- Ưm
Đột nhiên một tiếng “ ưm “ cắt ngang bầu không khí ám muội Uyên Nhi nhăn nhăn mặt rồi từ từ mở mắt . Vừa mở mắt cô đã thấy một gương mặt đẹp trai rạng ngời đang phóng đại trước mắt , giọng ngái ngủ vang lên
- Anh làm gì thế ?
Uy Vũ đơ người trong lòng âm thầm thở ra một hơi cũng may chưa làm gì cô ấy , rồi anh tỉnh bơ nói
- Chảy nước miếng kìa
Uyên Nhi “ a “ lên một tiếng rõ to rồi đưa tay lên quệt quệt miệng , nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô Uy Vũ hài lòng mỉm cười “ Cô gái này thật đơn thuần , đơn thuần đến ngu ngốc “
Lau lau một hồi Uyên Nhi mới quay sang nhìn Uy Vũ mắt mở lớn nói to
- Nhưng sao anh lại ở đây ? còn nữa sao tôi lại dựa vào anh ngủ ?
Chán nản đến không muốn nói lời nào Uy Vũ đứng dậy bỏ mặc Uyên Nhi trong đầu toàn dấu hỏi chấm đi vào lều . Nhìn theo bóng dáng cao lớn ủ rũ Uyên Nhi khó hiểu nhíu mày
- Anh ta bệnh sao ? thật khó hiểu
Cùng lúc đó Bảo Ngọc từ trong lều bước ra nhìn thấy Uyên Nhi mặt nhăn nhó nhìn về phía lều của Uy Vũ , nghĩ hai người lại cãi nhau cô lại gần Uyên Nhi hỏi bạn
- Sao thế ?
Uyên Nhi quay lại nhìn bạn lắc đầu nói
- Không có gì
Bảo Ngọc ngồi xuống cạnh Uyên Nhi khuôn mặt cô lộ rõ vẻ mệt mỏi .
Uyên Nhi cũng phát hiện ra sự khác thường của bạn cô lo lắng nhìn Bảo Ngọc hỏi bạn
- Cậu có chuyện gì không vui à ?
Chần chừ trong chốc lát Bảo Ngọc mới gật đầu cô cúi xuống nói nhỏ
- Mình không muốn anh ấy đi
Giọng nói buồn bã cùng tuyệt vọng của Bảo Ngọc khiến Uyên Nhi bất giác buồn theo cô nhỏ giọng hỏi
- Tuấn Anh ?
Bảo Ngọc gật đầu gương mặt hiện lên vẻ mệt mỏi rõ rệt , Uyên Nhi muốn khuyên nhủ bạn vài câu nhưng lại không biết nên làm thế nào , chuyện tình cảm cô không có chút kinh nhiệm nào cả làm sao khuyên được người khác chứ chỉ sợ rằng nói năng lung tung lại khiến Bảo Ngọc buồn phiền thêm . Nghĩ tới đó Uyên Nhi chọn cách im lặng chỉ nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Bảo Ngọc vỗ nhẹ an ủi .
*********************
Vì Uyên Nhi không khỏe nên mọi người quyết định về nhà nghỉ ngơi , về đến nhà Uyên Nhi ngay lập tức bị cha mẹ lôi đến bệnh viện tuy đã cố giải thích rằng cô không sao nhưng chẳng ai chịu nghe cứ nhất quyết lôi cô tới bệnh viện vào chụp X quang nào là kiểm tra xương lại còn thử máu nữa thật là xoay vòng vòng khiến Uyên Nhi chóng hết cả mặt xém chút thì té ra ngất .
Bị xoay vòng vòng trong bệnh viện đến kiệt sức cuối cùng Uyên Nhi cũng được trả tự do , vì cô vốn dĩ không có bị gì cả chỉ là chầy xước một chút và hơi sốt do nhiễm khí lạnh trên núi thôi .
Về tới biệt thự Uyên Nhi mệt tới không đứng nổi nữa đành về phòng nghỉ ngơi , nằm xuống giường lớn hai mắt nhắm lại đột nhiên khuôn mặt mang vẻ thất vọng của Uy Vũ lại hiện lên khiến trái tim cô đột nhiên nhói lên , Uyên Nhi mở mắt bật dậy ôm ngực thở hắt ra
- Mình sao vậy nè
Nhíu mày tự hỏi mình cô không hiểu được tại sao khi nghĩ tới vẻ mặt đau buồn của Uy Vũ trái tim cô luôn nhói đau . Chán nản rời giường khoác thêm chiếc áo bông ấm áp Uyên Nhi xuống lầu cô muốn đi dạo một chút để ổn định tâm trạng và hít thở không khí trong lành , đi một lát cảm thấy mỏi chân Uyên Nhi đành đi đến chiếc xích đu muốn ngồi xuống nghỉ ngơi thì nhìn thấy Tuấn Anh đang nằm trên bãi cỏ gần đó hình như đang ngủ … Uyên Nhi thật cảm thấy bái phục bãi cỏ rậm rạp như vậy cô ngồi chơi còn thấy khó chịu vậy mà anh ta cũng ngủ được , Uyên Nhi đi tới gần ngồi xuống bên cạnh Tuấn Anh vu vơ nói
- Anh thực sự sẽ đi du học ư ?
Người đang nằm đột nhiên mở mắt mỉm cười ngồi dậy trêu chọc
- Này đừng nói em thích anh nha ,,anh chưa muốn xuống âm phủ đâu
Uyên Nhi trừng mắt vỗ đét một cái vào chán Tuấn Anh lạnh nhạt nói
- Xin anh em đây là người có mắt thẩm mỹ rất cao
Nói đoạn cô quay sang nhìn Tuấn Anh bằng ánh mắt khinh bỉ
- Còn anh ư ? cứ mơ đi nhá .
Tuấn Anh phì cười ngồi dậy nhìn Uyên Nhi hỏi
- Vậy em quan tâm anh đi hay không làm gì ?
Thở dài một hơi Uyên Nhi có chút buồn bã
- Anh thực sự không nhận ra tình cảm của Ngọc sao ?
Nghe cô nói vậy anh đột nhiên không cười nổi nữa vẻ mặt bỡn cợt chợt nghiêm túc trở lại anh nói giọng nói mông lung xa vời mang theo chút buồn bã
- Anh biết nhưng anh không thể nào đáp lại tình cảm đó được , anh có thể coi Ngọc như em gái để chăm sóc nhưng anh sẽ không thích cô ấy
Trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu suy nghĩ vừa lướt qua đại não thì miệng đã nói
- Là vì chị Kim sao ?
Lời đã nói ra mới biết bản thân lỡ lời Uyên Nhi rối rít
- A xin lỗi em …
- Không sao ..
Một tia âm u lóe lên rồi biến mất Tuấn Anh xua tay cười nhẹ , anh biết Uyên Nhi không cố ý vả lại nỗi buồn về chuyện của Bảo Kim dường như đã lặn sâu xuống khoảng không kí ức khi nhắc tới sẽ buồn nhưng không còn đau khổ như trước đây nữa .
Uyên Nhi tò mò nhìn Tuấn Anh trầm tư cô thận trọng hỏi
- Thật sự không sao ?
Tuấn Anh cười
- Thật mà
Quay trở lại vấn đề chính Uyên Nhi lại nghiêm túc gạt bỏ mọi áy náy tiếp tục truy vấn
- Tại sao anh không thể thích Ngọc ? cô ấy có gì không tốt chứ ?
Thấy cô vô tư như vậy Tuấn Anh sửng sốt một lát rồi lại thở dài
- Anh không thể ở bên người mà anh không yêu như vậy chỉ khiến cả hai đau khổ thêm thôi
“ Xoạt “ một tiếng động lớn thu hút sự chú ý của Uyên Nhi và Tuấn Anh , cả hai quay lại nhìn về phía phát ra tiếng động thì thấy một bóng lưng nhỏ bé mềm mại đang chậm rãi bước đi
- Là Ngọc
Uyên Nhi thốt lên khi nhận ra cô gái ấy ,
- Cô ấy đã nghe thấy tất cả
Giọng Uyên Nhi mang theo sự buồn bã .
Tuấn Anh nhìn bóng dáng kiều diễm khuất dần trong lòng tuy khó chịu muốn an ủi cô ấy vài câu nhưng có ích gì chứ như vâỵ chỉ làm cô đặt thêm nhiều hy vọng vào anh mà thôi chi bằng cứ như vậy có lẽ cô ấy sẽ quên đi .
Uyên Nhi đang buồn rầu muốn chết nhưng khi nhìn sang kẻ đầu xỏ đang ung dung đứng nhìn thì tức giận huých anh một cái hất cằm
- Đi an ủi Ngọc đi
Nhưng cái con người đó lại chỉ im lặng lắc đầu rồi quay lưng đi mất , khiến Uyên Nhi nhìn theo mà tức tới nghiến răng kèn kẹt …
*****************
Trong căn phòng xa hoa rộng rãi cách trang trí đáng yêu tinh nghịch không ngừng vang lên những tiếng nức nở , trong góc phòng Bảo Ngọc ngồi co người lại hai cánh tay ôm lấy đầu gối nước mắt không ngừng chảy . Nhớ lại câu nói ấy của anh trái tim cô như muốn tan ra thành từng mảnh cô biết anh không yêu cô chỉ coi cô như em gái nhưng tại sao khi chính tai nghe anh nói những lời đó bản thân cô vẫn không kìm nén nổi chỉ muốn khóc thét lên ? Lau đi những giọt nước mắt trên mặt Bảo Ngọc ngẩng đầu nhìn từng tia nắng lan tỏa ngoài cửa sổ tâm đã nguội lạnh từ khi nghe câu nói ấy cô sẽ không yếu đuối nữa ít nhất là đứng trước anh , cô sẽ đứng dậy phải sống tốt để anh không bận tâm nữa chỉ có như vậy cô mới có thể cắt đứt đoạn tình cảm mệt mỏi này , vì bản thân vì cha và cả Uyên Nhi nữa cô nhất định không được yếu đuối hay gục ngã cô không thể khiến họ thất vọng thêm nữa …