• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hắc Linh Đông trại là nơi lưu manh tụ tập, tổng cộng có mười nhóm nhỏ, trong đó Thường Viên là thuộc hạ của tiểu thủ lĩnh Bá Huy, Bá Huy là bạn tốt nhiều năm của nghĩa phụ Lạc Thanh Trần nên nhờ quan hệ này nghĩa phụ mắt nhắm mắt mở với hành vi giúp Trụ làm ác [1] của bọn họ.

Lạc Thanh Trần tuy sống ở Đông trại nhưng chẳng ưa hành động của bọn họ, có khi thấy bọn họ ức hiếp kẻ yếu còn ra tay ngăn cản.

Hắc Ngạo có thành kiến với Lạc Thanh Trần, lại vì nghĩa phụ Lạc Thanh Trần nên tất nhiên hiểu lầm hắn.
[1] Cùng nghĩa với tiếp tay cho giặc.
Lạc Thanh Trần cũng chẳng buồn giải thích, bò dậy phủi bụi trên quần áo, nói: "Thường Viên ngươi làm gì đấy?"
"Ô, là thiếu gia à." Thường Viên chẳng ưa Lạc Thanh Trần nhưng phải cung kính gọi thiếu gia, Thường Viên cười nói: "Hôm nay trời đẹp, muốn tới sân đá bóng đá cầu với các huynh đệ, không ngờ rằng gặp kẻ thù.

Tiểu bảo bối, nàng mau gọi nam nhân của nàng đến cứu nàng đi!"
Chùy sắt vỗ nhẹ lên mặt Thời Thất, nàng nắm chặt vạt áo, trên khuôn mặt nhỏ nhắn chẳng có biểu cảm gì.
Lạc Thanh Trần nhíu mày: "Thường Viên, ngươi thả nàng ra!"
"Ông đây..."
Chưa nói hết thì Thường Viên bỗng bị một luồng sáng đỏ đánh vào sau vai, đau đớn lập tức khiến Thường Viên buông lỏng tay, chùy sắt rơi mạnh xuống đất, lăn vài vòng rồi dừng lại.
Thường Viên kêu đau đớn rồi nhìn lại, lúc nhìn thấy người tới là ai sắc mặt mấy người đều méo xệch.
Tuyết Ương vẫn váy đỏ như lửa, phẩy phẩy quạt xếp màu đỏ trên tay, nàng ngạo nghễ nhìn Thường Viên, mấy tên lâu la thấy là nữ nhân thì lập tức cùng tiến lên.

Tuyết Ương vẩy quạt xếp trong tay, luồng sáng màu đỏ phóng tới chỗ mấy người như lưỡi kiếm, chẳng mấy chốc, mấy người nằm ngửa ra đất.
Đám người hít ngụm khí lạnh, ỉu xìu bò tới bên cạnh Thường Viên.
Tuyết Ương liếc nhìn Hắc Ngạo đang chuẩn bị đánh nhau rồi lại thản nhiên nhìn Lạc Thanh Trần có vẻ mặt đang hết sức kinh ngạc, cuối cùng nàng ấy thu tầm mắt, khép lại quạt chầm chậm bước tới gần mấy người Thường Viên: "Cút, các ngươi chiếm chỗ của bà đây."
Khóe miệng Thường Viên giật giật: "Sân bóng lớn vậy trở thành của ngươi lúc nào?"
Tuyết Ương nói: "Từ giờ trở đi nó là chỗ của bà đây."

Ô! Khẩu khí lớn thật!
Thường Viên nhìn Tuyết Ương một lượt: "Tiểu nương tử cũng là nữ nhân Tây trại à? Ta thấy nàng có mấy phần nhan sắc, hay là cùng ta về Đông trại, ta bao nàng ăn ngon..."
Lời còn chưa dứt, Tuyết Ương liếc xéo, cười rất trào phúng, nàng nhìn cây quạt tinh xảo trên tay nói: "Trong yêu giới có một đúc khí sư [2], chúng yêu không biết tên tuổi, không biết vẻ ngoài, chỉ biết hắn có tay nghề rất giỏi.

Đời này ông ta đúc vô số thứ nhưng có hai pháp khí nổi tiếng nhất." Tuyết Ương chợt nhìn Lạc Thanh Trần: "Thứ nhất là Phần Diệm kiếm luyện bằng lông phượng hoàng, Phần Diệm kiếm có thể khiến núi sông khô cạn, tạo ra ngọn lửa làm mọi thứ thành tro; thứ hai là quạt Đoạt Hồn, truyền thuyết kể rằng trong quạt Đoạt Hồn có hồn phách thượng cổ yểm thọ [3] cướp hồn thú, chỉ cần phẩy nhẹ là có thể hút tuổi thọ của con người, ta đây còn chưa từng thử..."
[2] Bậc thầy/sư phụ đúc vũ khí.
[3] Yểm thọ: Chết yểu, tổn thọ.
Tuyết Ương cười khẽ, nhắm quạt vào thẳng gương mặt trắng bệch của Thường Viên: "Ngươi nói...!hôm nay ta có nên thử một lần hay không?"
Cây quạt kia rất đẹp, đỏ như lửa, tua quạt khẽ đong đưa, thân quạt lại tỏa ra một ánh sáng vàng nhạt.

Thường Viên nuốt ngụm nước bọt, chẳng dám ở lại, lập tức đứng dậy bỏ chạy.

Những người khác thấy vậy tất nhiên cũng chẳng dám ở lại, ỉu xìu chạy theo Thường Viên.
Thời Thất nhìn Tuyết Ương, nàng chớp mắt mấy cái rồi nhỏ giọng hỏi: "Thật sự...!có thể hút hồn phách ư?"
Đôi mắt Thời Thất rất lớn giống hai viên ngọc màu đen trong suốt, hai con ngươi tràn ngập hiếu kỳ, Tuyết Ương bỗng nổi giận.

Tám phần là Hắc Ngạo bị mù rồi nên mới nhìn trúng nàng ngốc này.
Tuyết Ương véo mạnh tai Thời Thất, nàng đau kêu hừ hừ, nhìn khóe mắt Thời Thất trào nước mắt thì Tuyết Ương mới hài lòng buông tay.
"Chúng ta đi thôi, buổi tối tới chợ yêu quái chơi." Dứt lời, Tuyết Ương dắt theo bạn bè rời đi.
"Khoan đã." Lạc Thanh Trần bỗng nhiên gọi Tuyết Ương lại, môi hắn mấp máy, tiếng nói nhỏ hơn: "Nàng...!nàng không cần để ý, bọn họ..."
Tuyết Ương nhíu mày: "Ngươi là ai?"
Tuy ở cùng Kỳ Lân Khôn viện nhưng Tuyết Ương chẳng nhìn nam nhân nào khác ngoại trừ Hắc Ngạo ra, cho dù Lạc Thanh Trần từng mâu thuẫn với Hắc Ngạo thì Tuyết Ương cũng tự động không nhìn thấy nam nhân thứ hai trừ Hắc Ngạo ra.
"Tại hạ Lạc Thanh Trần."

Tuyết Ương nhìn hắn vài lượt rồi như nhận ra: "À, ngươi là Phần Diệm kiếm.

Được rồi, ta nhớ kỹ rồi.

Lộ Thanh, chúng ta đi chợ yêu quái."
Lần này đi thật.
Thời Thất phồng má nhìn bóng dáng Tuyết Ương càng đi càng xa, nàng cũng muốn đi chợ yêu quái...
Lúc Thời Thất ngẩn ngơ thì trán bị gõ nhẹ, Thời Thất ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt Hắc Ngạo, đối mặt với hắn một lát rồi Thời Thất gãi tai cúi đầu.
"Sợ rồi à?"
"Không sợ, lá gan của ta rất lớn."
Lời này như chọc cười Hắc Ngạo.
Hắc Ngạo nhìn Thời Thất cô đơn, cong môi rồi khom người nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên: "Thời Thất rất tuyệt, cũng chưa khóc này."
Đây là lần đầu tiên Hắc Ngạo gọi nàng là Thời Thất, hai chữ bình thường ấy hắn nói ra như có ma lực khó hiểu, lập tức xua tan tất cả khói mù trong lòng Thời Thất, ánh mặt trời nóng rực nhảy nhót trên tóc hắn, hắn cười còn nóng bỏng hơn nắng.
Thời Thất hất tay Hắc Ngạo ra, chắc chắn là tác dụng của thanh phong chú rồi, không thì...!không thì sao lại nóng như vậy.
Hắc Ngạo kéo tay Thời Thất: "Đi thôi."
"Đi...!đi đâu?"
"Đi nơi nàng muốn đi."
Thời Thất giật mình, bị hắn kéo chạy đi.
Hai người chạy xa rồi, Lạc Thanh Trần ở lại tại chỗ mới nhận ra: "Hắc Ngạo, ngươi cút trở lại cho ta!!!"
Chẳng lẽ hắn ta lại phải một mình quét dọn sân bóng lớn như vậy?
Tiếng nói hả hê của Hắc Ngạo từ phía xa bay tới: "Nếu ngươi không ở lại quét sân bóng thì cùng đi đi."
Lạc Thanh Trần vốn chẳng phải người nghe lời, nếu thường ngày có thể hắn ta sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ nhưng hôm nay bảo một mình hắn ta cứu cả hai, còn là cứu Hắc Ngạo, thật là có lỗi với bản thân quá, hắn ta không làm nổi.


Lạc Thanh Trần vứt cây chổi trên tay xuống, quyết định không làm.
*
Kỳ Lân thư viện cách hơi xa chợ yêu quái, hai người lén lút ra ngoài từ cửa sau, Hắc Ngạo bế ngang Thời Thất lên, bỗng nhiên treo trên không làm Thời Thất ngớ ra mấy giây, hoàn hồn lại thì bắt đầu giãy giụa.
Hắc Ngạo cúi đầu nhìn Thời Thất, nói: "Ngoan nào."
"Ngươi thả ta xuống." Giữa ban ngày mà hắn to gan như vậy, nếu bị người ta không thấy thì không hay rồi.
"Chẳng lẽ nàng muốn đi bộ à?"
Thất Thất không biết hắn có ý gì, ngay vào lúc nàng suy nghĩ hàm ý trong lời nói của Hắc Ngạo thì Hắc Ngạo bỗng nhảy lên rồi bóng dáng xuyên qua cây cối núi cao như báo đi săn, quang cảnh hai bên thoáng qua rồi biến mất.

Bởi vì tốc độ quá nhanh nên Thời Thất cảm giác gió biến thành dao cắt đau gương mặt.

Nàng không khỏi chôn đầu trong ngực hắn, nhắm mắt lại không dám nhìn quang cảnh xung quanh.
Bên tai là tiếng gió và lá cây xào xạc, gần nhất là tiếng nhịp tim của hắn, một tiếng rồi một tiếng, mạnh mẽ có sức sống.

Chẳng biết sao tình cảm lại nảy nở vào lúc này khiến Thời Thất vừa luống cuống vừa chờ mong khó hiểu.
Chẳng biết qua bao lâu, tốc độ Hắc Ngạo chậm dần rồi dừng lại.
"Nàng muốn ta tiếp tục bế nàng à?" Đỉnh đầu là tiếng nói của Hắc Ngạo trong đó có chút khó chịu.
Thời Thất bỗng hoàn hồn, giật mình nhảy xuống khỏi ngực Hắc Ngạo, nàng gạt lại sợi tóc hơi rối rồi ho nhẹ nhìn xung quanh.

Lúc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Thời Thất không khỏi thán phục.
Đây là chợ yêu quái.
Trong rừng thưa sương mù, nước chảy thấp thoáng dưới cây cầu đá, chưa tới lúc phong ấn yêu quái nên chỉ thấy các yêu quái gánh hàng từ bốn phương tám hướng tới tụ tập.

Thời Thất qua cầu nhìn thấy cảnh phồn hoa, hai bên đường nhà cửa san sát nối tiếp nhau, cửa hàng kề cửa hàng, người đi trên phố chen chúc nhau, qua lại như mắc cửi.

Bởi vì chúng yêu tụ tập ở đây nên chân trời có làn sương mù màu đỏ chập chờn, làn yêu khí kia bay thẳng lên trời thường sẽ thu hút thư sinh tới đây dừng chân.
"Trời tối là náo nhiệt."

Bây giờ còn hai ba canh giờ nữa là trời tối, Hắc Ngạo nắm tay Thời Thất: "Phía trước có quán rượu, bên trong có thịt ngon."
Nghe xong, cơn đói bụng của Thời Thất lập tức xuất hiện, Hắc Ngạo nhân cơ hội kéo nàng theo.
"Ăn rất ngon sao?" Đi một đoạn, Thời Thất không khỏi hỏi.
"Ừ, ăn rất ngon."
"Có rất nhiều thứ để ăn à?"
Nhìn dáng vẻ mong chờ của nàng, Hắc Ngạo không nhịn nổi đùa: "Ăn ngon giống như nàng vậy."
Vừa dứt lời thì Thời Thất không đi nữa.
Nàng rút tay mình lại, mở to mắt nhìn Hắc Ngạo, vẻ mặt có hơi hốt hoảng.
Hắc Ngạo nhíu mày, nói: "Trêu nàng thôi."
Thời Thất không vui bĩu môi rồi lại ngoan ngoãn đi bên cạnh Hắc Ngạo.

Nàng cúi đầu, mũi chân đá một viên sỏi nhỏ: "Ngươi đừng trêu ta nữa, ta sợ..."
Thời Thất là cô nương nghiêm túc, chỉ sợ thật sự có một ngày Hắc Ngạo bán mình đi, băm ra cho người ta ăn, sói nàng sẽ bị dọa chết.
"Ta thích nàng mới trêu nàng."
Giọng điệu hắn thờ ơ nhưng lại nghe ra mấy phần thật lòng chân thành.
Thời Thất kinh ngạc, hơi nóng bốc lên từ mũi chân, Thời Thất vừa định nói nhưng không cẩn thận răng cắn trúng đầu lưỡi, nàng đau tới chảy nước mắt.

Thời Thất bụm miệng, yên lặng nuốt nước mắt vào trong.

Hắc Ngạo cảm thấy nàng thật đáng yêu không khỏi cười khẽ vài tiếng.
"Ngươi...!ngươi lại trêu ta."
"Không." Vừa hay đi ngang qua chỗ bán kẹo hồ lô, yêu quái bán kẹo nhìn ra Hắc Ngạo là người hôm đó trời mưa to còn tới nhà ông ta gây rối, lập tức sợ hãi đưa một cây kẹo tới rồi cúi đầu vội vã rời đi.
Hắc Ngạo cầm kẹo nhét vào trong miệng nàng: "Những lời này là thật."
Nói xong, xoay người cắn nửa viên kẹo còn lại, quả chua chua ngọt ngọt vỡ ra, một nửa vào miệng Thời Thất, một nửa vào miệng hắn.
Thời Thất nhìn gương mặt Hắc Ngạo gần trong gang tấc, không khỏi cong lưỡi lướt nhẹ vệt đường trên môi hắn....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK