“Phun đủ chưa?” An Sắt gõ gõ miệng ly, phát ra tiếng vang keng keng, có điểm không kiên nhẫn.
Mộc trước mặt đã ói được vài giờ, phun đến không còn cái gì để phun, điều này làm cho tính nhẫn nại của An Sắt không còn, huống hồ phun lại khó coi như vậy, mặt nhăn lại một chỗ, như là cái bánh bao, điều này làm An Sắt nhíu mày, đây là điềm báo hắn phát giận. (Tự chọc người ta ói r` tự giận là sao~~)
Mộc cầm khăn ăn lại lau miệng một chút, trong dạ dày vốn không có đồ ăn, người này lại chế giễu, phun ngay cả dịch dạ dày cũng không còn, Mộc đặt mông ngồi dưới đất, mặc kệ cái gì là lễ nghi phong độ, ngẩng đầu, lại là khươn mặt tuấn tú của An Sắt đang nhướng người, khuôn mặt tươi cười của Mộc giống như khóc vô lực chỉnh áo, vì bụng đói kêu vang, đành phải ngoan ngoãn.
“Còn có cái khác ăn không, cùng máu không có quan hệ.” Mộc nở nụ cười một chút, tay phải xoa chính bụng mình, tỏ vẻ chính mình mau chết đói.
“…………..Có, nhưng mà…….” An Sắt nhấp một ngụm máu nhân ngư, nhíu mày, chết tiệt! Hương vị lại thay đổi!
An Sắt liếc nhìn thhoáng qua Mộc một cái, về sau chẳng lẽ chỉ có thể dùng máu tiểu tử này sao?
“Nhưng mà cái gì? Ta sắp chết đói, rốt cuộc có hay không cái gì ăn.” Mộc lấy tay chống bàn chậm rãi ngồi xuống, cả người mềm không chút lực, đói đến choáng váng đầu hoa mắt, hoa mắt.
“Còn có hoa quả không? mang lên.” An Sắt nhàn nhã dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần, tóc vàng cao quý kề sát cổ. Ngay cả một tia ánh mắt của không lưu cho người khác.
“Thưa điện hạ, còn.” Bồi bồi cúi thân mình mỉm cười nói. Xoay người đi lấy hoa quả.
Mộc trắng mắt liếc một cái, An Sắt này cao ngạo tự đại, cũng không coi ai ra gì! Rõ ràng chính là một dòng máu thối tha! Mộc đối An Sắt hảo cảm đều giảm, còn không bằng một nửa đại ca mình, An Sắt! Ngươi chính là một khổng tước cao ngạo tự đại!!!
“Không được ở trong lòng mắng ta!” An Sắt đột nhiên mở to mắt, nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo vì căm tức chính mình, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn này lập tức sửng sốt, làm mặt chột dạ.
Bồi bàn bưng một mâm trái cây, vừa lúc giải quyết cục diện xấu hổ, Mộc vội vàng cầm lấy trái cây đặt vào miệng cắn một ngụm.
“……………Hảo, ăn ngon! Ăn rất ngon!” Mộc kinh ngạc nói. Trái cây này thịt ngon, da mỏng thịt nhiều, nước còn thật ngọt, chỉ nhìn bề ngoài, vỏ màu xanh, Mộc còn tưởng rằng là rất.
Mắt An Sắt nheo lại giống mèo, lộ ra một khe nhỏ, bộ dáng có vẻ thật mệt mỏi.
“Loại thức ăn này không có dinh dưỡng, cũng chỉ có nhân loại thích ăn.”
“Hừ, ta không phải là quỷ hút máu các ngươi, thức ăn mỗi ngày đều là chất lỏng….” Ngu ngốc uống chết lỏng lớn lên! Mộc lại ăn thêm một phần trái cây, loại này ăn thật ngon, nhưng mà sao còn đói a, Mộc sờ sờ bụng, bỉu môi ủy khuất.
An Sắt hứng thú nhìn hai gò má tinh xảo của thiếu niên bày ra bộ dáng ủy đáng, hấp dẫn người khác thường. Tầm mắt An Sắt toàn bộ đều nhìn đến Mộc, nhìn nhìn, khóe miệng An Sắt chậm rãi giơ lên, cái loại tươi cười này rất an tâm rất thoải mái, nháy mắt tòa thành này trở nên ấm áp, chính là……..Mộc chỉ lo bụng mình tổn thương bởi bất công, hoàn toàn mặc kệ người nào đó.
“Còn đói? Vật nhỏ.” Tâm tình An Sắt khó được tốt như vậy, đối Mộc cũng có tâm tư gây chuyện.
“…………Ân, ăn không đủ no.” Mắt to của Mộc nhìn An Sắt đáng đứng lên, có chút bất mãn nói.
“Còn muốn ăn sao? Ân.” An sắt cười mười phần chưa âm mưu, trong chớp mắt, hai người khoảng cách gần như trăm mát, lập tức ngắn lại. Đợi cho Mộc nháy mắt một cái, An Sắt đã muốn bán ngồi trên bàn, cúi thắt lưng, đưa ngón trỏ chạm lên cánh môi Mộc.
“…………Ách……Ngươi làm gì? Ngươi!” Mộc ngốc lăng một chút, không biết An Sắt như thế nào bay tới, rõ ràng hai người ở xa như vậy………..Nhưng đối với hành vi đùa giỡn của người nào đó, Mộc xù lông giống như con mèo.
“Làm gì? Ngươi nói…………Ta có để đối với ngươi làm gì chứ~~~” Môi An Sắt cọ bên trái khóe môi Mộc, cọ đến bên phải, mói hạ xuống một cái hôn. (Qúa bá đạo, quá thích, quá hưng phấn, huhu)
Ách……..môi giống như là bị thuốc tê, tê tê, Mộc có thể dễ dàng cảm nhận được, môi An Sắt co bao nhiêu mềm, có nào lạnh, còn mang theo hương vị một tia huyết, cái hôn này cùng với ca ca hoàn toàn không giống nhau, đại ca hôn thật nóng bỏng, thật khát cầu…..Mộc ngươi cái nhược trí! Còn bình luận ai hôn được chứ! Người này hôn ngươi, người này vẫn là một nam nhân!!!
“……….Ngươi ngươi ngươi ngươi, Ngươi cái biến thái, gay………” Mộc đỏ mặt nói, còn mạnh mẽ lui về phía sau, tỏ vẻ chính mình mãnh liệt bất mãn, hai gò má nổi giận từ trắng chuyển sang hồng, hai mắt mắt trừng thật lớn, như hù dọa người.
“Biến thái?! Gay?! Vật nhỏ, ngươi này mở miệng luôn chọc chủ nhân ta sinh khí, không bằng, để cho chủ nhân ta ăn luôn cũng được.” An Sắt đá văng ghế ngồi, một tay nắm lấy Mộc bắt đầu kinh ngạc, cắn lên môi thiếu niên mềm mại.
Qủa nhiên như An Sắt nghĩ, cảm giác rất thơm mềm, còn mang theo vị ngọt hoa quà, đầu lưỡi An Sắt quấn kất đầu lưỡi Mộc, khiêu khích xoắn tới, ánh mắt kinh ngạc của Mộc trở nên mơ màng phủ sương, Một đôi mắt to rất nhanh nheo lại, Lạc trước kia thích nhất đè Mộc ra hung hăn mà hôn một chút, cho nên Mộc theo bản năng bị một nam nhân hôn, hơn nữa………..hôn kĩ Mộc tốt lắm.
An Sắt hôn một hồi, ngoài ý muốn phát hiện hôn kĩ Mộc tốt lắm, biết thở thật giỏi, còn có thể đáp lại thật tốt, làm cho người ta cảm giác dịu ngoan nhẫn nhục chịu đựng, làm cho người ta nhịn không được càng muốn tiến một bước.
“……..Hôn kĩ tốt lắm.” An Sắt buôn ra Mộc, hơi có chút không hờn giận nói. An Sắt không có hứng thú, mor65 người có hôn kĩ giỏi sáng tỏ cái gì, chứng tỏ hứng tùường xuyên hôn môi, hơn nữa kinh nghiệm phong phú!
“………..Cảm ơn……….Ách, hỗn đãn ngươi hôn ta! Ngươi đi chết đi!” Lớn như vậy, trừ bỏ đại ca đối cậu làm loại sự tình này, chính mình là thẳng! Mộc nói như thế nào cũng là thanh niên hai mươi tuổi, chính mà bộ dạng thiếu niên giống nhau, Mộc thật muốn ngửa mặt lên trời rống to: Chẳng lẽ ta lớn lên chỉ để bị áp sao! (Nguyệt: Ngươi giống!)
Mộc giương nanh múa vuốt quăng một quyền xinh đẹp, kết quả giống như là bông, không đau không ngứa bị An Sắt nắm lấy, không có biện pháp, ai kêu cậu rất đói bụng!
Ai, Nguyệt a! Ngươi là mướn đem diễn viễn làm chết đói sao! Mộc ở trong lòng lau nước mắt. (Nguyệt: ai kêu ta là bố dượng chứ.)
“Bồi bàn, đem thịt thăn mang lên.” An Sắt nhàn nhã đưa lưng về phía Mộc trở lại ghế ngồi.
“Thịt thăn! Ngươi như thế nào không nói sớm!: Mộc hai mắt tỏa sáng, hưng phấn nói. Quản hắn và vân vân, chỉ cần có ăn là tốt rồi! Thần linh a! Đói chết người!
“Ngươi không phải nói ngươi không ăn cái gì đó có máu sao.” An Sắt đưa lưng về phía Mộc nói.
“Chính là thịt thăn không phải máu!” Mộc phẩn nộ kháng nghị nói.
“Huyết nhục tương liên, hiểu không?” An Sắt nói.
“……………” Chết tiệt! An Sắt, ta với ngươi không thể cùng tồn tại!
An Sắt Andy Lôi Khắc vs Viêm Liệt Qua Mộc, An Sắt thắng!
. . . . . . . . . . . . . . . . .
Tác giả nhắn lại: Nguyệt vừa mới về nhà, liền ôm máy tính không buông tay, vẫn là kiên trỉ viết văn! Hy vọng người xem càng thích! Bình luận nhiều hơn!
Danh Sách Chương: