"Ừm. Cậu về trước đi. Bác Trương tiễn cậu ấy về hộ tôi." - nói xong anh đi vào trong phòng cô.
" Đồ ngốc, em bị dị ứng tại sao không nói? Em làm tôi lo lắm có biết không." - anh lấy khăn ướt đắp lên trán cho cô.
Nhìn gương mặt xinh đẹp, trắng nõn mọi ngày bây giờ bị nổi đầy mẩn đỏ của cô anh không hỏi đau lòng. Tự trách mình không chăm sóc được cho cô. Cả buổi trưa hôm ấy anh ở bên cạnh chăm cô đến tận chiều tối. Cho cô uống thuốc lần 2 xong liền áp trán lên trán cô. Vẫn rất nóng, anh lo lắng gọi điện thoại cho Triệu Vũ Hàn:
"Vũ Hàn, cô ấy hình như không bớt sốt."
"Cậu bình tĩnh, tôi tính không sai thì cô ấy chỉ vừa uống thuốc đợt 2? Cậu cứ từ từ theo dõi cô ấy, cô ấy bị như vậy là do dị ứng nặng nên cần uống thuốc trước, sẽ khỏi nhanh thôi." - Triệu Vũ Hàn an ủi anh, đây là lần đầu anh thấy bạn mình lo lắng cho một cô gái như vậy.
"Tôi biết rồi, nếu đến tối tình hình cô ấy không khá hơn tôi trực tiếp mang cô ấy đến bệnh viện." - anh lạnh lùng nói xong, không đợi người kia phản ứng liền cúp điện thoại.
"..." - làm ơn đi, uống thuốc của tôi không đáng tin thế sao còn gọi tôi tới làm gì, đưa đến bệnh viện từ đầu là xong rồi mà.
Uống thuốc được 2 tiếng cô đã hạ sốt một chút. Cũng vì thế mà cơ mặt anh dãn ra không ít. Anh đi pha cho cô một ly sữa, sau đó còn sai người đem bỏ hết những đồ ăn liên quan đến đậu phộng. Anh còn lạnh lùng ném lại một câu khiến đám người hầu lạnh sống lưng:" Từ nay trở về sau, trong nhà này không cho phép sử dụng bất cứ thứ gì có đậu phộng, tôi ngày mai còn thấy cho dù là một hạt đậu phộng thì các người tự gánh lấy hậu quả."
Cả đám người làm rối rít đi gom hết tất cả từ đậu phộng đến bột đậu phộng, thậm trí đến bơ và dầu động phộng cũng không tha. Bọn họ vừa gom vừa xì xầm:
"Thiếu gia thật thương vị tiểu thư này nha. "- người A
" Đúng vậy. Cũng còn may vị tiểu thư ấy không bị gì nghiêm trọng, nếu không khẳng định thiếu gia sẽ lột da tất cả chúng ta." -người B
" Vậy là có thể khẳng định vị tiểu thư ấy sau này sẽ là thiếu phu nhân của chúng ta rồi a. " - người C
"Phải đó! Sau này đối với cô ấy khách sáo một chút." - cả một đám người nháo lên chỉ trừ một người nào đó.
Còn về anh, anh mang sữa lên, kiên nhẫn đút cho cô từng ngụm nhỏ. Cô đã không ăn gì từ sau bữa trưa rồi còn gì. Đút sữa cho cô xong anh lại lấy khăn ấm lau mặt, lau tay, chân cho cô để hạ nhiệt. Lúc ngồi cạnh còn nghe cô nói mê:
"Mẹ!...Người đừng đi, đừng bỏ con lại một mình... Tinh nhi rất cô đơn... mẹ... mẹ đem Tinh nhi theo cùng được không... con mệt mỏi lắm..." - cô mê man đến nước mắt cũng rơi rồi.
"Tinh Quân, em mệt mỏi lắm đúng không? Không sao, từ nay có anh rồi, anh sẽ ở bên cạnh em. Anh sẽ không để em cô đơn một mình nữa." - anh đau lòng lau nước mắt cho cô, hôn nhẹ lên trán nóng hổi của cô an ủi.
Như nghe được lời anh nói, cô đã thả lỏng cơ mặt hơn, không nói mớ nữa. Thấy vậy anh cũng nắm lấy tay cô để cô an tâm ngủ. Cứ như vậy anh chăm sóc cô cả đêm, không dám ngủ một phút nào. Cứ một lúc lại đút sữa rồi lại nước ấm rồi lại thuốc cho cô.
Đến sáng, lúc cô mơ hồ tỉnh dậy lại thấy tay mình được ai đó nắm chặt. Cô mở mắt nhìn người đang ngủ gục bên giường, tay còn lại bất giác giơ lên trán lấy chiếc khăn bông trắng để ở trên trán mình xuống:
"Sao anh ấy lại ngủ ở đây? Chẳng lẽ là anh ấy chăm sóc mình từ hôm qua đến tận bây giờ?"- cô lẩm bẩm.
Lại quay sang nhìn người nào đó vì không nghỉ ngơi suốt từ trưa hôm qua đến giờ mà gương mặt tiều tụy đi nhiều. Mái tóc đen rủ xuống, che đi cái trán cao, nét mặt lúc ngủ vẫn hiện rõ mệt mỏi. Rõ là, lại vì chăm cô mà khiến bản thân mệt mỏi thế này...
Cô bất giác đưa tay lên xoa mặt anh lẩm bẩm:"Sao phải vì tôi mà mệt mỏi thế chứ?"
"Tỉnh rồi?" - bàn tay cô vì còn sốt lên vẫn còn ấm nóng, chạm lên mặt anh liền cảm nhận rõ nhiệt độ của cô.
"À ừm... Cảm ơn anh chăm sóc tôi"- cô quay mặt sang chỗ khác vì cảm nhận hai má nóng hổi của mình. Chắc là đang đỏ lắm nhỉ.
"Em vẫn sốt?"- anh nhướn mày khi thấy mặt cô lại đỏ lên.
"À... tôi khỏe hơn rồi, anh đừng lo."- cô lúng túng, chẳng lẽ lại nói cái mặt này là xấu hổ mà thành. "Ọt ọt..." - thật là, cái bụng chết tiệt lại bán đứng cô. Chuyện này chưa qua chuyện khác đã tới, lại đói ngay lúc này.
"Em đói rồi? Anh đi lấy cháo, ngoan ngoãn ngồi im trên giường, em còn chưa khỏe hẳn." - anh nén cười nghiêm giọng với cô. Con mèo ngốc này của anh sẽ lại cãi bướng nếu thấy anh nhân nhượng cho xem.
"Tôi không phải con nít, tôi khỏe rồi. Anh để tôi tự làm đi. Anh cũng tự lo cho mình đi, mặt mày hốc hác lắm đó."
"Em là đang lo cho anh?" - anh nhìn cô không khỏi kéo khóe miệng thành hình vòng cung đẹp mắt.
"Tôi mới không có. Chỉ là không muốn anh vì tôi mà đổ bệnh..." - biết mình lỡ lời mới vội đế thêm một câu: "Tôi không biết chăm sóc người ốm. Rất phiền."
" Được rồi, đừng cãi nữa. Em đang là người bệnh, không được bướng bỉnh. Ngoan ngoãn ở đây đợi anh."- anh cưng chiều hôn lên trán cô rồi rời đi.
Cô ngồi ngẩn ngơ trên giường, tay không tự chủ đưa lên trán:" mình vậy mà để anh ấy..."
Mặt cô đỏ bừng lên.
Một lát sau anh đem vào phòng một khay đầy đồ ăn. Nào là cháo, sữa, nước cam, trái cây. Tìm truyện hay tại [ T R Ù M T R U Y Ệ N . org ]
"Ăn sáng" - anh đặt khay trên tay xuống bàn rồi nói thêm:"Là mẹ nấu, cháo bào ngư mẹ nấu rất ngon."
Anh bưng tô cháo khuấy lên rồi đưa đến cho cô.
"Bác gái còn ở đây?" - cô nhìn anh.
"Không! Sáng nay nấu xong thì trở về rồi." - anh vẫn cầm tô cháo kiên nhẫn nhìn cô.
"Sao hôm qua anh không bảo bác về nghỉ ngơi? Còn không sáng nay sao không bảo bác ở lại? Chắc hôm qua bác sợ lắm. Tôi đã lâu không phát bệnh, hôm qua lại bị vậy chắc đã dọa bác gái rồi." - cô áy náy đón lấy tô cháo.
"Em còn dám nói. Em dị ứng đậu phộng, lại còn bị suyễn mà hôm qua ăn nhiều canh như vậy. Nếu không phải kịp thời xử lý thì sẽ dẫn đến ngừng thở em có biết không. Bị như vậy mà bên người lại không có thuốc?" - anh trách cô một nhưng trách mình đến mười. Trách mình bất cẩn nên suýt chút đã hại cô.
"Tôi làm sao biết canh đó có bột đậu phộng. Đã lâu rồi không bị lại thì đem thuốc theo làm gì. Anh tức giận gì chứ."- cô ghét nhất ai cằn nhằn cô.
" Được rồi, không nói chuyện này nữa. Sau này sẽ chú ý thức ăn của em. Em còn dị ứng thêm gì hay không?"- anh nghiêm túc.
"Không."
"Ừm. Mau ăn đi rồi uống thuốc. Anh đi gọi báo cho ông nội yên tâm."
"Ông nội?"
"Là ông nội Hàn." - anh tỉnh bơ.
"Làm sao ông biết tôi bị phát bệnh? Mà tại sao anh gọi ông nội thuận miệng thế?"- cô lườm anh.