• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Phù Nhan
Beta: bót


____


Dư An An quay lại đầu tiên, đứng ở đó là hai cô gái trẻ tuổi, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt. Nhưng không biết có phải là do ảo giác của Dư An An hay không mà ánh mắt của người bên cạnh hình như có chút địch ý với cô? Dư An An không hiểu, chẳng lẽ trước kia 'Dư An An' có hiềm khích gì với cô ta?


Lúc sau Lâm Uyển Uyển nghe thấy tiếng người mới quay đầu, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, "Thì ra là Thi Văn à, các cháu vừa mới đến sao?" Nói rồi nhẹ nhàng tới gần Dư An An nhỏ giọng nhắc nhở nói: "Đây là bạn gái của A Cẩn đó!"


Vẻ mặt Tống Thi Văn rất điềm tĩnh, "Cháu và Chỉ Huyên đang chuẩn bị rời đi, bác gái với An An đi đâu vậy ạ?"


"Chúng ta cũng vừa mới đi thôi." Vẻ mặt Lâm Uyển Uyển vô cùng hồ hởi.


Ý cười trên mặt Tống Thi Văn càng sâu hơn, cười nói, "Hay là chúng ta cùng nhau đi uống một tách trà chiều đi, được không ạ?"


Lâm Uyển Uyển không từ chối, vì thế Dư An An chỉ có thể cầm túi đi theo, dù sao đây cũng là bạn gái Phó Thời Cẩn, về sau sẽ là người một nhà, cho nên cô cũng không có lí do để từ chối.


***


"Nghe nói khoảng thời gian trước An An bị tai nạn xe cộ, xin lỗi, lúc đó chị không có ở trong nước cho nên không thể tới thăm em được." Tống Thi Văn làm bộ ân hận nói.


Thực ra Dư An An không thích cũng không quen người khác xưng hô với mình như vậy chút nào, nhưng đây là bạn gái của Phó Thời Cẩn, cho nên cô không thể không nở nụ cười tươi đáp lại, "Không sao ạ, đó cũng đâu phải việc gì nghiêm trọng."


"Vậy là tốt rồi." Tống Thi Văn làm vẻ 'tôi rốt cục đã an tâm', sau đó lại quay đầu nói chuyện với Lâm Uyển Uyển.


Dư An An khuấy ly cà phê, cô cảm thấy được Trần Chỉ Huyên ở bên cạnh đang như có như không đánh giá mình. Cô không rõ Dư An An trước kia có quen biết người này hay không, vì thế tiếp tục bảo trì động tác của mình, đồng thời trong lòng lại thầm nghĩ trở về phải xem xét lại vòng giao tiếp của Dư An An trước kia.


Lâm Uyển và Tống Thi Văn ở bên cạnh trò chuyện rất vui vẻ, ngẫu nhiên sẽ lôi kéo Dư An An và Trần Chỉ Huyên vào phụ họa hai câu, khung cảnh nhất thời trở nên vô cùng hòa thuận.


Trần Chỉ Huyên dùng sức bấm móng tay vào lòng bàn tay mình, Dư An An ở đối diện cùng lắm cũng chỉ có như thế. Ngoại trừ ăn nhậu chơi bời ra thì còn biết cái gì, A Giác ngày nào cũng phải vất vả làm việc ở công ty, còn cô ta thì ở đâu? Cầm tiền của A Giác chơi bời khắp nơi, chẳng qua là được ỷ vào việc cô ta sinh được cho A Giác hai đứa nhỏ thôi mà. Bây giờ con cái cũng đã lớn như vậy rồi, khi mang thai cô ta mới mấy tuổi, A Giác mới mấy tuổi? Không chừng là do trước kia cô ta đã sử dụng loại thủ đoạn ghê tởm gì đó để tiếp cận A Giác. Nghĩ đến đây, ánh mắt cô ta nhìn về phía Dư An An không khỏi mang theo ý khinh thường, Dư An An cúi đầu nhàm chán thưởng thức cà phê trong ly bằng muỗng nhỏ, không phát hiện ra ánh mắt khinh thường của Trần Chỉ Huyên. Nhưng Lâm Uyển Uyển đang nói chuyện cùng Tống Thi Văn lại thấy rõ tất cả, bà không khỏi nhíu nhíu mày, tiếp tục nói chuyện với Tống Thi Văn, sau đó làm như lơ đãng hỏi về thân phận của Trần Chỉ Huyên.


Tống Thi Văn không khỏi ảo não vỗ đầu của mình, "Xem con này, lại quên không giới thiệu rồi. Đây là em họ của con, Chỉ Huyên ạ." Nói rồi lại quay đầu giới thiệu với Trần Chỉ Huyên, "Chỉ Huyên, đây là mẹ của A Cẩn, còn đây là An An, em dâu của anh ấy."


Khi nghe thấy hai chữ 'em dâu', tay Trần Chỉ Huyên lại càng nắm chặt, nhưng lại giả bộ không có chuyện gì, trên mặt mang theo tươi cười khéo léo gật đầu chào hỏi Lâm Uyển Uyển, sau đó trêu ghẹo Tống Thi Văn, "Chị xem em trai A Cẩn nhà chị cũng đã kết hôn rồi đó, hai người cũng nên học hỏi đi!"


Trên mặt Tống Thi Văn lộ ra thẹn thùng, nói dỗi, "Nói bậy cái gì vậy!" Ánh mắt lại không nhịn được mà nhìn trộm Lâm Uyển Uyển.


Lâm Uyển Uyển giống như không nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, ưu nhã bưng ly cà phê lên kề sát bên miệng, tươi cười nhìn hai người.


Mí mắt Tống Thi Văn rũ xuống, trong lòng có chút thất vọng, chị ta cho rằng khi Phó Thời Cẩn đưa chị ta gặp người nhà thì tiếp theo sẽ là bàn chuyện cưới hỏi, nhưng mà hết thảy đều chỉ là ảo giác của chị ta, trong nhất thời chị ta lại có chút hâm mộ Dư An An.


Dư An An hơi nhích về sau, thật ra mà nói ngồi cùng người mình không quen biết thật sự vô cùng khó chịu, bây giờ cô đột nhiên có chút lý giải được tại sao mỗi lần mình đi xem mắt đều rất dễ phát điên. Haiz, khi đó mình cũng xem như là vì cuộc sống mưu sinh, sau khi bị tai nạn xe cộ thật vất vả mới sống lại được, nhưng cô lại không nghĩ sẽ để những nghẹn khuất khi trước dễ trôi qua, hiện tại cô muốn chơi bời thế nào thì chơi! Giữa lúc cô đang nghĩ cái cớ để tránh đi, Lâm Uyển Uyển bên kia đã mở miệng, "Thi Văn, lần sau về nhà ăn cơm với A Cẩn nhé, đã đến giờ tan học của Gia Bảo và Gia Bối rồi, bác phải đi đón hai đứa nó cùng An An đây."


Tống Thi Văn vội vàng đứng dậy, vẻ mặt xin lỗi nhìn bọn họ, "Đã làm chậm trễ thời gian của bác rồi ạ."


Lâm Uyển Uyển xua tay, "Không sao, lần sau nhớ về nhà cùng với A Cẩn nhé."


"Vâng ạ! Có thời gian cháu sẽ nói chuyện với bác gái tiếp." Vẻ mặt Tống Thi Văn vẫn dịu dàng như cũ.


***


Đến tận khi bóng dáng của Lâm Uyển Uyển và Dư An An biến mất, Tống Thi Văn mới quay đầu nhìn về phía Trần Chỉ Huyên, "Nếu đã nhìn thấy rồi thì em nên chết tâm đi!"


Trần Chỉ Huyên quật cường nói, "Vì sao em phải hết hy vọng? Dư An An có chỗ nào tốt, nếu không phải là vì hai đứa nhỏ kia thì còn lâu A Giác mới cưới cô ta!"


Tống Thi văn lắc đầu, "Không thể nói thế được, tốt xấu gì bọn họ cũng là thanh mai trúc mã, làm sao mà em rõ được cảm tình giữa hai bọn họ?"


Trần Chỉ Huyên coi khinh, "Nếu có cảm tình, những năm gần đây A Giác có cần coi công ty như nhà mà ở không? Đến nỗi toàn công ty cũng không ai biết Phó phu nhân là ai sao? Ai biết được lúc trước Dư An An đã dùng loại thủ đoạn gì để câu dẫn anh ấy lên giường?"


Tống Thi Văn khẽ cau mày, tiếp tục khuyên giải, "Mặc kệ ra sao thì anh ta cũng đã kết hôn rồi."


Trần Chỉ Huyên phất phất tay, vẻ mặt không thèm để ý, "Kết hôn thì làm sao, cuộc hôn nhân giữa bọn họ chỉ là sai lầm mà thôi, em tới chính là để chỉnh lại cái sai lầm này!"


Tống Thi Văn nhìn cô ta, muốn nói lại thôi.


"Được rồi, chị không cần khuyên em nữa đâu. Em hỏi chị một câu, nếu bắt chị từ bỏ Phó Thời Cẩn, chị có nguyện ý không? Em thích A Giác nhiều năm như thế, làm sao lại cam lòng bại trận trước người như Dư An An được."


Tống Thi Văn thở dài một tiếng, không tiếp tục khuyên giải cô ta nữa. Tuy hai người là chị em họ, nhưng chỉ kém tháng mà thôi, Trần Chỉ Huyên vô cùng cứng đầu, giờ mình lại khuyên bảo cô ta quá nhiều, có khi cô ta còn không thèm gặp mặt chị ta nữa đâu. Hơn nữa chị ta cũng có rất nhiều chuyện phiền lòng, có vẻ mẹ A Cẩn không thích chị ta lắm. Tuy rằng luôn tươi cười với chị ta, nhưng để ý kĩ sẽ thấy bà ấy vô cùng nhàn nhạt khách khí, không giống như kiểu nói chuyện tự nhiên lại tùy ý đối với Dư An An. Nghĩ đến đây chị ta lại không khỏi hâm mộ Dư An An, tuy rằng chị ta đã kết giao với A Cẩn một năm, trải qua vô số lần chị ta năn nỉ ỉ ôi không ngừng ám chỉ thì rốt cuộc anh ta mới dẫn chị ta về ra mắt gia đình, nhưng trước sau vẫn là bộ dáng nhàn nhạt đó, sao có thể không làm chị ta nóng nảy cho được?Hơn nữa chị ta vốn nghĩ nếu không kết hôn sớm được thì ít nhất cũng nên đính hôn trước không phải sao? Nhưng mà chị ta đã đợi đến tận lúc con của em anh ta lớn đến chừng này rồi!


***


Phó Thời Giác nhìn thấy Trần Chỉ Huyên xuất hiện ở công ty, khó hiểu ngẩng đầu, "Không phải đã xin nghỉ rồi sao?"


@Cooking_Team

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK