Làm được một tuần, trong công ty bắt đầu nhìn Cố Thanh Vũ bằng ánh mắt kì lạ. Ăn trưa cùng đồng nghiệp trong phòng nhân sự, có người ậm ừ mãi mới chịu hỏi cô "Thanh Vũ, tớ hỏi thật nhé, cậu và phó tổng Thẩm có quan hệ gì vậy?"
Cố Thanh Vũ đang ăn cơm, cô giật mình, ngẩn người "Gì cơ?"
"Cả công ty đang đồn cậu và anh ấy đang yêu nhau đấy."
Cô lắc đầu lia lịa "Không phải, tớ và anh ấy chỉ là bạn bình thường. Không như cậu nghĩ đâu." Sao bọn họ có thể tung tin như vậy, anh là bạn của Lục Tử Ngạn, bọn họ cũng có thể coi là quen biết. Chỉ là lúc vào đây, cô hay hỏi Thẩm Duy Thiên về mấy chuyện lặt vặt. Chắc không phải vì vậy mà bị hiểu lầm??
Đồng nghiệp cảm thán "Thôi đi, đừng giấu. Tớ thấy anh ấy rất quan tâm cậu."
"Anh ấy là bạn của chồng tớ."
"Gì cơ?!" Đồng nghiệp ngồi ăn cùng bạn sững người hét lên, cô cảm thấy việc này rất bình thường, sao bọn họ lại ngạc nhiên. Một đồng nghiệp nữ hỏi “Thanh Vũ, cậu bao nhiêu tuổi ?”
“24.”
“Kết hôn năm bao nhiêu?”
Cô ngước mặt lên, nhìn bọn họ “21.”
“Kết hôn khi còn là sinh viên?”
Một đồng nghiệp khác xen vào “Là ai vậy? Có đẹp trai không?”
“Thanh Vũ, cậu may mắn thật đấy, mới 21 tuổi đã có thể kết hôn.”
“Này, này, hôm nào giới thiệu với chúng tớ nhé.”
Cố Thanh Vũ hai bên tai lùng bùng, họ hỏi dồn dập như thế khiến cô không thể trả lời, may mắn? Cuộc đời cô thật may mắn khi gặp được anh…Nói cho cùng thì cô chỉ trả lời qua loa với bọn họ “Chồng tớ bình thường, phẩm chất bình thường, gia thế cũng bình thường, nói chung anh ấy với tớ gắn liền hai chữ “bình thương”.” Vế sau nói thầm “Còn vừa lưu manh lại bị ổi và mặt dày.”
Chiều tan sở, Cố Thanh Vũ nhanh chóng rời khỏi công ty về nhà chuẩn bị cơm tối, Thẩm Duy Thiên đột nhiên xuất hiện trước cửa công ty, anh cười nói “Lục phu nhân, anh có chuyện nhờ em. Đây là chuyện rất hệ trọng, liên quan đến sinh mạng đấy.”
Cô ngẩn ngơ, hỏi “Chuyện gì thế?”
“Anh nghe người trong công ty đồn em và anh đang yêu nhau, anh biết đó chỉ là tin đồn, nhưng mong em đừng kể lại cho tên nhóc Tử Ngạn nghe. Cậu ta mà biết, sẽ băm anh thành từng mảnh đấy.”
“Đúng vậy” Một giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy đe dọa vang lên sau lưng Thẩm Duy Thiên.
Cố Thanh Vũ cười gượng, lau mồ hôi “Anh ấy đứng từ nãy đến giờ ở đằng kia…” Cô đang định đi đến thì Thẩm Duy Thiên xuất hiện mới dừng lại, Lục Tử Ngạn thấy thế mới bước đến đây.
Anh quay lại, Lục Tử Ngạn nhếch miệng cười, trán nổi ba vạch đen “Nếu tôi biết được tôi sẽ không băm cậu thành trăm mảnh, mà chặt từng khúc ném mỗi thứ một nơi, và..bây giờ tôi đã biết rồi.”
Nói chuyện thật bạo lực.
Sau đó, Thẩm Duy Thiên cười tươi, vội vàng chạy thẳng vào công ty. Cố Thanh Vũ vươn tay kéo anh “Về thôi. Em làm cơm cho anh.”
Vào trong xe, anh kêu ca “Vợ, sao em lại để người khác nghĩ như thế?”
“Em chỉ hỏi anh ấy vài chuyện thôi.”
“Sao không hỏi anh.”
Cố Thanh Vũ lạnh lùng trả lời “Anh chuyên về ngành nhân sự khi nào thế?”
“….”
***
Nếu có ai hỏi cô, phẩm chất của Lục Tử Ngạn thế nào, Cố Thanh Vũ chỉ tóm gọn trong vài từ “Lúc như trẻ nhỏ, lúc rất nguy hiểm” .
Lục giáo sư, sau khi hết tiết dạy ở trường chạy đi đón cô tan sở, mặt mày hớn hở hỏi thăm “Hôm nay em làm cô mệt không?”
Cô đáp gọn “Không.”
“Còn anh thì rất mệt, sắp kiệt sức rồi.”
“Thế à?”
Anh quay sang nhìn cô “Vợ, hay em tiếp năng lượng cho anh đi, tối nay chúng ta làm ‘chuyện đen tối’.”
Cố Thanh Vũ “Làm chuyện đen tối là bất hợp pháp.”
Lục Tử Ngạn nhìn cô bằng bộ mặt nghiêm túc, tỉnh bơ nói “Thế ‘làm tình trong sáng’ nhé.”
Anh có thể đừng dùng bộ mặt như không có gì để nói những câu bỉ ổi như thế không?
***
Màu hè năm thứ ba, Cố Thanh Vũ bị anh bắt nghỉ làm, lần này rất quyết liệt và vô cùng nghiêm túc, lí do là do Cố Thanh Vũ bị ngất khi làm việc quá sức trong công ty. Lúc ấy Lục Tử Ngạn đang dạy trong trường, nhận được thông báo anh hối hả chạy đi. Cô còn nhớ rất rõ, khi tỉnh dậy nhìn thấy mặt anh trắng bệch, mồ hôi vẫn còn trên khuôn mặt điển trai, tay anh run rẩy khi chạm vào cô. Cố Thanh Vũ đau lòng khi thấy cảnh tượng này, cô thều thào nói “Em không sao rồi.”
Anh giận dữ quát “Em còn nói không sao? Hay đợi đến khi bác sĩ nói em không qua khỏi mới là có vấn đề? Não em còn hoạt động không vậy?”
Cố Thanh Vũ trong lòng có chút sợ hãi khi thấy anh tức giận như vậy, cả người anh đều run lên, khóe mắt không hiểu vì sao cay cay, không phải vì bị mắng mà vì anh lo cho cô đến nỗi bản thân phát run. Thẩm Duy Thiên đứng bên cạnh vỗ vai anh “Xin lỗi Tử Ngạn, là do tôi không chăm sóc cô ấy.”
Lục Tử Ngạn không nói lời nào, quay mặt bỏ đi, cô ngẩn người, vội đưa tay nắm áo anh “Ngạn tử…”
“Anh có chút chuyện.” Anh gạt tay Cố Thanh Vũ, rồi nhanh chóng bỏ đi. Những đồng nghiệp đứng bên ngoài đứng nép sang hai bên. Tay cô siết lại, lần đầu tiên, Cố Thanh Vũ bị anh khước từ… Thẩm Duy Thiên an ủi “Cậu ấy không phải giận em đâu, mà đang giận bản thân vì đã lớn tiếng với em.”
Cố Thanh Vũ kìm nước mắt, cất tiếng “Anh đưa em về nhà được không?”
“Cơ thể em vẫn còn yếu.”
“Em không sao.”
Thẩm Duy Thiên hết cách, đành đồng ý. Nhìn vợ chồng họ như vậy anh cũng đau lòng, dù sao đây cũng do một phần lỗi của anh.
Lục Tử Ngạn ngồi trong xe, với trạng thái vô cùng ray rứt..
“Sao mình lại lớn tiếng với cô ấy?”
Một hơi thở dài “Lẽ ra lúc cô ấy giữ mình lại, mình nên ôm cô ấy vào lòng, sau đó đưa về nhà tâm tình.”
Vò đầu bứt tóc “Có khi nào Thanh Vũ giận ngược lại không? Cô ấy sẽ cho mình ngủ ở sofa? Hay bỏ đói?”
Khóc than trách “Hay tuyệt giao?”
….
Tâm tình được khôi phục “Sẽ không có việc đó, cô ấy không tuyệt tình như thế đâu.”
Sau một lúc độc thoại, Lục giáo sư đã bình tĩnh lại, mở cửa đi ra ngoài, quyết định đưa Cố Thanh Vũ về nhà, từ từ tính tiếp - -!
Đi được vài bước, Lục Tử Ngạn thấy Thẩm Duy Thiên đỡ Cố Thanh Vũ. Anh ngẩn người đứng nhìn, sau đó quay mặt đi, vì anh chưa từng lớn tiếng với cô, lúc trước khi cô bỏ nhà đi anh cũng không nặng lời như vậy, bây giờ cảm thấy rất có lỗi, không dám đối diện với vợ mình.
Cố Thanh Vũ thì lại nghĩ anh giận, nên cố sức chạy theo “Ngạn tử…Ngạn tử…”
“Ngạn tử…em xin lỗi…em sai rồi.” Cơ thể vốn suy nhược nên vừa đi nhanh vài bước, Cố Thanh Vũ đã ngã xuống đất Lục Tử Ngạn dừng lại chạy đến bên cô, hai bên mặt ửng đỏ “Anh xin lỗi vì đã lớn tiếng với em, vợ đại nhân…xin lượng thứ.”
“Sao?” Cố Thanh Vũ vẫn chưa hiểu rõ tình hình.
Thẩm Duy Thiên đút hai tay vào túi, thở dài “Anh đã nói rồi, cậu ta không giận mà đang tự trách bản thân.”
Ai đó xấu hổ, trừng mắt liếc Thẩm Duy Thiên “Im đi, ông đây còn chưa tình sổ với mày.”
Cố Thanh Vũ vươn tay đánh anh “Chỉ như thế mà anh bỏ đi? Sao không nói, còn làm em tưởng anh giận.”
Anh cười tươi “Không nỡ, vợ, đứng dậy đi về.” Lục Tử Ngạn bế bổng Cố Thanh Vũ vào xe, anh nói tiếp “Anh quyết định rồi.”
“Chuyện gì?”
“Hôm nay…anh sẽ xả thân vì nước, tình nguyện hi sinh lao vào ‘bếp trường’ để nấu cơm cho em.”
Cô bật cười “Chỉ là nấu cơm thôi có cần nói quá thế không?” có chút xúc động.
Anh ngượng “Anh chưa từng đứng bếp, cả cách cầm dao cũng không biết.” Sau đó cười tươi “Nhưng dùng dao giết người thì biết rất rõ.”
Giờ thì xúc động biến mất rồi…
--- ------ ---------
Kể ra thì Ngạn tử chưa giận tôi lâu bao giờ, luôn vì tôi mà nhẫn nhịn rất nhiều, nếu tôi không chịu nhường anh ấy chấp nhận chịu thiệt, chỉ cần tôi vui anh ấy đồng ý làm tất cả. Cứ như thế, sợi dây liên kết giữa tôi và anh chưa một lần rạn nứt…
****
Nhớ trước khi kết hôn (cả trước khi yêu anh), cô thường hay ngồi tâm sự cùng Ngạn giáo sư, chuyện gì cũng kể. Song, một hôm anh hỏi "Sao em lại luôn tâm sự với tôi?"
Cô thành thật trả lời "Vì em xem thầy như một người bố, à không, chắc chỉ ở mức người chú thôi."
Ngạn giáo sư nghe xong thất vọng không thôi, vì từ khi đưa cô về sống chung anh đã yêu cô rồi. Đây cũng có thể xem anh đang bị tổn thương.
Một lần khác (sau khi cưới), Ngạn giáo sư hỏi cô "Em thấy đàn ông quyến rũ nhất là khi nào?"
Cố Thanh Vũ ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp "Cởi trần, mặc áo sơmi trắng, nấu ăn, xấu hổ, nhất là lúc bị ướt."
"Tại sao lại là lúc bị ướt."
"Nếu một người đàn ông mặt mũi đẹp trai, mặc áo sơmi trắng mà bị ướt, áo sẽ dính vào da để lộ thân hình sáu múi, chậc, quyến rũ còn gì bằng, vô cùng kích thích thị giác người nhìn."
Hôm sau anh liền "thực hành", rồi để bộ dạng ấy đi đến trước mặt cô, hỏi "Thanh Vũ, em xem anh có quyến rũ, có kích thích không!?"
Cố Thanh Vũ cau mày nhăn nhó "Anh thì có gì để quyến rũ?"
Anh u sầu, chỉ tay vào bụng "Cơ ngực, cơ bụng thế này mà bảo không quyến rũ?"
"Em nhìn chán rồi." Cô bình thản đáp.
Ai đó đau khổ, hai hàng nước mắt ngậm ngùi bỏ vào phòng tắm.
***
Đồng nghiệp có vài người đến thăm, bạn A than thở: "Thanh Vũ, chúng ta mới quen nhau có mấy tháng mà đã phải chia tay."
Cố Thanh Vũ mỉm cười "Chúng ta có thể gặp mặt mà."
"Mà này, chồng cậu ấy, bảo bình thường chỗ nào? Mỹ nam ấy chứ, đẹp trai, phong độ, cao to, lại rất quan tâm cậu. Hôm ở bệnh viện chúng tớ đã thấy hết rồi. Vậy mà dám bảo bình thường."
Cố Thanh Vũ chỉ cười, chỉ là cô không muốn khoe khoang thôi. Bạn B lại nói "Cậu may mắn thật đấy, có người chồng tuyệt vời như vậy, không cho cậu đi làm. Ở nhà nghỉ khoẻ."
Cố Thanh Vũ cũng chỉ cười, trò chuyện một lúc, đồng nghiệp ra về, Lục Tử Ngạn từ phòng sách bước ra, anh đứng khoanh tay dựa vào cửa, nói "Thanh Vũ, em thấy anh bình thường chỗ nào?"
"Gì cơ?" Lẽ nào anh nghe được cuộc nói chuyện của cô.
Anh mỉm cười, sải bước đến trước mặt Cố Thanh Vũ, hai tay quàng qua cổ "Chồng tớ bình thường, phẩm chất bình thường, gia thế cũng bình thường, nói chung anh ấy với tớ gắn liền hai chữ “bình thương”."
Lục Tử Ngạn lặp lại từng câu chữ, cô ngạc nhiên, sao anh có thể biết được??? Cố Thanh Vũ ôn nhu nói "Nếu để người khác biết anh là một nam thần, sẽ không tốt." Đành phải nói dối.
Anh "ồ" một cái, giọng điệu trở nên xấu xa "Em cũng lo sợ mất anh cơ đấy."
"Tất nhiên rồi." Ai mà sợ??
Lục Tử Ngạn cười dê "Thế thì em phải thường xuyên "tiếp năng lượng" cho anh để anh có khả năng tránh xa đám phụ nữ khác. "
"Vậy nếu em không làm thì anh sẽ đi với bọn họ?"
Anh vỗ ngực chắc chắn "Vợ, em yên tâm anh là 'Liệt nam trung trinh *', rất biết giữ mình..."
*Liệt nam trung trinh ( 烈男贞中): ý của Lục Tử Ngạn, anh là người đàn ông mạnh mẽ biết giữ thân trong sạch chỉ yêu mình cô.
"Thế thì tốt. Em đi ngủ đây." Cố Thanh Vũ gật gù, bỏ vào phòng.
Anh đi theo "Đi tiếp năng lượng."
"Anh biết giữ mình vậy thì cần năng lượng làm gì?"
Anh vui vẻ trả lời "Để phòng khi tâm trí không đủ tỉnh táo để chống lại quân thù."
"..." Cái thể loại gì đây. Nhiều khi cô thấy anh hay nói toàn những thứ trên trời dưới đất mà người thường như cô không thể hiểu được.