• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 16: ĂN Ý

Thiên tài.

Trong nháy mắt Tư Đồ Thánh Dực dở khóc dở cười.

Y chính là người từ nhỏ đều được xưng tụng là thiên tài. Mười ba tuổi ra chiến trường giết địch, mười bốn tuổi lập công trạng, mười lăm tuổi quét sách các nước lớn nhỏ quanh nước Thiên Hoa, ổn định biên cương, mười sáu tuổi vang danh thiên hạ, trở thành nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn ở nước Thiên Hoa, cũng là đại biểu của nước Thiên Hoa trong mắt của các nước bên ngoài.

Nếu y không hiểu cái gì gọi là thiên tài, phỏng chừng trên thế giới này không có ai có thể hợp với cái từ này cả.

Y là thiên tài độc nhất vô nhị của nước Thiên Hoa.

Nghe vị Vương phi bé nhỏ đang nằm yên ổn trên đầu gối của mình nói câu này, thật sự khiến y dở khóc dở cười.

Bóng đêm như nước, Phủ Dực Vương một mảng yên lặng. Chỉ là trong phủ Thừa Tướng ở thành Bắc lại không được yên bình như thế.

Thiếu đồ của Dực Vương điện hạ, cho Văn Huy thêm mười lá gan nữa hắn cũng không dám, chỉ đành về nhà thành thật nhận tội với cha hắn Văn Đại Thừa Tướng. Văn đại Thừa Tướng dưới cơn nóng giận dùng gia pháp trừng trị đứa con bất hiếu này, chỉ là Thừa Tướng phu nhân vô cùng bảo vệ con trai, cuối cùng dĩ nhiên làm Thừa Tướng tức giận đến ngất xỉu.

Phủ Thừa Tướng vì thế mà một trận gà bay chó sủa, mời thái y đến, nấu nước nóng, bận tối mặt tối mũi. Mà lúc này, Văn Huy lại đáng thương trông mong mẹ mình, đợi tiền riêng của bà để trả cho tiền đánh cược thiếu hôm nay.

Văn phu nhân không nỡ bỏ con mình, lại càng không dám đắc tội với Tư Đồ Thánh Dực, chỉ có thể viết thư cầu cứu nhà mẹ ruột. Mà nhà mẹ ruột của Văn phu nhân chính là một trong những đại gia tộc trung trinh kiên định hỗ trợ hoàng đế năm đó.

Ván này, Tư Đồ Thánh Dực thắng quá đẹp.

Ngày thứ hai, việc Dực Vương phi đại thắng Văn Huy con Thừa Tướng ở Lưu Ly các đã vang dội cả kinh thành. Danh tiếng của Vân Thư cũng trở thành đối tượng được bách tín trong kinh thành thích lấy làm để tài nói chuyện phiếm nhất lúc uống trà rãnh rỗi.

Không quá hai ngày, phủ Thừa Tướng đã đem tiền đánh cược dồn dập đưa đến. Hoàng kim đầy cả bàn, ánh vàng rực rỡ, làm người ta lóa cả mắt.

“Quả nhiên là Vương phi lợi hại.” Đám người Trịnh Phong giơ ngón tay cái với Vân Thư, “Thật sự vui sướng!”

Bọn họ là võ tướng, từ trước đến giờ không hiểu nhịn một lúc sóng yên biển lặng, cái bọn họ biết chính là kẻ định đánh ta một quyền, ta sẽ lập tức lấy mạng hắn!

Mà cách làm của Vân Thư khiến bọn họ vô cùng yêu thích.

“Phủ Thừa Tướng nhất định sẽ không để yên, chàng phải cẩn thận.”Vân Thư kéo tay Tư Đồ Thánh Dực, vẻ mặt nàng đầy nghiêm túc.

Tư Đồ Thánh Dực nhếch môi, phủ Thừa Tướng năm đó nâng đỡ hoàng đế lên ngôi, mặc dù khi đó y còn nhỏ không hề có ý định tranh giành, nhưng vẫn bị xem như cái gai trong mắt, các loại tính kế ngoài sáng trong tối từ trước đến nay y chưa từng sợ bao giờ.

Nhưng Vương phi bé nhỏ của y dường như đang vì y mà lo lắng. Đưa tay vuốt mái tóc đen vừa dài vừa mượt của Vân Thư, trong con ngươi đỏ sậm đầy vẻ cưng chiều: “Không sao, nàng làm như vậy chẳng phải để dụ cho bọn chúng thể hiện ra mặt sao?”

Đôi mắt Vân Thư lộ ra vài phần mừng rỡ, nàng còn chưa nói thì y đã hiểu toàn bộ tâm tư của nàng. Người như vậy, nàng làm sao mà không hết lòng hết dạ cho được! Đây là ăn ý tới cỡ nào!

Hành vi của nàng như thế, chẳng qua là gióng trống khua chiên đắc tội Thừa Tướng, sau này Thừa Tướng muốn nghĩ cách bôi nhọ Tư Đồ Thánh Dực cũng không hề dễ dàng như vậy. Vì một khi Phủ Dực Vương xảy ra chuyện gì, phủ Thừa Tướng bọn họ là đối tượng đầu tiên phải tránh hiềm nghi.

Cái này Vân Thư vẫn luôn muốn nói cho người đời biết, Vân Thư nàng tuyệt đối không phải một người ngáng chân.

Nàng và người nàng yêu cùng nhau nắm tay tiến lên.

Thoáng cái, ngày phụng chỉ vào cung đã đến.

Trang phục lộng lẫy, xinh đẹp của Dực Vương phi đặt ở đầu giường, trang sức cài tóc đắt giá đầy một rương, đây là quà mừng trong cung tặng đến.

“Trịnh Phong.”Vân Thư híp mắt phượng, hướng ra ngoài cửa sổ gọi một tiếng.

Trịnh Phong lập tức từ ngoài viện tiến vào, vẻ mặt cung kính: “Vương phi có việc gì giao phó ạ?”

Vân Thư không thích lễ nghi phiền phức, cũng ghét kiểu tỳ nữ nô bộc, tính tình này cũng giống với Dực Vương, Dực Vương liền trực tiếp để Trịnh Phong thị vệ bên cạnh y đến làm thị vệ của Vân Thư.

“Trên thánh chỉ nói tham gia yến tiệc nhất định phải mặc bộ đồ này sao?”Vân Thư chỉ vào trang phục chính phi của Dực Vương lộng lẫy kiêu sa để trên giường, vẻ mặt không vui.

Trang phục rườm rà như vậy kết hợp với dung nhan bình thường của nàng hàng ngày, ngược lại lại vô cùng không phù hợp.

“Cái này tại hạ không rõ. Chỉ là mỗi lần tham gia yến tiệc Dực Vương điện hạ cũng không có mặc chính phục, hơn nữa mỗi lần Dực Vương điện hạ cũng chỉ ngồi một chút rồi đi ngay.” Trịnh Phong thành thật trả lời.

Nhưvậy chẳng phải dễ rồi sao.

Vân Thư tự mình mở tủ quần áo chọn một bộ váy màu tím nhạt, kiểu dáng rất bình thường nhưng đường may vô cùng tinh xảo vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ.

Xa hoa vừa phải đây mới là phong cách mà Vân Thư thích.

“Nương nương, yến hội trong cung thường buổi tối mới bắt đầu, nhưng người là chính phi nên phải đến sớm tiếp kiến thái hoàng thái hậu, đây là quy tắc.” Nhìn thấy động tác từ tốn chậm rãi của Vân Thư, Trịnh Phong có ý nhắc nhở nói.

Vân Thư gật đầu, phất tay bảo hắn lui ra, sau đó cầm gương đồng nhìn vào khuôn mặt nhỏ bé của mình đờ người ra.

Mặc dù nói nàng không để ý đến ngoại hình, nhưng tốt xấu gì cũng là thân phận Dực Vương phi, nếu ăn mặc quá buồn cười sẽ làm mất mặt của Tư Đồ Thánh Dực.

Lắc đầu, Vân Thư kéo hộp trang sức ra.

Nhíu mày, lại nhíu mày!

Trời! Kiểu tóc thời xưa phức tạp quá!

Làm cả buổi cũng không xong, Vân Thư cảm thấy quá phiền toái nên dứt khoát ném đi trang sức châu ngọc, để mái tóc đen dài xõa ngang vai, tùy ý phối hợp khuyên tai màu tím nhạt, cùng màu với màu tím nhạt của trang phục, cả người nàng tỏa ra nét đẹp dịu dàng nho nhã.

“Đi thôi.”Vân Thư tự nhiên đi ra ngoài cửa, Trịnh Phong thấy thế lập tức theo sau.

Biểu hiện hôm nay của Vân Thư, đã khiến hắn vô cùng sùng bái, sự cung kinh đối với Dực Vương phi không hề thua kém so với sự cung kính đối với Dực Vương.

“Đợi một chút.” Đột nhiên từ cửa Ly viện truyền đến âm thanh trong trẻo của nữ nhân.

Vân Thư dừng bước, híp mắt nhìn thấy người đang đến.

Trên bộ áo bào màu hồng điểm xuyến các loại tơ vàng tinh tế, chiếu lấp lánh theo từng bước đi của cô gái.

Nếu so sánh ra, y phục của Vân Thư nhìn có vẻ quá bình thường.

“Ta nói này Vân cô nương, nhìn ngươi dáng vẻ nghèo kiết xác này, ngươi chẳc sẽ không như vậy mà tiến vào cửa lớn hoàng cung chứ?” Vừa đến gần, vẻ mặt lại thể hiện sự chán ghét.

Vân Thư hơi nhíu mày, giọng nói rất lạnh lùng: “Nếu ta nhớ không lầm, tiểu thư Chu Ngọc, ngươi đáng lẽ nên gọi ta là Dực Vương phi hoặc là chị dâu.”

“Dựa vào ngươi mà cũng đòi?” Chu Ngọc kiềm chế lửa giận trong lòng, nàng ta không quen với việc Vân Thư dùng cách nói lạnh lùng như vậy để nói chuyện với mình.

Vân Thư chẳng quan tâm nhún vai, nàng không nói chuyện với người điên.

Xoay người muốn đi.

“Dực ca ca.” Đột nhiên, âm thanh của Chu Ngọc trở nên vô cùng e thẹn, Vân Thư không khỏi một trận tê dại.

Quay đầu, Tư Đồ Thánh Dực mặc áo bào màu tím nhạt từ Ly viện ở phía sau núi đi ra, không hề nhìn Chu Ngọc, đi thẳng về phía Vân Thư.

Nhất thời, biểu cảm trên mặt Chu Ngọc cứng đờ, đầy căm hận.

Nếu như y phục của Vân Thư vô cùng đơn giản, lúc này hai người đi cùng nhau lại có một loại tao nhã đặc biệt. Đều là y phục màu tím nhạt, hai người rõ ràng vô cùng xứng đôi!

Thiết kế đơn giản như nhau, phong thái điềm nhiên như nhau, xứng đôi đến độ có chút chói mắt!

Chu Ngọc không khỏi nắm chặt hai tay, vì ngày hôm nay, nàng ta đặc biệt chọn bộ trang phục cao quý nhất, nhưng lại thua triệt để như vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK