"Mày vừa nói gì với nhỏ phục vụ phòng vậy?" - Kim phi vừa ăn vừa hỏi.
Anh nghe thế thì hơi giật mình nhưng nhờ tài năng diễn xuất vốn có mà anh chối quay một cách dễ dàng: "Không có gì, ăn đi!"
Cô nghe lời anh, ngoan ngoãn ăn mà không nghĩ ngợi gì.
"Ừm ừm.
Mà mày bế Y Y lên đây làm gì vậy?"
Anh đảo mắt một lúc rồi từ từ đáp: "Cho thằng Kim Thần ăn nữa chứ.
Mày chẳng lẽ lại không muốn để cho anh hai mày ăn không ngon.
Chẳng lẽ mày lại muốn tao với mày một mình trên này với nhau, cô nam quả nữ trong một phòng? Hay là muốn biến "hôn ước hờ" như Kim Thần nói thành hôn ước chính thức?"
Nghe thấy thế, mặt cô đỏ hết cả lên, trong tâm trí có không biết bao nhiêu là suy nghĩ nhưng cuối cùng vẫn mở miệng chối quay: "Nào dám nào dám."
"Rồi rồi, không trêu mày nữa.
Uống sữa đi.
Uống cho tỉnh rượu với tỉnh ngủ, nhanh chiều còn đi chơi!"
[...]
"Này vợ, em đang nghĩ gì vậy?"
Quay lại hiện tại, có lẽ là cô đã nghĩ quá lâu rồi.
Trời đất, hai chân cô đã tê cứng cả rồi.
"Sao mà anh nói lâu thế?"
Anh vội vàng dỗ dành, lâu lắm rồi mới được hôm vợ anh gọi anh là "anh".
"Rồi rồi, ta vào trong thôi.
Chồng xin lỗi, tí chồng sẽ đền cho nha~"
Anh bế ngửa cô lên tay, rảo bước tiến vào hội trường.
Lần họp lớp lần này cũng giống bốn năm trước, cũng là trùng vào với thời gian tổ chức du lịch hai năm một lần của lớp.
"Ồ! Dương tổng của chúng ta hôm nay không đi người không nữa à?"
"Èo ơi! Đình tổng tài tưởng hôm trước mới đòi đi tìm tiểu thịt tươi về thưởng thức cơ mà sao nay đã quay lại làm bữa chính của người ta rồi?"
"Tiêu Dương tổng tài thế nào rồi? Giờ còn "lên" được không đấy?"
Cô vòng tay ôm lấy cổ anh.
Anh đỏ mặt.
Cô khó chịu, dụi dụi vào lồng ngực anh khiến chân tay anh cứng đờ và "một chân" của anh lại "đứng thẳng" như mọi lần.
"Ồ, vẫn còn ngon chán!"
Chồng của Mai Mai khoác vai anh.
Mai Mai ngày xưa là bạn cùng bàn của cô còn Lạc Thiên Nam - chồng của Mai Mai là một trong những người thân thiết nhất với anh.
Anh khó chịu vì có người khác động vào người, lườm nguýt, gắt gỏng:
"Chúng mày mà còn nói nữa là acc tất cả các mạng xã hội của chúng mày sẽ bay màu!"
Anh liếc nhìn Lạc Thiên Nam bằng ánh mắt khó chịu.
Anh ta vội bỏ tay khỏi người anh.
Hờ hờ, chẳng phải ngày xưa anh mới là người suốt ngày sán đến gần mấy thằng con trai mà.
"Được rồi được rồi, bạn học Phùng của chúng ta bây giờ chỉ có đội vợ lên đầu để sống thôi! Cái đồ mê gái bỏ bạn!"
"À rế? Nói thế chẳng phải là nói Kim Phi đây hút hồn hơn người sao?"
Như mọi lần, cô nhảy xuống khỏi tay anh.
Cô quen rồi nên không ngã nữa đâu.
"Ui cha" Cô nhảy xuống kiểu gì lại không may đập vào khuôn ngực săn chắc của ai kia.
Nhưng thật không may ai kia là người có vợ có con rồi, còn thương em gái nữa đâu.
truyện đam mỹ
"Đây là lần thứ hai trong tháng rồi đấy Đình Kim Phi!"
Mạc Kim Thần thấy cô vô tình ngã vào người mình thì chỉ nhân cơ hội đấy quát lấy quát để.
Toi rồi, sắp rồi, ngay trước sảnh khách sạn sắp xảy ra một cuộc cãi vã rồi.
Sau khi vợ mình bị mắng thì đương nhiên là người đầu tiên lên tiếng cãi lại là anh rồi.
Tiêu Dương lên tiếng bênh vực vợ mình: "Này! Vợ tao chỉ vô tình thôi, mày đừng có làm quá lên."
Và rồi thì đương nhiên là Kim Thần sẽ lại cãi lại tất cả mọi lời biện hộ của đối phương như bao lần, đặc biệt là cãi lại vợ chồng nhà em gái, đó là sở thích của cậu.
"Mày bớt bớt lại đi! Hôm trước mày mắng vợ tao tao chưa bảo đâu."
Sao mà Mạc Kim Thần dám lôi lại chuyện vào ba hôm trước chứ? Bây giờ là bây giờ, hôm trước là hôm trước chứ.
Muốn lôi lại chuyện hôm trước, anh lôi lại đến cùng: "Vợ mày mắng vợ tao trước."
"Thế ai cho mày mắng vợ tao?"
"Tao là anh nó, tao thích thì tao mắng nó có sao đâu."
"Thì tao cũng là anh của vợ mày mà.
Tao thích thì tao mắng nó thôi."
"Im đi đồ đàn ông con trai mà da trắng nhợt nhạt!"
"Mày hơn tao chắc?!"
Kim Phi chỉ biết lắc đầu bỏ vào trong.
Sao cô lại có đứa anh như này cơ chứ.
"Hai người có dừng ngay không hả?"
Tiếng của Y Lãnh vang lên làm cô và Tiểu Ly đang than vãn với nhau vì hai ông chồng kia phải chú ý mà quay ra nhìn.
"Phùng Tiêu Dương, mày có biết là mày làm chị tao khó chịu rồi không? Còn anh nữa, anh Kim Thần.
Anh bị làm sao mà cứ suốt ngày cãi nhau với nó vậy? Hai người bớt cư xử như mấy bà bán cá ngoài chợ đi! Không chơi với nhau được thì tránh xa nhau ra, suốt ngày đấu võ mồm không thấy chán à?"
"Không!" - cả hai cùng quay ra, đồng thanh đáp lại lời của Y Lãnh.
Anh nắm lấy cravat của Kim Thần kéo về phía mình, gằn giọng mà mắng xa xả vào mặt đối phương.
Kim Thần đây cũng chẳng kém cạnh, cậu kéo cravat của anh về phía mình, tiếp tục cãi tay đôi với thằng anh vợ kiêm em rể này.
Nhìn thấy cảnh tượng hai anh nắm cravat của nhau, trái tim nhỉ bé của ai cô lại loạn hết cả lên.
"Chị dâu thấy chưa! Em bảo mà, rõ ràng chúng nó là một đôi!"
"Thì ai bảo không phải đâu.
Tao nghĩ anh cả sẽ là công."
"Chị bị điên à? Dương Dương làm thụ mới là đúng."
"Anh cả trông như thế kia, chắc chắn không thể là một tiểu mỹ thụ đâu, anh ấy phải làm công được đâu!"
"Anh hai em không làm thụ được, trông to con bỏ mẹ!"
"Anh cả trông cũng có hơn Thần đâu! Da Thần trắng, chân Thần dài và đẹp nữa, đôi chân đấy chỉ có thể là thụ."
"Da của Dương Dương trông còn sáng màu hơn cả A Thần nữa.
Hồi đấy em ngồi cùng bàn Mai Mai nhưng người em ngồi cạnh là A Thần và Dương Dương mà, A Thần với Dương Dương suốt ngày khoe chân sao mà em không biết.
Chân Dương Dương thon hơn A Thần nhiều nữa!"
...
"Chị có ngủ với nó đâu mà biết! Chị xem nó hành hạ cái eo em thế nào kìa! Nó không làm thụ sao em trả được thù."
Sau một hồi cãi nhau, bất đồng ý kiến, hai người cuối cùng cũng được một câu giống nhau nhưng không biết rằng ai kia đã nghe thấy hết cả rồi.
"Đình Kim Phi/Phùng Tiểu Ly! Ý em là sao? Có cần thử để biết không?".
Danh Sách Chương: