Lúc này vừa dỗ Lê nhi ngủ xong, Tiểu Trần Tử đã hấp tấp chạy vào.
“Hoàng…… Hoàng thượng……” Hắn còn chưa kịp nói gì thì Lạc Văn Thư đã thấy Chi Chi theo sát phía sau, chạy vào. Khuôn mặt nhỏ nhắn vì đông lạnh mà đỏ bừng, thần sắc lo lắng.
“Tiên nhưỡng còn không?” Nàng thở phì phì, gấp gáp hỏi.
“Đại tiên, ngài đây là?” Lạc Đế có chút khó hiểu, nhưng thấy khuôn mặt nho nhỏ của nàng ửng đỏ, thân ảnh lại đơn bạc, hắn quay sang Tiểu Trần Tử, nói “Mau mang hai kiện quần áo và một chén trà nóng tới –”
“Không cần, ngươi chỉ cần nói cho ta biết tiên nhưỡng còn không?”
“Đại tiên sao lại hỏi chuyện này?” Trong lòng Lạc Đế thoáng có dự cảm không tốt, suy nghĩ trong lòng đối với Chi Chi dường như có phần mất mát. Nhưng hắn vẫn có chút khó hiểu.
Chi Chi nóng nảy, vừa định la lên đòi lại bình tiên nhưỡng kia, thì đột nhiên không cẩn thận, liếc tới chiếc giường hồng đằng kia, tâm tình chợt xoay chuyển, bình tĩnh nhìn Lạc Đế, “Bình tiên nhưỡng cuối cùng ta đưa cho ngươi…… Có vấn đề……”
Nhìn thấy thần sắc của nàng, Lạc Đế vẫn chưa phản ứng ngay, chỉ lẳng lặng ra hiệu cho nàng nói tiếp.
“Nếu ngươi vẫn chưa dùng bình tiên nhưỡng cuối cùng kia, thì hãy mau chóng mang nó trả lại cho ta. Nếu không……” Nàng lại đỏ mắt nhìn về phía giường, “Nếu không Lê phi sẽ thật sự sống không được bao lâu nữa.”
Sắc mặt Lạc Đế rốt cục có chút biến hoá, “Đại tiên, ngài không phải đang đùa giỡn ta chứ? Sao hôm nay đột nhiên lại nói chuyện này?”
“Chỉ trách ngày ấy ta quá vội vàng, lỡ tay đem khổ thuỷ nhầm thành tiên nhưỡng giao cho ngươi, mãi cho đến lúc nãy thử độc không tìm thấy khổ thuỷ, ta mới phát giác mình đã gây hoạ……” Chi Chi thấy hắn có vẻ không tin, chợt nhớ lại cảm giác ngượng ngùng mỗi lần mình nói dối gạt Cửu Vân. Nàng bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện, thì ra trước mặt hắn, mình có thể nói dối mà không chút thẹn thùng.
“Khổ thuỷ kia uống vào có hậu quả gì?” Lạc Đế là một người cẩn thận, cho dù hắn có nghe chính miệng thần tiên nói ra, thì cũng không tin tưởng toàn bộ.
“Lúc mới đầu thì công hiệu của khổ thuỷ quả thực có phần giống với tiên nhưỡng, khiến tinh thần người uống có cảm giác tốt hơn. Nhưng nếu uống nhiều thì khổ thuỷ kia chính là con dao hai lưỡi. Nó khiến người ta buông lỏng cảnh giác, rồi chậm rãi ăn mòn thân thể bọn họ. Cuối cùng, vô thanh vô thức giết chết người uống……” Chi Chi cũng không biết làm sao mình có thể nghĩ ra mấy thứ khổ thuỷ này nọ. Nhưng khi nhìn thấy sự lo lắng trên mặt Lạc Đế, nàng bỗng cảm thấy, nếu cứ tuỳ tiện biến ra mười bình tiên nhưỡng gì đó, có khả năng hắn cũng sẽ tin tưởng. Nàng muốn nhanh chóng lấy lại tiên nhưỡng, càng nhanh càng tốt.
“Nếu ngươi còn chưa kịp dùng bình tiên nhưỡng kia, thì vẫn nên nhanh chóng trả lại cho ta. Lần này là do ta sơ suất gây hoạ, vì thế ta quyết định mang tiên nhưỡng chân chính đến để bồi thường cho ngươi –” Dứt lời, nàng ở phía sau, biến ra mười bình “tiên nhưỡng”, đưa tới trước mặt Lạc Đế. “Thời gian cấp bách, khổ thuỷ đó không thể để lâu, xin hãy nhanh chóng trả khổ thuỷ lại cho ta!”
Cho tới lúc này, trong bụng Lạc Đế vẫn bán tín bán nghi, nhưng thấy Chi Chi vẻ mặt thành khẩn, thần sắc lo lắng, hắn rốt cục tin tưởng nàng không có nói dối. Hắn chợt thấy có chút phẫn nộ, có chút tức giận: Chẳng lẽ tiên nhân mà lại sơ ý như vậy, không coi tính mạng phàm nhân ra gì sao? Bất quá, hắn cũng mừng thầm. May mắn thay, bình tiên nhưỡng cuối cùng kia, hắn cũng chưa đụng đến một giọt. Hắn vốn muốn giữ lại, để ngày sau có việc thì dùng tới…… Nhưng xem ra……
Hắn biến sắc, trầm giọng hạ lệnh, “Tiểu Trần Tử, mau mang khổ thuỷ kia tới đây!”
“Dạ!” Tiểu Trần Tử lo lắng, vội vàng chạy đi.
Lúc chỉ còn có hai người bọn họ, bầu không khí đột nhiên trở nên xấu hổ. Lạc Đế không nói gì với Chi Chi, dường như vẫn còn tức giận với nàng. Phần Chi Chi đang bưng mười bình “tiên nhưỡng”, cũng không nói một lời nào. Bởi nàng cuối cùng đã thông suốt, kể từ thời khắc đầu tiên nhìn thấy hắn ở bên ao hồng trần, bản thân mình đã làm ra những chuyện ngu xuẩn tới mức nào. Nàng hiểu ra điều đó trước lúc hạ phàm, nên lần này, đối với Lạc Đế ở trước mắt, nàng bỗng có chút chán ghét cùng khinh thường.
Bầu không khí nặng nề rốt cục cũng bị đánh vỡ khi Tiểu Trần Tử mang khổ thuỷ trở lại. Hắn run rẩy dâng cái bình lên, sợ hãi nếu làm đổ khổ thuỷ sẽ khiến bản thân chết bất đắc kỳ tử.
“Đây là mười bình tiên nhưỡng để đền tội! Ta xin cáo từ!” Chi Chi đặt mười bình “tiên nhưỡng” kia xuống, chộp lấy cái bình trong tay Tiểu Trần Tử, rồi vội vàng chạy biến ra ngoài.
“Đại tiên……” Lạc Đế lại gọi với theo bóng dáng của nàng lần nữa. Lần này nàng tới đột ngột, lời nói cũng đột ngột. Tuy rằng hắn không thực sự tin tưởng bình kia là khổ thuỷ, nhưng hắn vẫn không biết vì sao mình lại quyết định mang nó trả lại cho nàng. Bất quá…… Nhìn mười bình “tiên nhưỡng” nàng để lại, hắn cười khổ. Sự cố khổ thuỷ vừa xảy ra trước mắt, cũng chẳng biết đây có phải tiên nhưỡng thật hay không nữa. Dù sao, hắn cũng sẽ không dám dùng tới.
“Tiểu Trần Tử, mấy bình này, mang đi tưới cây lê hết đi.”
“Dạ!” Tiểu Trần Tử có chút tiếc rẻ, lúc hắn mang “tiên nhưỡng” đi, hắn không khỏi nghĩ thầm: hay là mình cứ vụng trộm giữ lại một bình?
Chi Chi vừa bay vừa chạy, nhưng không làm đổ một giọt tiên nhưỡng nào, kỹ thuật có thể nói là ngày càng cao siêu. Có điều, nàng cũng không có tâm tư để ý tới chuyện đó. Giờ phút này, trong lòng nàng chỉ có một người. Hy vọng tiên nhưỡng này có thể giúp người đó giảm được ít tội. Nàng vội vàng chạy đi.