• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tạ Dục Nguyên đáng thương nhìn hắn, miệng giật giật, nhỏ giọng nói: “Tất nhiên tôi không mơ, nhưng cảnh này rất giống trong mơ, Phủ Sinh không ngờ mình lại có phúc như thế, có thể cùng A Lạc trong hiện thực…” Y xấu hổ nghiêng mặt, lại rầu rĩ thở dài: “Phủ Sinh cũng biết chỉ sợ A Lạc không dễ dàng chấp nhận tôi, trong lòng đã sẵn sàng cố gắng theo đuổi A Lạc, chỉ có một chuyện mong A Lạc có thể thành toàn.


Y đảo mắt nhìn chằm chằm Hà Lạc cố ý không quay lại nhìn mình, đôi mi cong dài rất giống đầu bút lông, y nén ham muốn được vươn tay nghịch ngợm, cao giọng gọi: “A Lạc!”
Hà Lạc giật mình quay lại theo phản xạ, đôi mắt sáng ngời hoảng loạn hơi trừng lên, phản chiếu ánh trăng nhợt nhạt.

Yết hầu Tạ Dục Nguyên lăn lên lăn xuống, cúi đầu hôn chụt lên môi Hà Lạc, vừa nhanh vừa chuẩn, y không dám làm quá, dịu dàng lại đau khổ chạm môi mình lên, hưởng thụ cảm giác thỏa mãn của trái tim khi chạm vào nhau.

Hà Lạc giận quá hóa cười, khóe miệng vì cảm xúc dao động dữ dội mà run rẩy, hắn siết chặt tay khiến khớp xương phát ra tiếng răng rắc, cười dữ tợn đấm một phát vào bụng Tạ Dục Nguyên.

“Tưởng ông đây dễ dãi lắm hả?!” Hắn hừ một tiếng, nhìn Tạ Dục Nguyên giả bộ ôm bụng kêu rên, mất kiên nhẫn vò đầu: “Đừng giả vờ nữa.

” Tay phải hắn ấn trên vai y, cúi đầu kề sát vào, nói: “Tôi còn chưa chạm vào góc áo anh đâu đấy.

” Hắn không có sở thích dùng nắm đấm giải quyết vấn đề.

Tạ Dục Nguyên ngượng ngùng đứng dậy, xấu hổ nói: “A Lạc giận tôi, tôi chỉ muốn xả giận cho em.



Mặt y hơi đỏ, không dám nhìn thẳng vào hắn, cứ như chỉ là một thư sinh bình thường bảo thủ.

Hà Lạc khẽ a một tiếng, hoàn toàn không còn tin tưởng vào vẻ ngoài của y nữa, con mắt nhìn người của hắn tự có giải thích cho mình, giác quan thứ sáu trong đầu và nghi ngờ lúc nào cũng nhắc nhở hắn, tuy trước đây nhìn nhầm, nhưng phần lớn hắn vẫn rất tin vào trực giác của mình.

Nếu nói Tạ Dục Nguyên có ý với hắn thì hắn còn tin, nhưng nói Tạ Dục Nguyên dịu dàng vô hại, động cái là đỏ mặt, sau hàng loạt sự kiện kia, hắn đã không còn tin nữa.

“Lần này tôi không so đo với anh, nếu còn dám có lần sau,” Hắn cười lạnh, “Tôi không tin không có ai có thể tháo được chiếc nhẫn này!”
Giấc mơ giao thoa với hiện thực, cảm xúc của bản thân không ngừng dao động, Hà Lạc lười truy hỏi đến cùng, đơn giản là bỏ qua ngày hôm nay, mở một khởi đầu mới là cách giải quyết tốt nhất, bằng không nếu còn tiếp tục kéo dài, ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?
Tạ Dục Nguyên ngoan ngoãn đáp lời, không mảy may phản bác, thật ra y cũng không cần phải lo xảy ra chuyện như vậy, bởi vì chiếc nhẫn này là thứ y đeo khi chết năm đó, dính vết máu hòa lẫn với oán khí của hắn, dưới sự ăn mòn và nuôi dưỡng của oán khí gần trăm năm, không chỉ tự biến thành một món âm khí hiếm có mà còn tương thông với y.

Chỉ cần y không muốn, dù có là ai cũng không thể tháo nó khỏi tay A Lạc, trừ khi y bị diệt trừ.

Bây giờ huyền học xuống dốc, làm gì có ai có đủ cơ duyên để tiễn được y?
Nhưng y vẫn đồng ý, không cần đến ngoại lực can thiệp, chỉ cần nghĩ đến thiếu niên sẽ vì việc này mà tức giận đùng đùng, y sẽ không nhịn được lo lắng.

Nếu tức quá hại thân thì phải làm sao đây? Nếu dồn nén trong lòng sẽ thế nào?
Hành động vượt quá giới hạn như vậy e là chỉ có duy nhất ngày hôm nay, lần sau y tuyệt đối sẽ không càn rỡ vậy nữa.

Cũng chỉ có thể gửi gắm hi vọng sau khi y và A Lạc hiểu nhau rồi… Tạ Dục Nguyên ngượng ngùng cúi đầu, trong mắt lóe sáng tia chờ mong xanh lè như sói đói.

Sau cột cổng trường đại học, đôi mắt oán độc của Lưu Hồng An như muốn nhỏ máu, cậu ta nhìn chằm chằm vào một người một quỷ mờ ám phía xa, ghen ghét trong lòng sắp trào ra ngoài.

Dựa vào đâu? Dựa vào đâu dựa vào đâu dựa vào đâu?!
Cậu ta vô thức cắn vào mu bàn tay trong miệng, mạnh đến mức lộ cả lợi, trên da chảy ra vết máu.

Đôi mắt vốn đen trắng rõ ràng nay đã phủ kín tơ máu, Lưu Hồng An cười ngây ngốc, vô số âm thanh theo tai chui vào đầu: “Mày nhìn nó kìa, thằng đó vừa bẩn vừa rách rưới, tao không chơi với nó đâu!”
“Chắc nó là học sinh nghèo kia, đến bộ đồ mới cũng không mua nổi, chậc, đồ bần tiện.



“Chơi với nó có bị lây bệnh nghèo không đấy? Ha ha ha ha.


“Thì ra nó nghèo vậy, chẳng trách xấu đui…”
Từng câu đâm thẳng vào tim, Lưu Hồng An cười cười, đôi mắt chảy ra nước mắt vẩn đục, hình ảnh lần đầu thấy Hà Lạc bỗng hiện lên như cây đinh đập sâu vào đầu cậu ta.

Trời trong, mây trắng, trên sân thể dục sạch sẽ rộng lớn, một thiếu niên điển trai lười biếng một tay đút túi, một tay nắm lấy vali nho nhỏ.

Rất nhiều sinh viên vốn từng khinh thường cậu ta nay lại vây quanh học sinh chuyển trường kia, trên mặt nở nụ cười tò mò thiện ý.

Cậu ta cũng nhìn thiếu niên kia, bị ánh sáng trên người hắn làm cho lóa mắt, hơi thở nổi bật chói lọi như vậy khiến cậu ta chỉ có thể tự ti nhìn lên, đến cả hâm mộ cũng như một loại hy vọng xa vời.

Khi cậu ta muốn quay về góc phòng âm u của mình, cậu ta nghe thấy có người hỏi hắn: “Hà Lạc, sao cậu mặc đồ cũ thế, y như cái giẻ chùi vậy.


Cậu ta đột nhiên quay lại, khó tin quan sát thiếu niên thật kỹ, mới phát hiện đối phương vậy mà mặc đồ cũ giống cậu ta! Người nổi bật như vậy mà không phải con nhà giàu, chỉ là một kẻ xuất thân từ ngôi nhà nghèo khổ!
Thiếu niên kia biếng nhác trả lời: “Nhà phá sản rồi, không có tiền.


Nỗi sợ khốn cùng và tự ti không xuất hiện trên người hắn, cũng là một người nghèo kiết xác như cậu ta nhưng lại không bị nghèo khó nhấn chìm, ngược lại còn tỏa ra ánh sáng khiến người ta không thể nhìn thẳng.


Trái tim vốn bị ngâm trong nước đắng của cậu ta không khỏi tức giận bất bình.

Dựa vào đâu? Không phải cậu nên có dáng vẻ tự ti yếu đuối ư? Không phải cậu nên chanh chua mắng chửi lại ư?!
Vì sao trông cậu lại trưởng thành như vậy, vì sao những kẻ mắt cao hơn đầu kia lại không khinh thường cậu?!
Không công bằng!
Không hề công bằng!!!
“Không công bằng chút nào…” Lưu Hồng An lẩm bẩm thều thào, sao lại thế được? Sao cậu có thể khác tôi được?
Đến đây đi, cùng bị người khác cô lập như tôi, bị người khác khinh thường… Cùng có thành tích cuối bảng như tôi, cùng gian lận đi! Cùng thất vọng với cuộc sống đi chứ!!
Lưu Hồng An đang chìm vào điên cuồng lại nở nụ cười, cậu ta cười âm u như một con chuột cống kêu chít chít.

Không ai nhìn thấy một luồng khí đen mờ nhạt chui vào tai vào miệng cậu ta.

Cậu ta như một con chuột chân chính, loạt soạt xoay người, âm thầm quay về phòng ngủ.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK