Hai người vừa bước vào động, chợt nghe sau lưng có tiếng cười quái dị:
- Bọn họ đi vào đó rồi, thật chẳng khác gì cừu vào miệng hổ.
Lập tức có một giọng nữ quát lên:
- Kim lão tam, đến bây giờ ngươi còn nói khoác, ta xem ngươi làm sao ăn nói với tôn giả đây?
Phía sau lập tức im bặt.
Hai người Thẩm Lãnh đi vào trong ước chừng nửa chén trà nhỏ, bên trong động ẩm ướt, thạch bích không ngừng có giọt nước nhỏ xuống. Lại đi thêm một lúc nữa những bọt nước này rơi xuống như mưa, nhánh lửa lập tức bị dập tắt. Hai người sờ soạng đi nửa ngày, lại thấy trong động càng ẩm thấp trùng điệp, mới biết Kim lão tam nói không sai.
Động trong núi này ngoằn ngoèo, đường nhỏ chi chít rắc rối như một tòa mê cung.
Thẩm Đa Tình trầm tư chốc lát, nói:
- Chúng ta vừa đi vừa đánh ký hiệu.
Nói xong dùng tay dấy lên ngọn huyễn hỏa, nhẹ nhàng vẽ lên trên thạch bích, thạch bích ngăm đen liền hiện lên một đường hồng quang.
Trong ánh lửa, chàng chợt thấy nét mặt của Lãnh Quan Ngữ có biểu cảm kỳ lạ, vội hỏi:
- Ngươi làm sao vậy?
Một lát không thấy đáp lại, chàng vội vàng nắm lấy tay Lãnh Quan Ngữ, thấy lành lạnh, lại dấy lên ngọn lửa từ bàn tay, thấy hàng mi Lãnh Quan Ngữ nhíu chặt, như cực kỳ khó chịu.
- Lãnh hộ vệ, ngươi làm sao vậy?
Sắc mặt Lãnh Quan Ngữ đỏ bừng, thần sắc lộ ra tia ngượng ngùng, chỉ chỉ chân mình:
- Giày của ta ngấm nước rồi, dính quá.
Thẩm Đa Tình ngẩn ra, đột nhiên hiểu hắn ta ưa sạch sẽ, liền cười cười.
Sắc mặt Lãnh Quan Ngữ càng đỏ, nửa xấu hổ nửa ảo não nói:
- Ngươi còn cười! Chúng ta mau chóng rời khỏi nơi quỷ quái này đi.
Nói xong xoay người đi.
Thẩm Đa Tình thấy trong thần sắc ngữ khí của Lãnh Quan Ngữ có thần thái của nữ nhi, tim chàng đập thình thịch, vội vàng theo sau không dám nói thêm nữa.
Dọc đường đi chàng liên tục vạch ký hiệu, cuối cùng đã ra khỏi thủy động kia, từ một dòng suối chỉ đi chốc lát, chợt thấy bụng một đỉnh núi, khung đỉnh hình tròn thật lớn, cách mặt đất ít nhất hơn mười trượng, bụng núi lại bị hơn mười cái động phân tách ra, trước từng hang động có một tấm lưới sắt, bên trong đều có một pho tượng khắc mãnh thú, không giống nhau, đuôi vuốt đầu thân trông rất sống động, vô cùng hung ác dữ tợn.
Hai người nhìn nhìn, tâm trạng không tự chủ được trở nên căng thẳng, như là đi vào một cổ tháp âm trầm, lại như xông lầm vào một khu rừng rậm nguyên thủ, bốn phương tám hướng đều như tràn ngập những nguy hiểm không thể lường trước được.
Thẩm Đa Tình chợt thấy con mắt mãnh thú như chớp chớp, như muốn bổ nhào vào mình, chàng định né tránh, Lãnh Quan Ngữ đã một đao chém vào lướt sắt, hỏa tinh bắn khắp nơi.
Chàng bỗng nhiên tỉnh táo lại, kêu to:
- Không hay rồi, là ảo giác!
Chàng vừa sử dụng huyễn thuật dùng lửa vẽ ký hiệu nên đã tiêu hao một ít chân khí, không ngờ thiếu chút nữa thì bị mê hoặc, liền kéo Lãnh Quan Ngữ ra.
Lúc này, hơn mười lưới sắt trong hang động kia đột nhiên tự phát động giờ lại lặng yên không chút tiếng động, chàng liên tục vọt mấy bước đều bị lưới sắt ngăn cản.
Bỗng nhiên, một hòn đá phá không đến, rơi vào bên trái phía trước, có người khẽ quát một tiếng:
- Đi bên này.
Lúc này, Thẩm Đa Tình biết lưới sắt là mê trận, đáng tiếc lại không thấy rõ toàn bộ trận thế, những tảng đá này có phương vị huyền diệu, trong lòng khẽ động, liền kéo Lãnh Quan Ngữ thẳng tiến lên, lưới sắt kia chợt hướng về hai bên lui nhanh đi. Lúc này, bọn họ đi theo nơi hòn đá nơi xuống, đi một đoạn đường quanh co, chợt thấy thạch tử kia từ xa rơi vào trong một khe suối, mà trước mắt một bóng đen vụt qua, rồi không thấy nữa.
Trong lòng Thẩm Đa Tình biết là có cao nhân hỗ trợ, vì vậy theo dòng suối đi một đoạn đường, nghe tiếng nước chảy mát lạnh vỗ vào thạch bích, trước mắt đã xuất hiện tia sáng, trong lòng vui mừng kéo Lãnh Quan Ngữ đi nhanh hơn.
Ở cửa động truyền đến tiếng thét kinh hãi:
- Tiểu tử giỏi, vậy mà có thể tìm được đến đây?
Thẩm Đa Tình cười nói:
- Ngươi cho là bảo vệ cửa ra là có thể vây được chúng ta sao?
Chàng còn chưa dứt lời, Kim lão tam đã phi thân đến, trong tay cầm một binh khí cổ quái giống như móc câu nhanh như chớp đâm vào yết hầu của chàng.
Trong lòng y biết một khi Thẩm Đa Tình ra khỏi cốc, tính mạng của mình khó giữ được, nên xuất thủ như phát điên, binh khí hóa thành ngàn vạn huyễn ảnh, âm khí lành lạnh, chiêu nào cũng tấn công vào điểm yếu hại của Thẩm Đa Tình.
Thẩm Đa Tình múa đao mềm mại, hồng quang bạch ảnh giao nhau, huyễn lệ mê ly. Sát khí của Kim lão tam như gặp phải lá chắn mềm mại vô hình, đều bị bắn ngược trở về.
Trong thạch bích đột nhiên nhảy ra hơn mười độc xà rất nhỏ, nhanh như chớp tập kích Lãnh Quan Ngữ. Lãnh Quan Ngữ múa đao bảo vệ toàn thân, đao khí dày đặc tung hoành ngang dọc, chém vào khoảng không như phá không, sắc bén đến cực điểm, tức thì bốn phía rơi xuống một đống xác rắn. Rồi đột nhiên, màn nước phía sau cửa động lại bay ra một đường đen tuyền, trực tiếp quấn lấy cổ chàng. Chàng vội vàng giơ tay ra bắt lấy, xúc tua lạnh lẽo trơn dính, là một con rắng nhỏ đen cực dài, chàng bật kêu lên buông tay ra lui nhanh. Kim lão nhị cười quái dị, con rắn dài nhỏ trong tay múa như trường tiên, chàng tránh không kịp, sau gáy bỗng nhiên đau xót, đã bị con rắn cắn một cái.
Thẩm Đa Tình nghe tiếng kêu sợ hãi của Lãnh Quan Ngữ, vội vung một chưởng đẩy lui Kim lão tam, lộn người chém một đao mãnh liệt, ai ngờ con rắn cực nhỏ lại rất linh hoạt, có thể tự tránh được đao phong, há mồm cắn vào tay chàng, chưởng phong của kim lão tam cũng mạnh mẽ ập tới.
Trong ánh chớp hỏa thạch, chàng vội sử dụng huyễn thuật mật tông “Đàm hoa nhất hiện”, thân hình biến hóa kỳ ảo, mềm mại như linh phong lướt tới phía sau lưng Kim lão nhị, một chưởng vỗ vào lưng y.
Kim lão nhị há mộm hộc ra ngụm máu tươi, ban tay buông thõng, con rắn nhỏ trượt ra ngoài, còn chưa rơi xuống đất lại bị chưởng phong mãnh liệt của Kim lão tam đánh bật lại, con rắn bất chợt rơi vào trong miệng Kim lão nhị, từ yết hầu trượt xuống dưới. Lãnh Quan Ngữ thừa cơ lăng không một cước, đá vào ngực y bắn rơi xuống thác nước đang chảy xiết, biến mất không còn hình bóng.
Kim lão tam sợ hãi sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ngửa đầu rít một tiếng vô cùng thê lương.
Tức thì, trên không trung chợt tối sầm, vô số chim quái đáp xuống, mấy trăm móng vuốt sắc bén chộp tới hai người Thẩm Lãnh.
Thẩm Đa Tình thân nhanh như điện múa bảo đao không một kẽ hở, nhưng Lãnh Quan Ngữ lại cảm giác cánh tay tê dại, thể lực không chống đỡ nổi, thầm biết độc xà đã phát tác, nhưng nghiến răng chịu đựng.
Đàn chim e ngại bảo đao Thẩm Đa Tình nên không dám đánh xuống, chỉ phát ra âm thanh bay quanh ở trên đỉnh đầu.
Kim lão tam gấp đến độ liên tục huýt sáo dài không dứt, có ba con chim bị tiếng huýt sáo mà nóng vội lao xuống, nhưng không dám công kích Thẩm Đa Tình mà chộp xuống Lãnh Quan Ngữ.
Lãnh Quan Ngữ tránh không kịp, thấy móng vuốt chim đang sắp chộp xuống, chợt trong không trung vang lên tiếng xé gió sắc bén, ba mũi tên nhọn lăng không bay đến, mang theo một luồng cuồng phong mạnh mẽ sượt qua đầu chàng, bắn trúng đầu ba con chim quái.
Búi tóc của Lãnh Quan Ngữ đang búi cao lập tức xõa xuống, mái tóc dầy đen mượt như tơ lụa dài tới tận hông, nét mặt tuấn tú lạnh lùng vẫn còn hiện lên tia kinh ngạc, làn da trắng như tuyết mịn màng, đồng tử trong trẻo như sao, một vẻ đẹp mỹ lệ tao nhã khiến người khác hít thở không thông.
Thẩm Đa Tình vội quay đầu lại, thấy hình ảnh đó, ngẩn ra, ngay cả trên vai bị cào mà cũng không có cảm giác đau đớn.
Trong khoảnh khắc, trên không trung xẹt tới một bóng đen bắt lấy Lãnh Quan Ngữ tiếp nhập vào trong động. Thẩm Đa Tình kinh hãi, muốn đuổi theo để cứu thì cửa động đã ầm ầm hạ xuống ba tấm lưới sắt, cắt đứt chàng ở bên ngoài động.
Chàng vung đao chém mạnh vào lưới sắt, nhưng chỉ thấy hỏa tinh bắn khắp nơi mà lưới sắt không chút nào sứt mẻ.
Bỗng nhiên, dưới chân núi vang lên tiếng huýt gió, sắc mặt Kim lão tam thay đổi, phi thân vội vút đi, đàn chim quái cũng bay lên theo, Thẩm Đa Tình cũng đề thân đuổi theo sát.