”Tuyết Nhu trời lạnh như thế này sao không ở nhà đi học làm gì vất vả còn nhớ ốm thì sao” Lâm Mặc Hiên nói
'Nhị ca,muội không sao mà huynh đừng lo muội không yếu đối như mấy tiểu thư khuê các” Tuyết Nhu nói
”ừ, bọn huynh quên muội không giống nữ tử bình thường”Lâm Phong nói
Tuyết Nhu đến Quốc thư các nhìn thấy hai người Băng Lam và Tuyết Dĩnh đang đứng ở ngoài” sao hai người không vào trong đứng ngoài lạnh lắm” Tuyết Nhu hỏi
”Bọn ta đứng đợi muội muội từ nãy đến giờ” Băng lam nói
”Tay hai người lạnh ăn kẹo gừng này vào cho ấm người” Tuyết Nhu nói móc kẹo trong tay áo đưa cho mỗi người
”kẹo ngon quá”Tuyết Dĩnh kêu
”Hôm nay rất ít người học hầu như là công tử,còn tiểu thư khuê các thân thể ốm yếu nên không đi học” Hạ Tuyết Dĩ bảo
”Hôm nay ta mạo phạm không xin ý chỉ thánh thượng dẫn mọi người đi thăm quan Quốc thư các “ Sư phó bảo với mọi người
Mọi người theo Tiên sinh vòng quanh gấp khúc là tới nơi
”Ở đây là thơ của những người đã từng đỗ trạng nguyên mọi người hãy xem đi sau này sẽ không có dịp để xem đâu” Tiên sinh nói
Tuyết nhu đi đến một bài thơ
”Người im lặng đứng một mình
Bóng người ẩn hiện trước ánh trăng
Hỏi cớ sao người buồn vậy
Sầu tư một chuyện mãi không quên
Hoa đào trước gió cành đung đưa
Tuyết rơi hoa bay thật hứng hờ
rời thể về bên kia thế giới
Có thể hoàn thành tâm nguyệt không”
Tuyết Nhu đọc xong nói thầm “ không ngờ lại có người lại có ý trí sống kiên cường như vậy”
”Không ngờ ngươi có thể hiểu được nguyệt vọng của chiến thần vương gia” Sư phó cười nói
”Chiến thần vương gia bị bệnh sao biểu tỷ” Tuyết Nhu hỏi
”Đúng vậy từ nhỏ đã bị mắc bệnh hiểm nghèo đến nay không ai trị khỏi”Băng Lam trả lời
Mọi người sang phòng cầm
”đây là phòng cầm ở đây ba năm mới có một hoa vương.Đây là đàn của tích nguyệt công chúa,đây là đàn vương phi bắc ảnh...,còn đây là nam nhân đầu tiên làm hiện tượng xảy ra là chiến thần vương gia” mọi người nhìn nam tử trên bức tranh đang thổi sáo
”Tuy nhìn ốm yếu nhưng không mất vẻ thanh cao, tôn qúy” Tuyết Nhu nói.
”Đúng,vậy không ngờ Lâm Tiểu thư có mắt nhìn người như vậy” Sư phó khen
”Sư phó, quá khen tiểu nữ để cười chê rồi” Tuyết Nhu bảo
Sau khi mọi người xem xong phòng cầm sang phòng hoạ lúc tiến vào căn phòng có một bức tranh để riêng và để tí bên trong Tuyết nhu nhìn,Tiên sinh đứng bên cạnh
”Sư phó, bức tranh này có ẩn ý nghĩa đúng không” Tuyết Nhu hỏi
”đúng vậy, nhưng ta chỉ nhìn ra được một ẩn ý nghĩa,còn ẩn còn lại lão phu không biết” Tiên sinh trả lời