Việt Phương bắt đầu dạy Thiên Phong thả diều, con diều từ từ theo ngọn gió bay lên cao, xa khỏi tầm mắt của hai đứa trẻ.
Thiên Phong phải chạy cho diều bay lên, vừa chạy vừa giật tay để con diều không đảo. Việt Phương dứng dõi mắt nhìn theo Thiên Phong, một nỗi buồn bỗng xâm chiếm trong lòng của Việt Phương, thời gian tuy ngắn ngủi, nhưng Thiên Phong với cô bé có rất nhiều kỷ niệm đẹp.
Những buổi chiều ngồi vẽ tranh ngoài đồng, dưới bụi tre làng. Khi hết màu, Việt Phương và Thiên Phong đi hái hoa, hái lá cây đập nhiễn làm màu vẽ rồi cùng nhau cười nhìn tác phẩm của cả hai.
- Thiên Phong….nhất định không được quên em và các bạn – Việt Phương bỗng hướng về phía Thiên Phong hét lớn.
Thiên Phong đang thả diều quay đầu nhìn Việt Phương, cô bé đang mím môi kiềm nén nỗi buồn trong lòng, ánh mắt cũng ần dần đỏ hoe, lòng Thiên Phong bỗng xót xa vô cùng. Cậu nhóc cầm dây diều chạy đến trước mặt Việt Phương hỏi:
- Vậy còn em, em có quên anh không?
- Người thôn quê tụi em rất nặng tình. Là bạn bè, nhất định sẽ nhớ mãi – Việt Phương gật đầu nhìn thẳng Thiên Phong đáp.
- Anh cũng vậy, anh sẽ không quên tụi em đâu. Khi nào có dịp, anh sẽ xin về đây chơi. Anh từng nói, anh muốn trở lại nhà ở thành phố, vì ở đó có ký ức của mẹ anh. Nhưng ở đây, ở đây có hạnh phúc và nụ cười của anh. Anh nhất định sẽ trở lại.
Việt Phương vẫn im lặng nhìn Thiên Phong, trong ánh mắt vừa là sự tin tưởng vừa là sự hoài nghi.
- Anh thấy mình rất hợp với nơi đây. Có lẽ mẹ anh biết điều đó nên mới đặt tên anh là Thiên Phong. Thiên Phong có nghĩa là gió trời, mà gió thì ở thành phố ít khi cảm nhận được lắm. Chỉ có ở nơi đồng ruộng trải dài thế này, mới thấy được và cảm nhận được từng luồn giá mát mẻ trong lành mà thôi. Nơi đây là nơi dành cho anh, trừ khi gió mãi mãi không thổi trên cánh đồng nữa thì anh mới quên nơi đây.
Việt Phương gnhe những lời nói chân thành đầy xúc động của Thiên Phong, cô bé nhìn Thiên Phong tin tưởng.
- Anh hứa….
- Chúng ta ngéo tay đi – Thiên Phong đưa ngón tay út lên trước mặt Việt Phương, cô bé không ngần ngừ đưa tay móc ngéo với Thiên Phong, cả hai đứa cùng nhau cười.
Một lời hứa đã được đặt ra.
Hai ánh mắt nhìn nhau, ngây thơ, trong sáng và chân thành.
Có những lời hứa mãi mãi không thực hiện được, có những lời hứa dần trôi theo tháng nắm, có những lời hứa không thể không thực hiện….
Việt Phương cột dây diều vào một bụi cỏ khô rồi cùng Thiên Phong ngẩng đầu nhìn con diều lồng lộng bay cao trong bầu trời tự do. Việt Phương và Thiên Phong ngồi dưới bãi cỏ ngẩng đầu nhìn lên con diều đang tung bay trên bầu trời đầy mây kia.
Im lặng chính là giây phút hạnh phúc.
Khi ta ngồi cùng những người thân yêu.
Có những lời nói không thể diễn tả bằng lời.
Chỉ có trái tim cùng nhịp đập mới hiểu ra.
Việt Phương bỗng lôi trong túi ra một nhánh cỏ 4 lá đã được ép khô cẩn thận được ép vào giấy kiếng bao tập, mấy góc giấy kiếng đã được hơ lửa dính vào nhau, được làm rất công phu, nên chẳng thể nhìn ra vế tích đen của lửa bám.
- Tặng anh. Đây là quà kỷ niệm của em để anh mãi nhớ đến em.
Thiên Phong ngỡ ngàng nhìn nhánh cỏ 4 lá hiếm có này.
- Em đã tìm rất lâu trên mấy cánh đồng mới tìm ra nhánh cỏ 4 lá này. Mọi người nói 1 nhánh là niềm tin, 2 nhánh là hy vọng, 3 nhánh là tình yêu, 4 nhánh là may mắn. Em hy vọng từ nay về sau anh sẽ luôn được may mắn.
- Em có biết câu chuyện về cỏ 4 lá này không? – Thiên Phong nhìn Việt Phương hỏi.
Việt Phương lắc đầu.
- Chuyện kể rằng nơi thảo nguyên xa xôi, có một cây cỏ xanh nhỏ bé, hát ngân nga trong những cơn gió nhẹ, bài tình ca tặng cây bụi đứng bên. Cây bụi ơi sao chẳng ngoái nhìn, cứ mải mê ngóng những ong và bướm, cứ buồn bã vì mình không có được nét rực rỡ hướng dương hay thơm ngát nụ hồng… Cây bụi không biết có một kẻ hết lòng, tặng cho Cây cả tình yêu, niềm tin, hy vọng, dồn màu xanh vào ba cánh trái tim căng mọng, yêu đơn phương không mong đợi điều chi.
Mỗi ngày mới khi màn đêm vừa đi, Cỏ ba lá ngước nhìn mặt trời với khát khao duy nhất, vầng dương ơi hãy lắng nghe tiếng lòng em chân thật, nguyện làm tất cả để Cây bụi được vui.. có thể chăng ban một đoá hoa thôi, là Cây bụi sẽ có được tình yêu của ong và bướm. Cỏ ba lá nhỏ nhoi nhưng tình yêu rộng lớn, có thể làm gì để thực hiện ước mơ? Trên thảo nguyên mây trắng vẫn lững lờ, gió bay qua thì thầm “cần một điều may mắn… chỉ khi nào Cỏ có bốn lá thôi…”
Cỏ chợt buồn vì điều đó quá xa xôi, vậy ra trong cuộc đời không chỉ cần có tình yêu, niềm tin, hy vọng… Khẽ nghiêng mình ngắm ba trái tim bé bỏng, làm sao có được một lá thứ tư? Cây bụi đứng bên vẫn ủ rũ trầm tư, Cỏ ba lá run run “vì cây em sẽ…” Cây bụi vô tâm không nghe thấy có âm thanh rất nhẹ…tiếng một trái tim vừa tự vỡ làm đôi. Cỏ ba lá giờ có bốn cánh rồi, cây bụi nở bừng những bông hoa sặc sỡ, vui sướng hân hoan trong nắng vàng rạng rỡ, đâu biết dưới chân Cỏ đang héo dần đi…
Hạnh phúc khi yêu là được cho đi... tình yêu đó lớn đến vỡ đôi trái tim em xanh mướt, để nhắn nhủ những ai đang kiếm tìm: may mắn không tự nhiên có được, mà đến từ tình yêu và những trái tim biết sống vị tha.
Việt Phương im lặng nghe Thiên Phong kể, cô bé thấy câu chuyện thật sự rất hay, cô bé thở dài thương cảm cho cò ba lá:
- Cỏ ba lá thật là ngốc.
- Không phải là cỏ ba lá ngốc đâu, bởi như em nói, cỏ bốn lá có tất cả 4 ý nghĩa – Thiên Phong khẽ cười lắc đầu nói - Lá thứ nhất tượng trưng cho niềm tin. Tin vào người mình yêu. Tin vào tình yêu của mình. Tin rằng tình yêu của mình hoàn toàn chân thực và ko hề có sự dối trá trong đó.
- Lá thứ 2 tượng trưng cho hạnh phúc. Hạnh phúc khi ở bên người mình yêu. Hạnh phúc khi thấy người mình yêu dc hạnh phúc. Đây là điều mà bất kỳ những cặp đôi yêu nhau đều mong muốn.
- Lá thứ 3 là hy vọng. Hy vọng tình yêu mình sẽ là mãi mãi. Hy vọng những phút mà chúng ta bên nhau sẽ kéo dài vô tận. Nhưng hy vọng sẽ mãi mãi là hy vọng chỉ có sự cố gắng ko ngừng mới mang lại những điều mà mình luôn hy vọng. Lá thứ 4 cũng là lá cuối cùng lá bao gồm tất cả những ý nghĩa của 3 lá trên. Lá tượng trưng cho tình yêu.
- Tình yêu – Việt Phương khẽ khàng kêu nhỏ.
- Tình yêu là một thứ gì đó,không thể chiếm giữ, cũng không có cách nào chiếm giữ. Càng muốn nắm lấy nó thì nó lại càng xa khỏi tầm tay của mình hơn. Có tình yêu là em sẽ có tất cả 3 điều còn lại nhưng đôi khi trong tình yêu, em không chỉ có chiếm giữ mà phải có cho đi,cho đi mà không cần nhận lại. Đôi khi tình yêu là phải biết hy sinh,hy sinh sự ích kỷ của bản thân để cho người mình yêu được hạnh phúc.
- Em có hiểu hạnh phúc là gì không? Hạnh phúc ko phải là cái hạnh phúc nhỏ nhoi của chính bản thân,mà là chứng kiến những người mình yêu mến có được hạnh phúc. Tình yêu cũng vậy, cái thứ tình yêu bất tử hoàn toàn kkhông hề có trên cõi đời đâu. Tình yêu thật sự không phải nhờ ta được yêu mà nhờ ta biết hy sinh cho người mình yêu.
Việt Phương sững người trước những lời Thiên Phong nói, cô bé vẫn chưa hiểu rõ về tình yêu, tình yêu là gì, nhưng từ câu nói, ánh mắt, giọng nói của thiên Phong khi nói những điều này, cô bé đều nhớ rõ hết.
- Haiz….anh đúng là ngốc, em còn nhỏ, chưa hiểu rõ hết những lời này đâu, đến anh cũng vẫn chưa hiểu rõ hết nữa. Chỉ là những lời này của anh là lời nói sau cùng của mẹ anh. Đến khi em tìm được tình yêu rồi sẽ hiểu.
Ký ức xa xôi
Trong một lớp học tiểu học, các em nhỏ đang ngồi tô vẽ những bức tranh theo ý thích của mình. Cô giáo trẻ vừa mới ra trường đi tới đi lui hai dãy lớp chinh sửa cho bọn trẻ.
- Cô ơi, cô xem em tô thế này có đẹp chưa ạ - Một em học trò ngẩng đầu nhìn cô giáo môn mỹ thuật của mình gọi khẽ.
Cô giáo liền quay người bước về phía em ấy, em ấy liền cầm bức tranh của mình giơ lên khoe:
- Cô xem em vẽ có giống không?
Cô giáo vừa nhìn thấy bức tranh của em học trò thì ngẩng ra, im lặng khiến em học trò sốt ruột lắc tay cô hỏi:
- Cô ơi, bức tranh em vẽ có giống cỏ bốn lá hay không cô.
- Giống…giống lắm – Cô giáo trẻ thở dài nói, vẻ mặt trở nên buồn hơn, lặng lẽ quay lưng bước lên bục giảng, cầm cây cõ cũ trong hộp vẽ của mình nhìn mãi không rời mắt.
- Cô ơi, cây cõ của co cũ rồi, sao cô không bỏ đi cô – Một em đầu bàn nhìn cây cọ đã rụng bớt một ít lông trên đó bèn hỏi.
- Vì đây là kỹ vật mà người bạn đi xa đã tặng cô.
Đã 13 năm trôi qua rồi, thời gian đúng là qua quá nhanh. Khi bạn cứ mãi bước đi về phía trước, đến khi quay đầu lại, nhận ra thời gian đã trôi qua khá lâu rồi
Cô giáo trẻ chạy xe trên còn đường mòn nhỏ qua môt cánh đồng lúa, một cơn gió lặng lẽ thổi qua cánh đồng, khiến những ngọn lúa xanh trĩu hạt khiến chúng đong đưa nhịp nhàng, lăn tăn như những ngọn sóng rất đẹp. Cảnh tượng khiến lòng người chìm đắm.
“Trừ khi gió mãi mãi không thổi trên cánh đồng nữa thì anh mới quên nơi đây.” – Cô giáo trẻ nhớ lại lời hứa của một người bạn lúc nhỏ, lời hứa cô vẫn ghi nhớ mãi, nhưng người đưa ra lời hứa mãi mãi vẫn không thực hiện lời hứa.
“ Thiên Phong, hiện giờ anh ra sao rồi, có còn nhớ đến em và các bạn hay không? Em đã nói, người miền quê rất nghĩa tình, nếu là bạn rồi, họ mãi mãi không quên người bạn của mình”
Việt Phương vẫn còn giữ bộ bút vẽ và màu vẽ
- Việt Phương! Con có liên lạc được với con Thảo không? – Thím Sương, mẹ của Thảo nhìn thấy Việt Phương đi ngang liền chạy lại hỏi.
- Dạ, con chưa liên lạc được với Thảo thím à – Việt Phương lắc đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của thím Sương đáp.
- Trời ơi, cái con nhỏ này, không hiểu xảy ra chuyện gì mà nó chẳng thèm về nhà này nữa, một cú điện thoại cũng không thấy. Mấy tháng nay thím với chú của con lo lắng quá chừng – Thím Sương rưng rưng nước mắt nói.
- Thím à, Thảo nó lớn rồi, nó tự biết chăm sóc mình mà. Chú thím đừng lo, chắc tại dạo này nó bận quá nên quên gọi điện thoại về nhà mà thôi – Việt Phương thấy thím Sương rưng rưng nước mắt vì lo lắng cho con gái mình thì vỗ về thím an ủi, mong thím bớt lo lắng.
- Nhưng mà đã hơn 2 tháng nay rồi còn gì. Biết vậy hồi đó, nhất quyết không cho nó lên thành phố ở. Biết bao nhiêu cô gái lên thành phố đều trở thành…- Thím Sương nói đến đây thì bật khóc, nghĩ đến cảnh con gái bị người ta lừa bán đi làm gái mại dâm.
- Thím yên tâm đi, Thảo nó đâu phải là đồ ngốc đâu. Hơn nữa, ở thành phố nó có công việc đoàng hoàng mà, làm sao lại bị sa vào những chỗ đó được – Việt Phương mĩm cười giải thích.
- Thím định lên thành phố một chuyến tìm nó, khổ nỗi từ lúc nó lên thành phố ở đi làm, thím chưa có lên lần nào hết. Mà thành phố thì đường phố nhiều quá, thím sợ không khéo mình sẽ đi lạc mất – Thím Sương kéo chiếc áo bà ba của mình lên lau nước mắt nói trong nghẹn ngào.
- Thôi thím, cuối tuần con lên thành phố thăm ba mẹ, sẵn con ghé qua nhà Thảo hỏi xem thế nào giúp chú thím, nếu gặp nó, con sẽ bảo nó gọi cho chú thím ngay. Chú thím không cần lên chi ất công, không quen đường dễ bị lạc, không khéo còn bị gạt nữa đó.
- Vậy con chịu khó giúp chú thím nhé – Thím Sương gnhe vậy thì mừng rỡ, nắm lấy tay của Việt Phương cám ơn – Khi nào con đi, báo thím biết một tiếng nha, thím gửi ít đồ lên cho nó, tội nghiệp, ở một mình chẳng biết nó có ăn uống tử tế hay không? Không khéo ngã bệnh ra thì khổ - Dường như thím nghĩ ra điều gì, hốt hoảng kêu lên – Có khi nào nó bị bệnh hay không, nên mới không gọi điện về nhà.
- Không có đâu thím, nếu có bệnh thì nó cũng gọi điện thoại về nhà báo thím ngay, chắc nó bận nhiều việc nên quên cả gọi thôi. Với lại nó ở chung nhà bạn mà, có gì thì bạn nó sẽ giúp nó, thím đừng lo – Việt Phương an ủi thím.
- Vậy thôi thím về, cám ơn con nhiều nha. Thím về nấu cơm cho chú con đây
Thí Sương đi rồi, Việt Phương nhìn theo bóng của thím thì thở dài, thương cho tấm lòng của người mẹ với con cái của mình. Việt Phương nghĩ đến mẹ mình, tình cảm hai mẹ con vẫn cứ vậy, không nóng cũng không lạnh, từ đó đến giờ, cô từ chối quay trở lại thành phố, cô cứ ở lại nơi này đi học. Thậm chí là khi đi học đại học, cô cũng thuê nhà trọ ở riêng bên ngoài.