Đột nhiên màn hình sân khấu vụt tắt, Hình ảnh hạnh phúc của Uyển Nhi và Mặc Đình được thay bằng hình ảnh trước đây của Uyển Nhi và Sở Phong.
Sau đó là ảnh siêu âm thai trước đây của cô.
Uyển Nhi đau đớn, run rẩy nhìn ảnh đứa con chưa kịp chào đời của mình.
Hai hàng nước mắt chảy dài, cô chậm rãi nhích từng bước chân đến màn hình.
Mặc Đình vội chạy đến ôm cô lại, Uyển Nhi khụy xuống,nước mắt vẫn không ngừng tuôn, miệng liên tục gọi: "Con ơi!"
Mọi người ngạc nhiên liền xì xầm bàn tán về quá khứ của cô bằng những lời lẽ cay độc.
" Người đâu! Bắt bà ta lại cho tôi!" _ Mặc Đình tức giận hét lớn chỉ vào mặt mẹ mình.
" Bà tìm đâu ra những tấm ảnh này?" _ Mặc Đình bước đến chất vấn.
" Bà đừng ngụy tạo những thứ này để bôi xấu vợ của Nghiêm Mặc Đình này!" _ Mặc Đình đứng trước mặt bà lạnh lùng, tức giận.
" Tại sao con vẫn không chịu tỉnh ra? Cô ta đã lừa gạt con đó! Mẹ là mẹ con, mẹ chỉ muốn tốt cho con!" _ Lan Du nhẹ giọng.
" Ha! Muốn tốt cho tôi?" _ Mặc Đình nhếch miệng, quay sang chỗ khác.
" Muốn tốt cho tôi thì bà đã đi đâu từ khi ba mất?" _ Mặc Đình hét lớn vào mặt bà.
" Mẹ..
Mẹ có nỗi khổ riêng!" _ Lan Du ấp úng
" Bà đừng ngụy biện cho hành động của bà! Tôi nhân nhượng cho phép bà về đây, vậy mà bà không biết điều lại muốn phá hôn lễ của tôi?" _ Mặc Đình trừng mắt
" Tôi làm chứng cho những gì Nghiêm phu nhân nói là sự thật!"
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người phụ nữ vừa bước vào
" Tôi là mẹ của bạn trai cũ, là bà nội của đứa cháu xấu số không được nhìn thấy mặt trời đó!" _ Thanh Di ( mẹ của Sở Phong) ôm mặt khóc.
" Là cô ta! Chính cô ta đã giả vờ bị tai nạn để bỏ đi đứa bé trong bụng." _ Thanh Di chỉ về phía Uyển Nhi.
Uyển Nhi mở tròn mắt, tâm trí hoảng loạn.
Cô đứng dậy nhìn về phía Thanh Di liên tục hét lớn
" Tôi không có! Tôi không có! Tôi không có giết con mình!"
Mặc Đình vội chạy đến định ôm Uyển Nhi lại nhưng cô trợn mắt nhìn anh rồi đẩy anh ra.
Cô đưa hai tay bịt tai mình lại, miệng liên tục lẩm bẩm: " Tôi không có"
Ba mẹ cô muốn giữ cô bình tĩnh nhưng đều bị cô đẩy ngã.
Uyển Nhi không giữ được bình tĩnh, đi loạng choạng rồi ngã vào tháp ly.
Đôi mắt Uyển Nhi chuyển sang vô hồn, tay cô vô tình đặt lên những mảnh vỡ của chiếc ly chảy máu.
Mặc Đình bước đến muốn trấn an Uyển Nhi.
Cô vội chụp lấy con dao cắt bánh kem gần đó, chỉ về phía Mặc Đình
" Anh không được đưa con tôi đi!"
" Con em cũng là con của anh mà! Làm sao anh có thể đem nó rời khỏi em được? Uyển Nhi! Em buông dao xuống đi!" _ Mặc Đình chậm chậm bước đến.
" Mẹ! Mẹ đừng nói dối nữa! Con đã biết hết rồi!" _ Sở Phong vội vã chạy vào.
" Sở Phong!" _ Thanh Di ngạc nhiên khi nghe những gì anh nói
" Cô ấy không hề chủ động bỏ đi đứa bé! Là mẹ đã sai người lái xe gây tai nạn khiến cho cô ấy phải sẩy thai.
Mẹ muốn ly gián tình cảm của con và cô ấy! Mẹ đâu cần phải ra tay với cháu nội của mình như vậy?" _ Sở Phong nhìn bà oán trách.
_ " Mẹ đã gây đau khổ cho cô ấy như vậy rồi không đủ hay sao mà phải dồn cô ấy vào bước đường này?"
" Đúng vậy! Tao hận nó! Hận ngày xưa không sai người đâm chết nó! Chính nó đã khiến cho Hàn Gia chúng ta phá sản.
Tao hận không thể giết được nó!" _ Thanh Di hướng về Sở Phong hét lớn.
Mọi người ở bữa tiệc mắt tròn mắt dẹt khi nghe những gì Thanh Di nói
" Vậy hóa ra người đàn bà này quá độc ác rồi! _ mọi người nhìn nhau xầm xì bàn tán..
Danh Sách Chương: