Editor: Qing Yun
Nghe thấy cô nói như vậy, hơi thở của Dazai Osamu chợt rối loạn vài giây.
Nakahara Chuuya còn đứng ở cửa, suy nghĩ hiện rõ trên khuôn mặt "Hai tên quỷ các cậu chơi trò bí hiểm gì đó."
"Buổi sáng tốt lành, Chuuya."
Suy xét đến chuyện khả năng lúc này cảm xúc của Dazai Osamu không quá ổn định, Iwanaga Kotoko thiện giải nhân ý(1) mà không nói thêm gì nữa, để lại không gian cho cậu.
Cô đứng dậy, nhấc váy cúi chào Nakahara Chuuya, đè chiếc mũ Beret trước ngực che đi nửa khuôn mặt.
"Xin lỗi vì để cậu nhìn thấy dáng vẻ này...!Vậy hai người nói chuyện đi, tôi đi trước."
Dáng vẻ khi ngủ và khi mới tỉnh ngủ đương nhiên chỉ có Dazai mới có thể xem, cô là thục nữ mà.
"Đúng rồi..."
Iwanaga Kotoko lại lộn trở lại.
Bị Chuuya ngắt lời, suýt chút nữa là cô quên mất: "Nếu là bồi thường, Dazai cứ dùng cơ thể là được."
Còn tặng thêm một cái nháy mắt tình tứ.
Iwanaga Kotoko đi khuất.
"Thế mà lại không chết, thật là đáng tiếc đó cá thu." Nakahara Chuuya đi vào nói: "Sao tóc cậu rối thế?"
Dazai Osamu hơi ngây ra, cậu duỗi tay sờ vài cái.
"Chú ý một chút, đừng chơi quá trớn."
Nakahara Chuuya suy nghĩ giây lát rồi nhíu mày dặn dò.
Dazai Osamu nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý đến cậu ấy.
Sắc mặt như mệt mỏi thẫn thờ vì gánh nặng khó chống, lại như chỉ đơn thuần thất thần.
Tóm lại, chính là dáng vẻ Nakahara Chuuya nhìn thấy là tức giận.
Xe, xe của mình!
Người không sao, xe thì mất rồi!
Sau đó cá thu ỉ vào mình nằm viện rồi sai bảo mình làm này kia.
"Được."
Nakahara Chuuya cười lạnh, ném mạnh túi giấy dai lên giường không chút khách khí, cũng không quan tâm Dazai Osamu có bị đánh đau hay không.
"Tình báo cậu muốn."
"Cậu muốn tư liệu về bệnh viện này làm gì?"
"Có điều đúng là có chỗ không bình thường, lại nói tiếp..." Nhận ra đối phương không nghe, Nakahara Chuuya nhíu mày: "Cậu ngẩn người làm gì đấy cái thằng này."
"Không phải là đang suy xét chuyện dùng cơ thể bồi thường đấy chứ?"
Dazai Osamu ném cho cậu ấy một cái nhìn lạnh căm.
Nhìn ra sự khinh thường ở trong đó, Nakahara Chuuya điên máu.
"Ha ha, tùy cậu!"
Cọng dây thần kinh nào của cậu bị chập nên mới cố ý đến xem con cá thu này có chết hay không.
Nakahara Chuuya đẩy cửa đi ra, tay đúi vào túi, lạnh lùng đi đến khu hút thuốc.
Trong phòng.
Dazai Osamu nhắm mắt lại, che đi chiều hôm nặng nề trong mắt.
Thật ra tối qua cậu không hoàn toàn mất ý thức.
Tinh thần rơi vào trạng thái nửa mộng nửa tỉnh, như là có một tầng vách ngăn với hiện thực, dù thế nào cũng không thể tỉnh được.
Lại tới nữa, lại là cảm giác này.
Không sao cả, cậu đã trải qua quá nhiều lần, chỉ cần lẳng lặng chờ đến bình minh là được.
Nhưng lần này không giống mọi khi.
Có người tới.
Có thể nghe được âm thanh mơ hồ, có cả tiếng sột soạt nho nhỏ, khi gần khi xa.
Sau đó không biết tại sao, cảm giác khó chịu vơi đi hơn nửa, đến sau nửa đêm là cậu chìm vào giấc nồng.
Sáng sớm, Dazai Osamu đột nhiên bừng tỉnh.
Liếc mắt một cái là nhìn thấy Iwanaga Kotoko đang ghé vào mép giường, ngày thường giống như nhóc ác ma, nhưng dáng vẻ khi ngủ lại rất đáng yêu...!Từ từ, cô ấy không làm gì mình chứ?
Dazai Osamu cảm nhận các cảm trên cơ thể, vẫn tốt, không có khác thường, không bị người nhân cơ hội bò giường.
Có lẽ chỉ mình cô nhóc này mới có thể làm nhà trai lo lắng trinh tiết khó giữ.
Sau đó Dazai Osamu hai bọn họ đang nắm tay nhau.
Nhìn dáng vẻ là...!Chính mình chủ động.
Ách.
Sau đó nhóc ác ma tỉnh dậy.
"...."
Dazai Osamu nâng tay lên, nhìn bàn tay mình, vẻ mặt chợt trống rỗng.
Đầu của Iwanaga Kotoko nhỏ, tay cũng nhỏ, có thể bị câu bao trùm hoàn toàn.
Cảm xúc còn sót lại vấn vương trên tay.
Nhưng một cô nhóc nhỏ xinh như vậy lại kéo cậu.
Rốt cuộc cảm giác này là gì...
Dazai Osamu nhẹ giọng nỉ non.
"Cơ hội tốt như vậy cũng không xuống tay sao..."
–
Sự kiện bóng đè trôi qua, Iwanaga Kotoko cảm giác Dazai Osamu thân thiết với mình hơn chút, cụ thể ra sao thì không nói được, nó chỉ là cảm giác về mặt tâm lý thôi.
Dazai Osamu vẫn sẽ từ chối hành vi thân cận từ một phía của cô, nhưng bắt đầu có kiên nhẫn với cô hơn, sẽ nghiêm túc lắng nghe cô nói chuyện, trong mắt cũng có bóng dáng mờ của cô.
Rất tốt, thừa thắng xông lên!
Lúc không có việc gì, Iwanaga Kotoko sẽ đi tìm Dazai Osamu để học tập cùng nhau.
Cấp dưới canh cửa không ngăn cản cô, có lẽ là Dazai Osamu đã dặn trước rồi.
Không biết lần này là lần thứ mấy Dazai Osamu lại viết ra đáp án đề bài cuối cùng khó nhất chỉ sau một cái liếc mắt.
Iwanaga Kotoko không khỏi tán thưởng, đôi mắt tím sáng lên lấp lánh.
"Dazai thật quá thông minh! Không hổ là chàng trai mà em coi trọng!"
Tuy rằng đề này cô cũng biết làm.
Nhưng học tập không nằm trong đầu óc cô, nếu không phải có lợi thế nhờ yêu quái cung cấp tình báo thì rất khó mà vượt qua Dazai Osamu được.
"Mafia cũng sẽ dạy trương trình trung học phổ thông ạ?"
"Sao có thể," Dazai Osamu thản nhiên nói: "Chỗ ngài Mori có rất nhiều sách, tôi từng đọc nó."
"Thì ra là thế."
"Nghe nói dáng vẻ đẹp trai nhất của đàn ông là khi tập trung làm việc, dáng vẻ nhíu mày suy nghĩ của Dazai hồi nãy thật sự làm người động tâm."
Khen Dazai mỗi ngày √
Cô nịnh nọt Dazai Osamu đã nịnh đến thuận buồm xuôi gió.
"Em còn muốn nhìn dáng vẻ Dazai nghiêm túc cày cấy trên giường nữa."
"Có thể được Kotoko khen ngợi là vinh hạnh của tôi."
Dazai Osamu cười ôn hòa, vừa nhìn đã biết là giả.
"Hay là Dazai thử làm thêm đề này nữa nhé?" Iwanaga Kotoko đưa sách qua: "Nếu mà làm đúng, đêm này anh muốn làm gì em cũng được hết."
Dazai Osamu liếc mắt một cái là nhìn thấu ý đồ của cô.
"Cô chỉ muốn tôi làm bài tập giúp cô đúng chứ."
Iwanaga Kotoko chột dạ nhìn sang hướng khác.
A, Dazai vừa nói gì thế, không nghe rõ.
Mây thật trắng, trời thật xanh.
"Có thể."
Dazai Osamu đột nhiên nói.
"?!"
"Cuối cùng Dazai cũng đồng ý làm việc giường chiếu với em ạ? Không uổng công hôm nay em cố ý mặc quần lót gợi cảm vì anh, có hoa văn nữa này, Dazai anh xem..."
"Tôi không xem!"
Dazai Osamu ngắt ngang lời lải nhải của cô.
"Ý tôi là tôi có thể làm bài tập cho cô.
Nhưng có một yêu cầu, đó là đừng quấn lấy tôi nữa."
Iwanaga Kotoko sửng sốt.
...!A.
Cái này gọi là cái gì, cái gì gọi là đừng quấn lấy nữa?
Tủi thân cực kỳ.
Iwanaga Kotoko bĩu môi, trợn mắt nhìn Dazai Osamu, ý đồ làm bộ dễ thương cho qua chuyện.
Dazai Osamu làm như không thấy.
Thấy thế, Iwanaga Kotoko bắt đầu cả vú lấp miệng em.
"Anh tình tôi nguyện, sao lại có thể gọi là dây dưa chứ! Cái này kêu là theo đuổi hợp lý!"
Cô nắm tay áo Dazai Osamu lắc mạnh.
"Anh nhìn em, nhìn em đi Dazai! Đây là một thiếu nữ đáng yêu đang theo đuổi anh đó—"
Dazai Osamu: "...."
Ghét bỏ.
"Thôi," cậu nói: "Dù sao theo như lời cô nói, chỉ cần trước khi xuất viện mà tôi chưa đồng ý với cô là cô sẽ từ bỏ, đúng không?"
"Ha..."
Không xong, sao lại có cảm giác sắp thất tình là thế nào!
Iwanaga Kotoko lại muốn làm bộ dễ thương ngu ngơ cho qua chuyện.
"Có chuyện này ạ?"
Dazai Osamu bị cô chọc giận mà bật cười.
"Da mặt cô đúng là dày."
"Da mặt không dày sao có thể theo đuổi Dazai được!"
"Đừng giả vờ, tôi biết cô nhớ rõ."
"...!Được được, biết rồi mà!"
Iwanaga Kotoko kêu rên, cô nằm úp sấp xuống bàn.
Đến lúc đó Dazai chắc chắn sẽ từ chối mình rồi!
Nếu biết trước thế này thì đã không mạnh miệng.
Trên đầu chợt vang lên tiếng cười khẽ.
Iwanaga Kotoko ngẩng đầu, lại phát hiện Dazai Osamu đang nhìn chằm chằm đề bài, cánh tay lành lặn thì cầm bút, hoàn hoàn không có dấu hiệu nào là vừa nhìn cô cả.
...!Cô nghe lầm rồi sao?
Một lát sau.
Bác sĩ đi vào, nói Dazai Osamu nằm xuống giường để họ đến kiểm tra.
"Nếu kết quả kiểm tra bình thường thì ba ngày sau là cậu Dazai có thể xuất viện rồi." Bác sĩ cung kính nói: "Tôi đi trước xem tình huống người bệnh ở phòng bên, lát nữa sẽ quay lại xem cậu, cậu nghỉ ngơi trước, để máy móc tiếp tục vận hành là được."
Iwanaga Kotoko ở một bên nghe.
Chỉ còn ba ngày sao...
Bảo bảo không vui.
Bác sĩ đi rồi, Dazai Osamu nhìn phía cô: "Cô nghe thấy, cũng biết đáp án tôi sẽ nói, ba ngày còn lại đừng đến quấy rầy tôi."
"...!Không chỉ có nguyên nhân này."
Iwanaga Kotoko chống tay trên ghế, hai chân lắc lư: "Em đã hứa với các hộ sĩ là phải trông coi anh.
Dazai luôn tự sát trong bệnh viện, sẽ ảnh hưởng đến trật tự của bệnh viện."
"Cô rất để ý cái này à?"
Ánh mắt Dazai Osamu, giống như vừa phát hiện được điều gì.
"Giữ gìn trật tự rất quan trọng."
Iwanaga Kotoko thản nhiên nói.
Không cần biết là trật tự của một cái bệnh viện nhỏ, hay là của cả nhân giới, yêu giới.
"Đây là chức trách của người thân là Thần Trí Tuệ như em."
Cô nghiêm túc nói, đôi mắt tím như sáng ngời.
Tuy rằng thường xuyên nói chuyện người lớn, nhưng thân là thần, Iwanaga Kotoko cũng có một mặt thần tính, thậm chí có thể nói là lạnh nhạt.
"Vì thể, em có thể làm không kể giá nào."
Nói chuyện với người thông minh như Dazai Osamu có một chỗ tốt, đó là cậu có thể hiểu được ngay lập tức.
"Vậy à."
"Hơn nữa..."
Iwanaga Kotoko nhụt chí, cô duỗi tay bò lên đôi chân đang đắp chăn của Dazai Osamu, sau đó quay đầu, nửa khuôn mặt ló ra khỏi đôi tay, nhìn cậu chăm chú.
"Dazai lúc nào cũng như vậy, em sẽ lo lắng."
Thật sự sẽ lo lắng.
Còn không nhịn được sợ hãi, chẳng may ngày nào đó tự tử thành công thì phải làm sao?
"Em không muốn thủ tiết khi còn trẻ thế này.
Em còn chưa hưởng thụ cái vui sướng của người trưởng thành đâu, ngay cả nỗi đau khi phá dưa cũng chưa được nhấm nháp, tất cả là do Dazai không đủ chủ động!"
Dazai Osamu dựa vào đầu giường chơi game.
"À, trách tôi."
"Dazai có lệ quá đó!"
"Chuyện chủ động này, phải thích mới làm được."
Dazai Osamu bình tĩnh nói.
Không, dù Dazai có thích cũng sẽ không chủ động.
"Vậy..."
Iwanaga Kotoko giữ tư thế nằm bò, chớp đôi mắt to, cố gắng làm mình nhìn thật đáng yêu ngây thơ.
"Dazai thích em không?"
"Không thích."
Trả lời ngay trong giây lát.
"Thật là, chẳng lẽ ở bên nhau lâu như vậy mà không có chút cảm giác nào sao...?"
Iwanaga Kotoko thu hồi tầm mắt, cô chọc nhẹ đùi Dazai Osamu qua lớp chăn.
Tâm trạng quá thất bại, dẫn tới cô nói chuyện cũng lười suy nghĩ trước, chỉ vô thức lẩm bẩm nói ra.
"Rõ ràng người ta có hương vị phụ nữ như thế, ngực cũng hoàn mỹ..."
"Dazai là khúc gỗ đúng không, không, anh là người nhát gan, người nhát gan, hừ!"
"Cho rằng em không nhìn ra chắc, vừa nhát gan vừa thích tự sát, còn nhiều tật xấu nữa."
"Nhưng mà..."
"Dazai như vậy, em cũng vẫn rất thích anh."
Tích.
Điện tâm đồ chợt vang lên tiếng vang lạ.
Vụt!
Iwanaga Kotoko lập tức bật lên như thỏ, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình.
Hả?!
Hình như cô vừa nhìn thấy...
"Dazai ơi"
****
Tác giả có lời muốn nói:
Zai: Không xong, mau khống chế nhịp tim lại!
****
Chú thích
Thiện giải nhân ý: thấu hiểu lòng người.
Danh Sách Chương: