm Nhã Uyên hiểu ra vấn đề. Nhã Uyên đập mạnh vào vai cô: “Tỉnh cho tao! Mày nhìn rõ đi! Đừng có mơ mộng tình ngây thơ 18 nữa, giờ mày sắp 28 rồi, nếu mà nó nghĩ cho mày, thì hôm nay, người đứng cạnh mày là nó, cứu mày lúc nãy là nó chứ không phải anh Phúc!”



“Gì mà đánh nhau vậy? lúc nãy xảy ra chuyện gì?” Phương Anh đi tới chỗ cô.



“Không có gì… Tưởng là Phương Anh nhà ta ăn chay cả đời, không ngờ lại lấy chồng đầu tiên trong bốn đứa!” Nhã Uyên cao giọng mỉa mai.



Yến Vy cũng đi lại góp vào: “Giờ người ta đang là người hạnh phúc, đâu còn thấy cái gì nữa!”



Hạ Diệp thấy Phương Anh có chút buồn, xấu hổ không nói được gì, liền nói giúp: “Thôi đi, ganh tỵ thì Uyên nhanh lấy Lộc đi! Còn Vy mau chóng làm lành với Khôi đi!”



“Không đâu, Vy nghĩ sẽ có người tốt hơn với Vy, giờ thì anh Khôi là quá khứ rồi!” Yến Vy lạnh lùng nói, ánh mắt có ý cười nhẹ.



Hạ Diệp nhíu mày, định nói thì Nhã Uyên cùng Phương Anh giữ tay cô.



Cô hiểu là nói cũng vô ích, mà dạo gần đây, Yến Vy thường cư xử kì lạ, các bạn cô cũng không muốn cô nói vào vì nói Vy cũng không nghe.



Phương Anh đi lại không tiện do chân còn bó bột, cô đứng nói chuyện với Phương Anh, tự nhiên sắc mặt Phương Anh cực kì xấu, sau đó liền ngất đi.



Mọi người nhốn nháo cả lên, Nhã Uyên kêu to bảo mọi người tránh ra đừng bao quanh, như vậy Phương Anh không thở được.



Thiên Lộc đề nghị mang Phương Anh vào phòng nghỉ của khách sạn.



Cô đỡ Phương Anh dậy nhưng không nổi, Kim Long đã bế Phương Anh lên đi vào trong.



“Uyên… cô ấy có tiền sử bệnh gì không?” Thiên Lộc đã kiểm tra xong, quay sang hỏi Uyên.



Nhã Uyên lắc đầu: “Em nhớ là không có!”



Kim Long tháo cà vạt, mở nút cổ ra, nhìn sắc mặt Phương Anh, rồi nói: “Có cần đi bệnh viện không? Hay là do chưa ăn sáng?”



“Chắc không phải đâu Long… trước lúc bị như vậy… cô ấy hình như thấy cái gì đó rất đáng sợ, mặt đang hồng hào, chuyển sang trắng bệch ngay… sau đó thì ngất! đúng rồi, hình như là vậy!” Nhã Uyên kể lại sự tình




Hạ Diệp nhíu mày, hình như đúng là vậy, Phương Anh thấy cái gì?



“Mọi thứ bình thường… cứ chờ cô ấy tĩnh lại đã!” Thiên Lộc cất dụng cụ vào hộp, sau đó nhìn Hạ Diệp: “Chị Diệp, chị quay lại tiệc đi, chị là dâu phụ, ở đây có tôi và Nhã Uyên là được!”



“Được! có gì gọi tôi!” Hạ Diệp gật đầu, đi ra ngoài. Kim Long cũng đi theo cô.



Ra bên ngoài, Kim Long mới gọi cô đứng lại, sau đó nghiêm túc hỏi: “Bà nói chuyện với Minh Quân chưa?”



“Tôi chưa nói… lát nữa tôi sẽ nói!” Hạ Diệp cũng đã dự tính như vậy.



“Có gì, bà gọi tôi nha!” Kim Long vỗ vai cô, sau đó đi vào trong.



Trở lại tiệc, Thiên Phúc đang chờ cô.



“Em sao vậy?” Thiên Phúc nhìn cô chằm chằm, sắc mặt cũng không tốt, nhưng miệng hắn vẫn cười: “Cô gái kia tình hình tệ sao?”



Hạ Diệp lắc đầu: “Không sao rồi!”



Thiên Phúc đột nhiên nắm tay cô: “Em và Yến Vy rất thân?”



“ Phải! sao vậy?” Hạ Diệp nghi ngờ nhìn hắn rồi nhìn Yến Vy, Yến Vy vẫy tay với cô. Cô mỉm cười lại với Yến Vy.



“Nếu… thôi được rồi, anh lấy ví dụ, nếu Yến Vy phản bội em, em sẽ như thế nào?” Thiên Phúc dò xét cô.



Hạ Diệp nhăn mặt, không thể nào Yến Vy phản bội cô, Yến Vy đang giấu cô điều gì?



Thấy thái độ Hạ Diệp nghi ngờ, không nói gì, Thiên Phúc cũng quay sang cầm li rượu uống.



Hạ Diệp đang tự hỏi không biết tại sao thái độ của Thiên Phúc như vậy, cũng đang suy nghĩ nếu bạn thân phản bội, sẽ như thế nào?



Trong lòng Thiên Phúc hiểu rõ, họ là bạn thân đã lâu, Hạ Diệp đương nhiên có nhiều tình cảm với Yến Vy, hắn hít sâu rồi nói: “Anh biết rất vô lí, nhưng sau này Yến Vy nói gì em cũng đừng tin 100%…”



“Lý do?” Hạ Diệp liền hỏi lại.



Thiên Phúc im lặng, Hạ Diệp lắc tay hắn: “Ryan, chuyện gì? Anh nói với em một lời không rõ ràng như vậy là có ý gì?”



“Không, đồ ngốc, biết người biết mặt không biết lòng, chỉ là ví dụ thôi! Ăn bánh ngọt đi! Nè, cái này có nho khô nè!” Thiên Phúc lấy bánh nhét vào tay cô.



Cô thích nho khô nên cũng cầm bánh đó ăn, sao đó lại hỏi hắn: “Sao biết em thích nho khô?”



“Xuân Nghi nói! Anh phải có đồng minh trong nhà em chứ!” Hắn tươi cười trở lại, cô thì mắng thầm Xuân Nghi, cười nói một lúc cô quên mất chuyện Yến Vy.



Tàn tiệc, cô cùng Thiên Phúc quay lại thăm Phương Anh, Phương Anh tỉnh, nhưng khóc mãi không nói gì. Nhã Uyên dỗ đến nổi nóng, quát ầm lên.



Cô trấn yên Nhã Uyên, mới lại nhẹ nhàng hỏi Phương Anh, nhưng Phương Anh đòi về. Kim Long nói sẽ đưa Phương Anh về.



Cô rất tò mò, không hiểu được, nhưng lúc người ta hoảng loạn, thì không nên hỏi gì. Theo Thiên Phúc về, Hạ Diệp cứ suy nghĩ là Phương Anh đã thấy cái gì?



Thấy cô ngẩn ngơ, Thiên Phúc gõ trán cô: “Tỉnh!”



Cô trừng mắt: “Em ngủ lúc nào? Xe anh để ở đâu?”



Thiên Phúc chỉ tay về phía kia, theo hướng tay chỉ, cô thấy Minh Quân đang đứng ở đó. Chân Hạ Diệp tự động dừng lại. cô hít sâu một hơi, quay sang nhìn Thiên Phúc: “Anh chờ em một chút, em nghĩ nên nói chuyện với Win!”



Thiên Phúc nắm bàn tay cô: “Em sẽ quay lại chứ?”



“Đương nhiên, em chỉ cùng Win nói chuyện thôi!” Hạ Diệp mỉm cười, từ từ buông tay hắn.



Thiên Phúc nhìn Minh Quân, bất an trong lòng hắn đang dâng lên.



Hạ Diệp bước đi không hề biết, người phía sau có bao nhiêu lo lắng. cô chỉ mải nhìn Minh Quân.



Minh Quân cũng đi lại phía cô: “Chúng ta có thể đi chỗ khác nói chuyện không?”



Cô nhìn Minh Quân rồi nói: “Nói tại đây đi!”




Minh Quân đưa tay muốn nắm tay cô thì cô lùi lại, Minh Quân rút tay lại khó khăn nói: “Anh xin lỗi… anh thật sự muốn cùng em đi nơi khác nói chuyện!”



Hạ Diệp nhíu mày sau đó quay lại với Thiên Phúc: “Em ra ngoài kia nói chuyện với anh ta, sẽ mau quay lại thôi!”



Thiên Phúc gật đầu, Hạ Diệp đi ra ngoài, Minh Quân liền theo bước cô. Khi Hạ Diệp dừng lại, Minh Quân đột nhiên ôm cô.



Hạ Diệp đứng bất động rồi từ từ mới đẩy ra, cô mỉm cười: “Xem ra anh rất khỏe. Chuyện đã qua… em cũng không nói nhiều nữa, quá khứ anh nên quên đi!”



“Em nghe anh giải thích, nghe anh nói đi, xin em đừng nói là không muốn nói chuyện với anh… xin em… đừng đến với Ryan… bỏ rơi anh…” Minh Quân hạ giọng cầu xin.



“Anh nói cái gì cứ như là em dùng Ryan trả thù anh vậy? được, em nghe anh nói, anh nói một lần cho hết đi, sau này không muốn nói tới nữa…” Hạ Diệp bước lùi lại, tạo khoảng cách.



Minh Quân nhíu mày, khó khăn mở miệng: “Anh không phải con ruột của ba anh, anh là con của ông Quang, phó tổng của JK, năm đó anh được ông ấy hỗ trợ du học, anh không biết, còn tưởng ông ấy tốt bụng giúp đỡ, lúc đầu khi đi, anh có thư từ với em, những năm sau đó, anh phát hiện sự thật, đã bỏ trốn về nước, nhưng ông ta không cho, bắt nhốt anh thì… anh mới không thể liên lạc với em…”



Hạ Diệp không tỏ ra bất ngờ, lúc ở bệnh viện, cô đã biết chuyện này, cô còn biết ông Thành giờ là ba dượng của Kim Long. Không biết Minh Quân có biết chuyện này không? Duyên số con người thật khéo trùng hợp.



“Hạ Diệp, sao em lại thản nhiên như vậy… em biết chuyện này sao?” Thái độ Hạ Diệp thật bình thản, làm Minh Quân cũng giật mình.



Hạ Diệp gật đầu: “Em tình cờ nghe được lúc mẹ anh nằm viện…”



“Anh nghe Minh Ngọc nói, em cũng gặp ba anh… à không, ông Thành, hiện giờ là ba của Kim Long…” Minh Quân hình như rất đau khổ.



Hạ Diệp nhìn người trước mặt đau khổ, bản thân cũng thấy hơi đau, cô đặt tay lên vai Minh Quân: “Em biết chú Thành đã lâu, nhưng không biết là ba… của anh … anh đừng buồn! dù chú Thành không phải cha ruột của anh, nhưng cũng cho anh vết thương… em hiểu tâm trạng của anh…”



Minh Quân gật gật đầu: “Năm đó, ông Thành biết chuyện, muốn dẫn Ngọc đi, mẹ anh sợ quá, dẩn anh và Ngọc bỏ trốn!” Minh Quân thấy cô an ủi hắn, hắn biết cô vẫn còn tình cảm với hắn.



Hành động an ủi của Hạ Diệpvới Minh Quân rơi vào mắt của Thiên Phúc và Cindy. Ánh mắt của Thiên Phúc là bất an, của Cindy là đau khổ.



Cả Thiên Phúc và Cindy đều đang lo lắng tuyệt vọng nhìn về hướng Hạ Diệp, Minh Quân.



Từ hướng khác, Yến Vy đứng nép sau cây, cũng nhìn thấy tất cả.



Hạ Diệp đã hiểu vì sao Minh Quân đột ngột cắt liên lạc với cô. Nghĩa là trong lòng Quân chưa từng quên cô.



Minh Quân liền nói tiếp: “Sau đó… anh phải học, phải làm… theo ý ba anh, ông ta luôn quản thúc anh, không cho anh có cơ hội liên lạc, cho tới bây giờ anh mới chính thức thoát khỏi ông ta…”



Hạ Diệp nghe xong liền bật khóc, người cô yêu không có quên cô. Nhưng cô lại nhớ tới lúc ở bệnh viện, Quân khoát vai một cô gái. Cô không biết Minh Quân đang nói thật hay nói dối với cô. Hạ Diệp không thể tin những lời Minh Quân nói quá vội vàng được.



Thấy Hạ Diệp toát ra vẻ không tin, Minh Quân nắm bàn tay cô: “Chắc em không biết Cindy là hôn thê cũ của Ryan? Đúng không?”



Hạ Diệp như nghe sét đánh, đứng im trừng mắt, Cindy là hôn thê của Ryan? Cô từng đoán Thiên Phúc thích Cindy, thật không ngờ họ từng sắp kết hôn.



Nãy giờ Hạ Diệp hoàn toàn vô cảm, nhưng khi biết chuyện này, Hạ Diệp bàng hoàng, quá rõ ràng, Hạ Diệp có tình cảm với Thiên Phúc. Điều này làm Minh Quân kích động, sao lại như vậy? hạ Diệp hết yêu hắn rồi, hắn luôn tin rằng Hạ Diệp chẳng qua muốn đi với Ryan để cho hắn đau, hoặc Ryan cố ý làm như vậy để trả thù chuyện hắn lấy Cindy…



Nhưng lúc nãy, Ryan vô cùng thân thiết với Hạ Diệp, còn tỏ ra ghen tuông, ba mẹ Hạ Diệp lại yêu quý Ryan. Còn Hạ Diệp thì… vì Ryan mà đau lòng. Họ thật sự yêu nhau.



Hạ Diệp im lặng, Minh Quân liền nói tiếp: “Chắc em không biết, Cindy cùng Ryan tan vỡ vì ba Cindy đã sắp đặt hôn nhân lừa gạt… ba Ryan tức giận sau đó hủy hôn, từ đó tới nay Ryan chưa từng đến với ai… ý anh là… anh cũng như Ryan, đã rơi vào vòng sắp đặt… anh không thể không lấy Cindy theo ý ba anh…”



“Anh… nói gì thì… nó cũng là quá khứ rồi… em đã hiểu rồi, hết rồi sao? Em phải về đây…” Hạ Diệp muốn đi hỏi Thiên Phúc.



Minh Quân liền nắm tay cô: “Anh yêu em… mãi mãi yêu em…”



Hạ Diệp lại nhìn Minh Quân: “Đừng nói những lời đó! Em thấy rất vô nghĩa!”



Minh Quân lắc đầu, Hạ Diệp lại nhanh quay đi, tránh Minh Quân nhìn thấy nước mắt của cô, cánh tay Minh Quân buông lơi…


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK