TỐI HẬU NHẤT CÁ LƯU MANH
Tác giả: Lạt Tiêu Giang
QUYỂN 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 16: Khí lực thật lớn
Dịch & Biên: [VIP]
Nguồn: tangthuvie
Đông Sơn Nhị Trung là một trong bốn trường trung học cao cấp ở huyện Đông Sơn, tỷ lệ tốt nghiệp luôn là số một. Tại huyện Đông Sơn có một lời đồn bất thành văn, chỉ cần bước chân được vào Đông Sơn Nhị Trung thì chẳng khác nào chân đã bước vào cánh cửa đại học, vì vậy hết thảy từ quan lớn cho đến quý nhân đều vắt hết óc, bon chen nhau đem con cái mình đổ xô mà nhét vào Đông Sơn Nhị Trung. Kết quả dẫn đến, Đông Sơn Nhị Trung cơ hồ trở thành nơi ngọa hổ tàng long, trắng đen lẫn lộn, những đám con ông cháu cha ỷ vào quyền thế gia tộc làm càn làm bậy ở trường học, hống hách, ương ngạnh, nghiễm nhiên Đông Sơn Nhị Trung trở thành một hình thái của xã hội đen.
Bất quá nền tảng dạy học của Đông Sơn Nhị Trung là không thể xem thường, vẫn liên tiếp duy trì được tỷ lệ tốt nghiệp cao, còn những trò tay trong bẩn thỉu may ra chỉ có đám "thượng tầng nhân sĩ" kia là trong lòng hiểu rõ nhất.
Đông Sơn Nhị Trung chia thành Sơ Trung bộ và Cao Trung bộ, việc lập bang, lập phái thực sự rất nghiêm trọng, tình cảnh dường như trắng trợn đến nỗi coi trời bằng vung. Đối mặt với đám con ông cháu cha này, nhà trường cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mắt nhắm mắt mở, qua loa cho xong chuyện.
Lúc này chưa vào giờ học, Sơ nhị Ban 5 vô cùng ầm ĩ , hổ lốn vô kỷ luật, lớn tiếng kêu la cũng có, bài bạc xóc đĩa cũng có, cầm gương cầm lược bôi bôi trát trát cũng có, ôm nhau hôn hít không thiếu, nếu không phải hẵng còn kiếm chế, sợ rằng có khi chẳng ngại mà giở ngay trò mèo, tiện đà biến chuyển theo xu hướng "sự vận động của pit-tông".
Tại phòng học, học sinh với đủ các tư thế muôn hình vạn trạng, thật là một đống quá hỗn tạp.
Trong đó cầm đầu đương nhiên là chàng Hà Phi anh tuấn đẹp trai, chỉ thấy gã đứng trên bàn học, tay cầm một chai nước khoáng, nghêu ngao hát vang:
- Đêm hôm đó, em không cự tuyệt anh, đêm hôm đó, anh làm em đau...
Thanh âm khàn khàn, giọng trầm thấp, tựa như một con vịt sắp chết gào to, sau khi hát xong, lại lên lớp dạy đời bằng vài thế của mấy gã DJ.
- Hãy nhìn lại phía sau chúng mày, chúng mày làm sao? Giơ cánh tay phải của chúng mày lên, cùng lắc lắc theo nhịp nhạc, nhảy đi nào
ngao ngao ~~ ...
- Grào grào, ngao,..... Phi ca, Phi ca hát hay vãi, lại lần nữa nào.
Không ít học sinh đầu óc đang choáng váng lớn tiếng phụ họa, nhưng trong lòng lại thầm khấn gã này đừng nên hát nữa, hát tiếp nữa chỉ sợ là đi toi mất con mẹ nó cái mạng già này.
"Uỳnh"
Song lúc này, cửa phòng học đột nhiên vang lên một tiếng rất lớn, cánh cửa phòng đã bị một kẻ đá văng, thanh bản lề trên cửa cứng rắn thế mà cũng đứt rụng, cánh cửa dặt dà dặt dẹo lay động trên vách tường, tùy thời có thể đổ sập xuống đất
Hà Phi đứng trên bàn đang định ca thêm bài nữa, không khỏi bị tiếng nổ vừa rồi dọa cho chết khiếp, suýt nữa thì từ trên bàn ngã đập mặt xuống. Gã quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người thấp bé nhỏ con cùng hai nữ sinh ngây ngô đứng ở cửa. Hai con bé gã biết rõ, một đứa là Trần Thơ Lôi, đứa kia chính là nữ sinh vừa bị mình cho ăn đòn.
Đám học sinh trong phòng học trong nháy mắt chợt nghếch mắt lên nhìn, mấy ả nữ sinh cũng vội vàng rối rít thôi chải chuốt, hai tay chống cằm, nghi hoặc, kinh ngạc nhìn ra phía cửa. Rất hiển nhiên, cánh cửa phòng học là do chính bị gã tiểu nam sinh kia sút cho tả tơi, xuân tâm các nàng không khỏi rạo rực, khí lực thật lớn a...
Hà Phi nổi giận quát:
- Con ** mày, muốn chết hả ?
Sử Hạo vẻ mặt thâm trầm đứng ở cửa phòng, phía đằng sau hắn chính là Trần Thơ Lôi và Sử Thanh với bộ dáng hoảng sợ. Mắt hắn quét nhanh đám học sinh trong phòng, hoàn toàn không để tâm những ánh mắt bất thiện của phòng học ban 5 này, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người "đại ca" Hà Phi, lạnh lùng hỏi:
- Hà Phi là thằng nào ?
Mới vừa rồi, Sử Hạo bắt Sử Thanh và Trần Thơ Lôi nhất định phải nói ra, bị một phen ép hỏi, Trần Thơ Lôi rốt cục cũng phải đem hết sự tình, chi tiết kể đầu kể đuôi, sau cùng lại một lần nữa khuyên can Sử Hạo không nên tới tìm Hà Phi. Theo như nó thấy, Sử Hạo tuyệt đối sẽ đấu không lại thằng cha Hà Phi ác bá nhất phương của trường học này.
Sử Hạo vốn chỉ nghĩ rằng Hà Phi ra tay đánh muội muội Sử Thanh hắn, không nghĩ tới gã này còn là một thằng gian ác khiến người giận sôi. Giờ đây cơn tam bành đã nổi, hắn cũng không cho rằng mình là một vị đức cao vọng trọng, ngược lại, hắn cảm thấy từ đầu đến đít đích thực của một thằng lưu manh, oánh lộn ẩu đả, đùa giỡn nữ sinh, xuất khẩu thành cứt, bỡn cợt với đời, với những phẩm chất đặc biệt của giới lưu manh hiện diện trên người, hắn tự đánh giá mình đã đạt tới mức độ thập toàn thập mỹ. Nhưng hắn cũng tự cho rằng mình tuyệt đối chưa hề làm ra hành động khi dễ một nữ sinh yếu nhược đến hèn hạ như vậy, vả lại còn thay phiên hết lần hết lượt mà hành hạ. Cái loại người bẩn trớt đến cảnh giới này Sử Hạo vốn không biết dùng từ nào để hình dung, quả thực quá thể vô lại. Sử Hạo biết, vô lại cùng lưu manh, hoàn toàn vốn không cùng đẳng cấp.
Thấy cái mặt hắn tái mét, phía sau lại chỉ là hai con ranh nữ sinh đã bị mình tát cho tòe mỏ, dùng ngón chân cũng thể đoán ra mục đích tới của thằng này, bất quá Hà Phi cũng rất bội phục dũng khí của tay tiểu nam sinh, một người một ngựa dám tới tìm gã báo thù, thật có thể nói là nghé con không sợ cọp. Hà Phi cười lạnh nói:
- Bố mày là Hà Phi đây, thế làm sao?
Sử Hạo liếc mắt nhìn thật sâu Hà Phi, rồi lại chợt chuyển nhìn vào mấy chục cặp mắt đang hau háu soi mói, nhắm hướng Hà Phi trong phòng đi tới, vừa mới đến gần, chân phải giơ lên đạp thẳng một phát vào cái chân bàn chỗ Hà Phi.
"Phanh"
Cái bàn chịu không nổi lực mạnh của Sử Hạo, lập tức nghiêng nghiêng ngả ngả, Hà Phi đang đứng trên bàn tự nhiên mất đi trọng tâm té dập xuống, tốc độ của Sử Hạo thật rợn người, chưa đợi đống thịt Hà Phi chạm xuống mặt đất, chân phải hắn lại thêm lần nữa tung ra một cú sút điên cuồng tàn bạo, hung hăng nhắm vào bộ ngực sắp sửa chạm đất của Hà Phi.
"Rắc rắc"
Chỉ kịp nghe thấy một tiếng xương cốt vỡ vụn làm người ta lông tóc dựng ngược, thân thể Hà Phi còn chưa kịp rơi xuống đất thì lại thêm lần nữa bay vọt lên, xoay chuyển 720 độ trên không trung, rồi mới nặng nề rơi xuống cách xa hơn 3 mét, một khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng nín nghẹn, không hề phát ra chút âm thanh nào.
Học sinh trong phòng học không khỏi cảm thấy tức cười, giống như đang xem TV thì bị mất tiếng, mọi người chung quy vẫn duy trì thần thái trợn mắt há hốc mồm, nét mặt không thể tưởng tượng nổi.
- Đã chơi con chị mày xong.
Sử Hạo đột nhiên xoay người nhảy dựng lên, lật tay tát một phát. Chỉ nghe "Đốp" một tiếng, gã thiếu niên vóc dáng hùng tráng to gấp 1,5 người Sử Hạo nghiêng ngả bắn ra ngoài, đập mặt xuống đất. Đám học sinh trong phòng trong lòng run sợ, bọn chúng phải thừa nhận, đã sống qua mười lăm, mười sáu năm rồi nhưng chưa lần nào nhìn qua thấy cái tát đầy vang dội như thế.
Sử Hạo ánh mắt sắc bén, chợt thấy đằng sau có đạo hư ảnh, hắn lần nữa xoay người nhảy vọt lên, cùi chỏ hung hăng đập lên thái dương huyệt của kẻ phía sau, gã nọ bỗng dưng cảm thấy trước mắt ánh sao lấp lánh, rồi chợt tối sầm, trời đất quay cuồng, ngã dập mặt không dậy nổi, trong lòng thầm rống: "Mẹ nó, ta chỉ là xem cuộc vui, không cần thiết đả thương kẻ vô tội á."
- Thằng khốn kiếp, tao biết là mày muốn chết mà.
Trông thấy Sử Hạo hống ha hống hách như vậy, ở trong lớp mình mà dám trắng trợn đánh bạn học mình, một gã học sinh nhịn không được đập mạnh bàn một cái, nhân tiện vác luôn cái ghế dưới chân.
Những học sinh khác sau hồi kinh ngạc, cũng bắt chước theo người, tỏ vẻ phẫn nộ, đặc biệt là trước mặt các bạn nữ sinh, lòng tự ái thân là nam nhân của bọn chúng đã bị trận động đất cấp tám kia làm cho tím bầm. Gã học sinh mười phần khí thế, tay cầm ghế băng kia, trong giờ khắc này, không thể nghi ngờ, chính là một que diêm, chớp mắt đã làm máu nóng cùng lửa giận trong cơ thể bọn chúng bộc phát, hơn bốn mươi gã nam sinh vội vàng bắt chước học theo, cũng vác cái ghế dưới chân, vây xung quanh Sử Hạo.
Đối mặt với hơn bốn mươi thằng học sinh như lang như hổ, và nhất là những cái ghế trong tay bọn chúng, Sử Hạo trong lòng thầm tính rất nhanh, mười thằng miễn cưỡng có thể đối phó, chứ còn hơn bốn mươi thằng trên tay cầm cái thứ này... Dù vậy hắn vẫn có thể chiến. Bởi vì từ trước tới nay, siêu cấp thúc thúc chưa bao giờ nói, hắn là xi-líp rách.
Góp ý báo lỗi : tangthuvie/forum/showthread.php?p=6803780#post6803780
Bàn luận chém gió tangthuvie/forum/showthread.php?t=49546
Danh Sách Chương: