• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Từ sau hôm đó, Hạ Hiểu đã tìm hiểu, và đặt mục tiêu của bản thân là phải thi đậu Học viện Mỹ Thuật, theo đuổi ước mơ của mình.

Bây giờ cô không sợ gì nữa, vì bên cạnh đã có Cố Duệ ủng hộ rồi, còn có Từ Khả, Khúc Tịnh Dao và Lục An Hạo nữa.

Nếu lúc trước cô lo ngại học phí thì giờ cũng chẳng sợ nữa, vừa làm vừa học giống như hiện tại cũng tốt.

Nếu không hiểu bài thì hỏi Cố Duệ là được.
Sáng sớm Hạ Hiểu vừa vào lớp đã thấy Cố Duệ ngồi ở đó làm đề.

Cô đi đến kéo ghế ngồi xuống chào anh:
"Chào buổi sáng bạn cùng bàn."
"Chào buổi sáng, Hiểu Hiểu."
Hai chữ Hiểu Hiểu khiến cô rất vui.

Đây là tên gọi thân mật, chỉ có những người thân thiết nhất mới gọi thôi.

Hiện tại Cố Duệ gọi cô như vậy chính là thừa nhận tình cảm bạn bè giữa họ rất tốt.

Hạ Hiểu mở cặp lấy ra một hộp sữa đặt lên bàn cho Cố Duệ hỏi:
"Sao cậu đến sớm vậy? Đã ăn sáng chưa?"
"Cố Bình sáng nay có việc nên tớ đi cùng anh ấy luôn.

Đã ăn sáng rồi, cái này cảm ơn cậu."

Cố Duệ cầm lấy hộp sữa lắc lắc vài cái rồi cắm ống hút vào uống.

Hạ Hiểu nhìn anh rồi cười tít mắt, làm Cố Duệ không hiểu gì, còn tưởng là trên mặt mình dính gì nên lấy tay sờ thử, quay sang hỏi cô:
"Mặt tớ dính gì à?"
"Dính đẹp trai đó."
Cố Duệ được khen có chút ngượng, quay đầu sang chỗ khác.

Hạ Hiểu nhìn biểu cảm thẹn thùng của anh thì cười như được mùa.

Cô lấy quyển sách Ngữ văn ra, mở đến trang cần học rồi nói với anh:
"Bạn học Cố, xin hỏi cậu đã học bài thơ chưa? Hôm nay cô khảo bài đấy."
"Học...!học rồi."
Cố Duệ ấp úng trả lời đã khơi lên lòng nghi ngờ của Hạ Hiểu.

Cô lắc đầu tặc lưỡi nói:
"Chậc...!chậc...!cậu có biết cậu nói dối dở lắm không? Mau học bài đi, lát nữa tớ kiểm tra đấy nhá."
Ngồi cùng bàn với Cố Duệ mới biết, học bá cũng sẽ có môn bản thân không giỏi.

Cố Duệ học môn tự nhiên rất tốt, nhưng chỉ cần động đến mấy môn học bài là anh liền bó tay chịu trói.

Ấy vậy mà, tổng điểm môn thi của anh vẫn cao nhất lớp, không biết có bí quyết gì không nữa.

Hạ Hiểu cảm thấy bản thân bị Cố Duệ hành lên bờ xuống ruộng, vậy thì cô cũng phải thể hiện uy lực của bản thân chứ.

Vậy là cô đề nghị, Cố Duệ kèm mình môn tự nhiên, còn cô sẽ kèm anh môn xã hội, có qua có lại.

Lúc học môn tự nhiên thì Hạ Hiểu cực sợ anh, còn học môn xã hội thì...!cô vẫn sợ anh.

Con người này đúng là khí thế bức người a!
Cố Duệ đang cố gắng nhẩm thuộc bài thơ khó nhằn trong sách, còn Hạ Hiểu thì làm bài tập Anh để lát nữa nộp.

Hai người yên tĩnh ai làm việc nấy thì bỗng có sự xuất hiện của người thứ ba.

Cố Duệ ngẩng đầu lên nhìn người vừa gõ vào bàn mình, Hạ Hiểu cũng không nhịn được tò mò ngước lên nhìn thử.

Tống Vy mấy ngày không gặp đã xinh đẹp hơn rất nhiều.

Mái tóc được uốn xoăn thả xuống, chỉ kẹp một chiếc kẹp tóc một bên.

Hoa khôi quả nhiên là hoa khôi, chỉ thay đổi kiểu tóc một chút đã đẹp như vậy rồi.


Tống Vy nhìn Cố Duệ cười rất tươi, nhỏ giọng nói:
"Cố Duệ, thật ngại quá, tớ quên mất làm bài tập Anh, có thể cho tớ mượn không?"
"Hiểu Hiểu mượn rồi, cậu muốn chép thì chép chung với cậu ấy đi."
Nghe hai tiếng Hiểu Hiểu, Tống Vy cảm thấy không vui, nhưng vẫn phải nhịn lại mà nói cảm ơn với Cố Duệ.

Hạ Hiểu vẫn ngây thơ cho rằng Tống Vy là bạn tốt, vui vẻ đưa vở bài tập cho cô.

Tống Vy cố gắng kiềm nén tâm trạng không vui, ngồi xuống chép bài cùng Hạ Hiểu.

Hạ Hiểu đã chép xong, liền liếc mắt nhìn Cố Duệ hỏi:
"Đã thuộc chưa?"
"Chỉ mới được một đoạn thôi, khó thuộc quá."
"Đây, tớ chỉ cậu cách học nhanh thuộc này."
Hạ Hiểu cầm lấy quyển sách của anh, lấy cây bút chì đánh dấu lên đó, chia ra từng đoạn rồi bảo anh học theo như vậy.

Tống Vy nhìn Hạ Hiểu quẹt quẹt lên sách mà Cố Duệ lại chẳng có chút tức giận nào thì ngạc nhiên.

Cô vẫn nhớ rõ lần đó mượn vở của anh, lại vô tình để người khác làm dơ một góc, Cố Duệ liền tức giận bỏ ra ngoài, một câu cũng không nói, khiến cô day dứt rất lâu.

Bây giờ nhìn Cố Duệ thiên vị Hạ Hiểu như vậy, Tống Vy liền cảm thấy ghét người bạn từng thân này.

Tống Vy thấy không cam tâm chút nào, rõ ràng cô hơn Hạ Hiểu rất nhiều, từ nhan sắc, thành tích, gia thế, nhưng tại sao Cố Duệ và Khúc Tịnh Dao lại thích Hạ Hiểu chứ không thích mình? Rốt cuộc là bản thân sai ở đâu?
Tống Vy trả lại vở cho Cố Duệ rồi trở về bàn của mình.

Hạ Hiểu nhìn theo bóng dáng của cô bạn, thở dài một hơi.

Cố Duệ ngồi bên cạnh nhìn cô như vậy liền hỏi:
"Sao lại không vui rồi?"
"Tớ cảm thấy Tống Vy thay đổi rồi, ánh mắt cậu ấy nhìn tớ không giống với trước đây nữa."

Cố Duệ không biết quan hệ của Tống Vy và Hạ Hiểu có bao nhiêu tốt.

Từ lúc quen biết với Hạ Hiểu, anh chưa từng thấy Tống Vy đến tìm cô, chỉ đến tìm anh.

Hạ Hiểu luôn tươi cười với cô bạn, nhưng Tống Vy thì luôn xa cách với cô.

Cố Duệ tuy không biết, nhưng vẫn cố an ủi Hạ Hiểu:
"Không sao đâu, đừng nghĩ nhiều."
"Tớ không nghĩ nhiều.

Dù sao lúc trước Tống Vy chịu chơi với tớ, tớ đã rất cảm kích rồi, bây giờ cậu ấy thay đổi cũng không sao cả.

Vả lại, bây giờ tớ có cậu, có A Dao, còn Từ Khả, Lục An Hạo nữa, như vậy là tốt rồi."
"Ừ, bọn tớ luôn bên cạnh cậu."
Hạ Hiểu cười gian manh nhìn Cố Duệ, giật lấy quyển sách Ngữ văn trong tay anh nói:
"Nào, lớp trưởng đại nhân, trả bài đi."
Cố Duệ nhìn vẻ mặt ranh ma của Hạ Hiểu chỉ biết lắc đầu cười khổ.

Rõ ràng biết không đấu lại anh nhưng lúc nào cũng tỏ ra bản thân nguy hiểm.

Anh chỉ đành cảm thán một câu rồi ngoan ngoãn trả bài:
"Cậu, đồ xấu xa.".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK