Nhìn Trọng Khê Ngọ có vẻ hơi sững sờ: “Ngươi có biết Nguyệt Lộ Nồng là gì không?”
“Không phải người nói nó giải nghìn sầu à?” Ta lắc lắc bình nói.
Trọng Khê Ngọ dường như có chút buồn cười, nhưng hắn kiềm chế, nói “Đó là loại rượu mạnh nhất trên thế gian này.”
Tay ta đang lắc lập tức cứng đờ lại: “Rượu? Loại mạnh nhất?”
“Ừ.” Trọng Khê Ngọ trịnh trọng gật đầu cái rụp, nhưng mặt hắn vẫn không giấu được sự hả hê.
Thật là… Sao không nói sớm?
Nhanh chóng đặt chiếc bình vào tay hắn, nói: “Ta đi trước một bước.”
Trọng Khê Ngọ đột nhiên bị nhét cái bình vào tay, chưa kịp phản ứng lại thì ta đã bỏ chạy, hắn ở phía sau nói lớn: “Ngươi vội vàng làm gì? Trẫm tiễn ngươi đi xuống”.
“Không cần, ta có nha hoàn rồi.” Ta nói mà không quay đầu nhìn lại.
Chạy đến đầu cầu thang, nơi Thiên Chỉ và Hoa Nhung Châu đang canh gác.
Đầu của ta có chút choáng váng, hết sức kiềm chế bước tới nói: “Đi, chúng ta về.”
Tuy nhiên, chân ta đã hơi nhũn rồi, nghĩ đến 20 tầng cầu thang, ta kéo Hoa Nhung Châu qua, nhảy lên lưng hắn, nói: “Lần này phiền ngươi rồi, mau cõng ta xuống.”
Hoa Nhung Châu hơi luống cuống, cứng nhắc thật lâu mới cử động, hắn đỡ lấy mu bàn tay của ta, bắt đầu bước nhanh xuống lầu.
Không phải ta gấp gáp, mà thực sự là ta… Tửu lượng của ta không tốt, uống quá nhiều ta sẽ làm càn.
Trước mặt Trọng Khê Ngọ, nếu ta nói điều không nên nói hoặc làm điều không nên làm, vậy thì xấu hổ lắm.
Hoa Nhung Châu xuống được đến lầu dưới đã hơi thở dốc.
Hắn đặt ta xuống, ta phải giữ chặt cánh tay hắn mới không bị ngã, Thiên Chỉ thấy vậy vội vã chạy đến ngã tư phía trước tìm chiếc xe ngựa bọn ta ngồi lúc đến đây.
Đầu óc ta ngày càng tỉnh táo, nhưng cơ thể lại không kiểm soát được – đây là vấn đề chung của những người uống rượu quá nhiều, sẽ thấy bản thân mình minh mẫn.
Sau khi đi theo Hoa Nhung Châu vài bước, không biết bị vấp phải cục đá hay là đã mất đi ý thức, hai chân ta mềm nhũn đến mức muốn quỳ trên mặt đất.
Sau đó, hình như ta rơi vào một vòng tay ấm áp, ngẩng đầu nhìn lên, chợt thấy hai viên ngọc màu nâu lấp lánh, ta không nhịn được đưa tay ra muốn chạm vào chúng, nhưng những viên ngọc đó đột nhiên biến mất.
Dường như nghe thấy giọng nói lắp bắp: “Vương … vương phi, đừng… đừng chọc vào… mắt của thuộc hạ.”
Ta không lấy được viên ngọc nâu đó, nhưng tay ta lại chạm vào một thứ mềm mại khác thường.
Cố mở to mắt ra, ta chỉ thấy một mảng trắng mờ.
Ta không kiềm chế được vân vê nó hai lần.
Cảm giác trên tay thật sự rất tuyệt, giống như kẹo bông vậy.
Nói ra thì hình như cũng đã rất lâu rồi ta chưa ăn kẹo bông.
Vì vậy, ta quyết định dứt khoát, nắm lấy viên kẹo bông bằng cả hai tay, kiễng chân lên hung hăng cắn nó.
Sau đó ta nghe thấy tiếng kẹo bông gòn hít một hơi lạnh, kẹo bông này thành tinh rồi à?
Tôi rời môi, chép chép miệng.
Kẹo bông này chẳng ngọt chút nào.
Đây là chút ý thức cuối cùng của ta trước khi ngất đi.
Khi mở mắt ra lần nữa, đập vào mắt ta là chiếc màn ngủ quen thuộc.
Cố chống đỡ người ngồi dậy, đầu ta nặng như một cái cân, cái tên Trọng Khê Ngọ phá làng phá xóm kia chỉ biết giày vò ta là giỏi.
Ta gọi Thiên Chỉ vào, vừa mở miệng chợt phát hiện cổ họng khàn khàn, dư vị sau khi say thực sự rất khó chịu.
Thiên Chỉ nhìn ta bằng ánh mắt đầy thương cảm.
“Nhìn ta bằng ánh mắt như vậy làm gì?”
Thiên Chỉ hít hít mũi, nói: “Nô tì chỉ cảm thấy vương phi vất vả quá thôi.”
Lòng ta càng lúc càng bất an: “Hôm qua say rượu xong ta đã làm gì?”
Thiên Chỉ nhìn ta bằng ánh mắt từ ái như nhìn đứa con của mình, rồi nói: “Không có gì, chỉ là vương phi mắng chửi không ngừng lúc ngồi trên xe ngựa.
Nếu không phải do vương phi say rượu, nô tì cũng không biết vương phi phải chịu nhiều oan ức như vậy…”
Ta… thể nào ta cảm thấy giọng mình khàn đi.
“Ta đã mắng ai?” Ta đỡ trán hỏi.
“Mắng vương gia và Hoa thiếu gia nhiều nhất, sau đó là Hoa Tương và Mục trắc phi… đúng rồi, còn có cả hoàng thượng…”
Nhìn Thiên Chỉ đếm đầu ngón tay, ta chỉ thấy mắt mình tối sầm, chẳng trách bọn họ đều nói rượu vào… lời ra.
Nhắc mới nhớ, hôm nay tỉnh dậy cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một chút, chẳng lẽ là do ngày hôm qua ta mắng người nên rất sảng khoái sao?
“Có những ai… nghe thấy?” Ta coi chết như không, mở miệng hỏi.
“Vương phi đừng lo lắng, hôm qua vương phi chỉ bắt đầu mắng sau khi Hoa thị vệ đỡ người lên xe ngựa, nên chỉ có ta và Hoa thị vệ biết.” Thiên Chỉ vỗ ngực nói thề.
“Gọi Hoa Nhung Châu đến đây.” Ta vỗ trán, cố gắng thanh tỉnh bản thân.
Lúc Hoa Nhung Châu bước vào ta không khỏi sững sờ, nhìn má phải của hắn được quấn băng gạc.
“Mặt ngươi bị sao vậy?” Ta hỏi.
Hoa Nhung Châu né tránh nói: “Thuộc… thuộc hạ luyện võ không cẩn thận bị thương.”
Ta cau mày nói: “Trong phủ này bây giờ ai có thể đả thương ngươi? Có phải vương gia đến tìm ngươi kiếm chuyện không?”
“Không… không phải đâu.”
Thấy Hoa Nhung Châu lắp bắp, lại đỏ hết cả mặt, tim ta hẫng một nhịp.
“Vậy là ngày hôm qua ta đã đánh ngươi?”
Ta quay sang nhìn Thiên Chỉ, em ấy bối rối nói: “Lúc ở trên xe ngựa không thấy vương phi ra tay, nhưng lúc nô tì đi tìm xe ngựa thì không rõ.
Hôm qua Hoa thị vệ không buộc tóc, nô tì cũng không để ý…”
“Thực sự là do thuộc hạ không cẩn thận.” Hoa Nhung Châu đột nhiên hét lên, dọa ta sợ hết hồn.
Đứa trẻ này, khi không tự dưng đỏ mặt làm gì? Ta còn tưởng mình say rượu đánh người rồi.
Ta chỉ nói tửu lượng của mình không tốt, nhưng không đến nỗi sẽ đánh người.
Ta không vặn hỏi chuyện này nữa, nói: “Lát nữa ta phải đi Hoa phủ một chuyến, ngươi giúp ta chuẩn bị xe.”
Hoa Nhung Châu vâng lệnh lui xuống.
Thiên Chỉ đầy lo lắng nói: “Vương phi, sao đột nhiên lại trở về Hoa phủ? Nô tì sợ… phu nhân bên đó…”
Ta súc miệng, cười thầm một tiếng, nói: “Ta trốn tránh lâu như vậy, đã đến lúc phải đối mặt rồi.”
Khi ta đến Hoa phủ, khắp phủ thật vắng vẻ lạ thường.
Có lẽ Hoa phu nhân vẫn còn oán trách việc ta không gặp bà trước đây, nên cứ đóng cửa không ra ngoài.
Ta cũng chẳng quan tâm, mục tiêu của ta vốn dĩ không phải bà.
Lúc ta đến thư phòng của Hoa tướng, không cần đợi thông báo đã trực tiếp đi vào, sau đó ra hiệu cho Thiên Chỉ canh gác bên ngoài.
Hoa tướng nhìn một loạt hành động của ta bằng ánh mắt lạnh lùng, cuối cùng không có ai trong phòng mới nói: “Chẳng phải đã từ mặt người phụ thân là ta đây rồi sao? Còn quay lại làm gì?”
Ta điềm tĩnh tìm một cái ghế ngồi xuống, nói: “Con có chuyện cần phụ thân giúp đỡ.”
Nhưng ta vừa thốt ra mấy câu mặt Hoa tướng đột nhiên biến sắc, ông đập bàn: “Ngươi vẫn còn điên rồ đúng không? Ca ca ruột của ngươi vẫn đang ở ngục lao, ngươi lại nghĩ đến người Mục gia đó? Có thời gian như vậy, không bằng ngươi lo mà nghĩ cách làm thế nào để lấy lòng Tấn vương, hắn khăng khăng cố chấp, bây giờ ta không thể can thiệp vào chuyện của Thâm Nhi nữa rồi.”
“Nếu phụ thân muốn ca ca con ra khỏi ngục thì hãy nghe lời con.” Nhìn Hoa tướng tức giận, ta không hề nao núng.
Từ lần đầu tiên gặp ông, ông không tỏ thái độ gì cũng dọa ta nhũn chân, nhưng bây giờ ta có thể đối phó khi ông ấy tức giận, xem ra mình đã tiến bộ hơn.
Trong lòng thầm tức giận, nhưng trên mặt không lộ ra điều gì.
“Lời này là thật sao? Ngươi có cách gì?” Hoa tướng cau mày hỏi ta.
Ta cười thầm một tiếng, nhìn thẳng ông ấy: “Một tháng vừa qua chắc phụ thân đã thử nhiều cách khác nhau rồi đúng chứ? Nhưng ca ca vẫn đang ở trong ngục, ca ca còn đường ra nào khác ngoài việc tin tưởng vào con không?”
Hoa tướng không bị ta chọc tức, chỉ nhìn ta như người xa lạ nói: “Ngươi làm vậy có mục đích gì?”
“Chuộc tội cho phụ thân.”
“Ngươi…”
“Phụ thân chưa từng tận tay giết người sao?” Ta cắt ngang tiếng gầm của Hoa tướng “Nnhưng phụ thân có biết, trong tay của người… Không, nên nói rằng Hoa phủ phải chịu bao nhiêu tội ác không?”
“Có quan viên nào hoàn toàn trong sạch chứ? Ta không biết ngươi trở nên ngây thơ như vậy từ bao giờ đấy.
Ngươi cho rằng chỉ dựa vào chính tích (thành tích làm việc trong khi tại chức của quan lại) và lòng nhân từ của mình là có thể thăng quan tiến chức sao? Ta đã phải chịu ngàn vạn khổ cực mới từng bước leo lên được cái chức tể tướng, mới có thể cho ngươi cơ hội bây giờ đứng đây cãi lại ta.
Lúc miệng ngươi nói chính nghĩa, cũng đừng quên bản thân mang họ gì.” Hoa tướng siết chặt tay, ánh mắt nhìn ta như mũi tên.
“Tất nhiên là con không quên điều đó.
Chính vì thân thế của con là Hoa Thiển và người là phụ thân nên con không quan tâm Hoa phủ không được.
Dù phụ thân không nghe lời con, không tin con cũng không sao hết, bởi vì con sẽ dùng cách riêng của mình để làm phụ thân hiểu ra, rằng tất cả quyền lực mà người tìm kiếm bấy lâu nay chỉ là tầm nhìn hạn hẹp khi đứng ở trên cao.” Ta đứng dậy nói.
Hoa tướng tiến lên vài bước rồi lại giơ tay lên, nhưng trong ánh mắt lạnh lùng của ta lại hiện ra vẻ sững sờ.
“Phụ thân vẫn muốn đánh con sao?” Ta nhếch môi: “Nhưng con sẽ không để mình bị đánh như trước nữa.
Nếu con có thể giải quyết nhanh chuyện của huynh trưởng, phụ thân hẵng đến nói chuyện đàng hoàng với con.”
Bỏ qua Hoa tướng đang đen mặt, ta xoay người rời đi, ngay trước khi ra khỏi nhà vẫn nói: “Phụ thân không được quên những gì con vừa nói.
Ca ca phải ở trong ngục bao lâu tùy thuộc vào hành động của phụ thân nhanh thế nào.”
Bước ra khỏi thư phòng, ta đi luôn mà không gặp Hoa phu nhân.
Từ nay trở đi, ta sẽ không lãng phí thời gian vào những việc không cần thiết nữa.
Về đến Tấn vương phủ, ta nhanh chóng tập hợp kiểm kê số ngân lương có thể lưu động từ mười mấy cửa hàng, sau đó chỉ việc chờ đợi.
Trong vòng hai ngày, Hoa tướng đã phái người gửi cho ta một bức thư.
Lão già kia tuy cứng đầu không chịu nghe lời, nhưng là chuyện liên quan đến con trai duy nhất của ông, nên dù rất giận ta nhưng hành động của ông vẫn không hề chậm chạp.
Mở thư ra, xem danh sách bên trong, có khoảng hai mươi người.
Ta tìm một chiếc hộp, điền vào đó danh sách tên và ngân phiếu, sau khi suy nghĩ một lúc, ta gọi Hoa Nhung Châu vào.
“Ta có một chuyện, tương đối phiền phức, bên cạnh cũng không có mấy người là tâm phúc.
Ngươi có muốn làm mấy việc vặt này cho ta không?” Tay ta đặt trên hộp, nhè nhẹ gõ theo tiết tấu.
Hai mắt Hoa Nhung Châu sáng rực, nặng nề quỳ một gối, thẳng lưng nói: “Thuộc hạ chết cũng không từ.”
Nhìn hắn thường ngày hiền lành ít nói, nhưng tâm tư cũng thông minh, biết ta bắt đầu dùng hắn rồi.
“Không đáng sợ đến vậy.” Ta đưa tay để hắn đỡ dậy, sau đó giao chiếc hộp cho hắn: “Bên trong có một danh sách và đầy đủ ngân phiếu, trong vòng ba ngày, ta muốn có khế ước bán thân của những người này.”
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.” Hoa Nhung Châu không hỏi câu nào đã trực tiếp nhận lệnh, ánh mắt hắn sắc bén tựa như thanh kiếm vừa rút ra khỏi vỏ.
“Vết thương trên mặt ngươi nhớ tìm đại phu lấy thuốc tốt mà bôi, đừng lấy băng gạc che đi, mặt đẹp như vậy đừng để có sẹo.” Ta nói, bầu không khí lập tức chuyển sang nghiêm túc.
Hoa Nhung Châu lập tức cúi đầu không dám nhìn ta, lại khôi phục bộ dạng thật thà chất phác, tai cũng bắt đầu đỏ ửng lên.
Sang ngày hôm sau, trời đã chạng vạng tối, Hoa Nhung Châu mang chiếc hộp trở về.
Ta mở ra xem, vẫn còn một nửa ngân phiếu và một chồng giấy thật dày.
Dừng tay lại, ta tràn đầy tán thưởng nhìn Hoa Nhung Châu, đứa nhỏ này cũng được việc ghê, chi phí với thời gian ta cho hắn, hắn chỉ cần một nửa đã hoàn thành nhiệm vụ, một thuộc hạ tốt thế này mà ta chưa từng phát hiện ra, để hắn đứng canh cửa viện lâu đến thế.
“Làm tốt lắm.” Ta không tiếc lời khích lệ.
Hoa Nhung Châu mấp máy môi, hai mắt khó nén nổi sự vui mừng.
Giờ đến lượt ta phản kích rồi.
Ta đi vào trong phòng, nâng bút bắt đầu viết.
Thiên Chỉ yên lặng cầm đèn cho ta, thấy ta viết chữ lập tức mở miệng: “Không phải từ trước đến nay tiểu thư luôm viết bằng tay trái sao?”
Tay đang viết của ta dừng lại, rồi tiếp tục viết, nói: “Tay trái bị tổn thương tới kinh mạch, không cầm bút nổi.”
Ta phải cảm ơn Trọng Dạ Lan mới đúng, nếu không có hắn, ta có thể sẽ không nghĩ được một cái cớ hay như vậy.
Thiên Chỉ đỏ mắt, bất bình mở miệng: “Bàn tay nữ nhân quý giá cỡ nào, coi như vương gia đang nổi giận cũng không thể làm vậy với vương phi, trước đây bất kể cầm kì thi họa vương phi đều đứng đầu, bây giờ đã bị ngài ấy hủy rồi, một chút cũng không còn.”
Không có Trọng Dạ Lan thì cầm kì thi họa của tiểu thư nhà ngươi cũng bị hủy không sót lại chút nào trong tay ta rồi, dù sao cũng gặp được ta… một người hiện đại.
Trong lòng nghĩ vậy, ta dừng bút mở miệng: “Cho nên, giúp ta đưa cái này cho Trọng Dạ Lan.”
Thiên Chỉ trước kia đi theo Hoa Thiển cũng biết vài chữ, nàng cầm lấy xem qua, sắc mặt chuyển sang trắng bệch như tờ.
“Vương phi, đây là….”
“Thư hoà ly.”
Ngoài viện của Mục Dao, ta bị cản lại cũng không lấy làm bất ngờ, ta cũng chẳng muốn liên quan, lén lút chạy đến bên tường, sau đó quay đầu nhìn phía Hoa Nhung Châu đang đi theo ta: “Ngươi biết khinh công chứ?”
“Vâng… Biết.” Vẻ mặt của Hoa Nhung Châu tràn đầy nghi vấn, nhưng vẫn đáp lời ta.
“Cắp ta nhảy qua đi.” Ta nhíu mày.
“Hả?” Lần này Hoa Nhung Châu rốt cuộc không che giấu được vẻ kinh ngạc trong đáy mắt.
“Hả cái gì mà hả? Mau lên!”
Không đợi hắn phản ứng ta đã nhảy lên lưng hắn, trong lúc ta đang thúc giục liên hồi, hắn chậm chạp cõng ta lùi lại mấy bước rồi nhảy qua tường.
Sau khi nhảy xuống, ta lập tức đi thẳng đến sảnh chính.
Mấy nha hoàn giữ cửa hoàn toàn không phản ứng kịp đã bị Hoa Nhung Châu đẩy ra.
Nhóc con thật biết nghe lời, không có thương hoa tiếc ngọc gì hết, có điều hắn cũng đáng tin cậy.
Mục Dao chau mày nhìn ta xông tới, mặt lạnh tanh: “Ngươi muốn làm gì? “
“Muốn tìm ngươi nói chuyện, không vào được thì ta cũng chỉ có thể tự nghĩ cách.” Ta trắng trợn đi đến trước mặt nàng.
“Ta và ngươi có chuyện gì đáng nói sao?” Sắc mặt Mục Dao vẫn tệ như cũ, nhưng đưa tay ngăn mấy nha hoàn đang muốn xông lên.
Ta đưa một xấp giấy trong ngực đến trước mặt nàng, nói: “Ngươi xem hết cái này đi rồi nói tiếp.”
Mục Dao vươn tay ra cầm lấy tập giấy, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, những ngón tay đang cầm giấy trở nên trắng bệch: “Đây là gì? Định uy hiếp ta?”
“Không phải, là giao dịch.” Ta trả lời.
Mục Dao ném tập giấy lên mặt bàn, cười lạnh nói: “Giao dịch? Mang khế ước bán thân của đầy tớ Mục phủ ra làm giao dịch?”
Tập giấy kia chính là khế ước bán thân của đầy tớ Mục phủ lúc chưa bị lưu đày, ta đã nhờ Hoa Tương dùng quyền lực tra ra từng người một, sau đó để Hoa Nhung Châu chuộc hết bọn họ về.
Đây là thế giới nơi mà nô lệ không đáng tiền, nhất là tội nô từng bị chủ liên lụy, bởi vậy đã tạo kẽ hở cho ta.
“Ngươi thả Hoa Thâm ra, ta sẽ trả khế ước bán thân của toàn bộ tôi tớ Mục phủ lại cho ngươi.” Ta vẫn không nhanh không chậm nói.
“Nếu ta cứ không muốn bỏ qua cho Hoa Thâm thì sao?” Mục Dao nhìn ta chằm chằm.
“Ta đến không phải để uy hiếp ngươi.” Ta không đáp tiếp lời nàng: “Cho nên ta cũng không lấy tính mạng tôi tớ của Mục phủ ra để đánh cược.”
“Không phải uy hiếp? Vậy đây là ý gì?” Mục Dao chỉ lên tập khế ước bán thân.
“Cảnh cáo.” Ta nói.
Mục Dao nhíu mày, có chút không hiểu.
Ta nhìn nàng, nói: “Ta có thể dễ như trở bàn tay lấy được khế ước bán thân của các người trước đây, chứng minh những việc ta có thể làm còn rất nhiều.
Hoa Thâm từng làm nhiều chuyện sai trái, hắn phải trả giá đắt ta không có ý kiến, thế nhưng, phàm là chuyện hắn không làm, ta nhất quyết không đứng yên nhìn ngươi vì muốn trả thù cho người khác mà gán tội lên người hắn.”
Ánh mắt Mục Dao lóe lên vài tia ảm đạm, ta vẫn không thay đổi sắc mặt mở miệng: “Mọi đúng sai tùy từng người đã khác nhau rồi, cứ xem như Hoa phủ tội ác ngập trời, nhưng sẽ không vì chuyện chưa từng làm mà trả giá đắt.
Cho nên, nếu ngươi muốn báo thù, thì hãy đường đường chính chính mà báo, ta không nhúng tay vào quá trình ngươi khiến Hoa phủ sa đà, nhưng sẽ không thờ ơ trước chuyện ngươi muốn gán tội cho người khác.”
Lời này cũng giống như đang nói với bản thân ta, Hoa Thiển trước đó như thế nào không liên quan gì đến ta hết, mặc dù xuyên vào người nàng, nhưng không có nghĩa là ta phải có trách nhiệm với mọi chuyện nàng gây ra.
Pháp luật cũng đã nói, không cần chịu trách nhiệm cho hành vi mình không làm.
Hồi lâu vẫn chưa thấy Mục Dao nói gì, cuối cùng nàng mở miệng: “Bây giờ A Lan muốn xử lý Hoa Thâm, ngươi nghĩ tìm ta có ích gì không?”
Giọng nói đã dần buông lỏng.
“Mục Dao, ngươi đừng xem thường địa vị của ngươi trong lòng Trọng Dạ Lan, còn nữa….” Ta mở miệng: “Ngươi nghĩ Trọng Dạ Lan không biết chuyện này do chính tay ngươi gài bẫy sao?”
Mục Dao bỗng nhiên mở to mắt, ta thở dài, quả nhiên những người đang yêu đương đều không có lý trí.
“Hơn một tháng nay Trọng Dạ Lan không ra tay với Hoa Thâm, chỉ mặc hắn bị nhốt trong đấy, ngươi nghĩ hắn có ý gì? Đêm đó Trọng Dạ Lan suýt chút nữa đã giết Hoa Thâm.” Ta mở lời, sắc mặt Mục Dao lập tức trở lên trắng bệch.
“Ban đầu Trọng Dạ Lan hẳn đã bị lừa gạt, nhưng mấy ngày trước ánh mắt Trọng Dạ Lan nhìn ta trong sân viện mang theo chút xấu hổ.
Mặc dù chỉ một chút, nhưng vẫn bị ta nhìn ra.”
Hắn thấy hổ thẹn với ta chỉ có một nguyên nhân, đó chính là hắn biết chân tướng nhưng vẫn lựa chọn giam giữ Hoa Thâm.
Dù sao cũng là nam chính, trí thông minh của hắn chắc chắn không thấp, lúc đầu sẽ giận quá mất khôn, nhưng về sau lúc tỉnh táo sẽ bắt đầu nghĩ đến điểm đáng ngờ trong đó.
Cho dù Hoa Thâm bừa bãi đến mấy cũng không dám động thủ trong hôn lễ của hắn.
Suy cho cùng, chẳng qua là Mục Dao đang ỷ vào việc Trọng Dạ Lan thích nàng, mới có thể bày ra một mưu kế có trăm ngàn sơ hở.
Nếu hôm đó không có ta ngăn lại, nói không chừng sẽ chết dưới kiếm Trọng Dạ Lan.
Đây là bệnh chung của nữ chính trong rất nhiều bộ truyện, luôn đặt bản thân ở vị trí quá cao, cảm thấy thù hận nước nhà vĩnh viễn hơn tình cảm thường tình của nữ nhân.
Cho nên mới không tiếc lợi dụng người mình yêu, sau đó dùng vết thương chồng chất tra tấn lẫn nhau, sau cuối mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
“Tâm của một người không có chuyện khi đã hình thành thì sẽ không thay đổi, việc ngươi thăm dò, lợi dụng hắn sớm muộn gì cũng khiến tất cả những thiện ý đều tan biến không còn tăm hơi.” Ta nói, ngữ khí nửa là khuyên răn nửa là cảnh cáo: “Trước đây vì ta hổ thẹn với ngươi, nên mới tha thứ cho thủ đoạn lần này.
Nhưng nếu như ngươi vẫn dùng những mánh khóe này tiếp tục hại người, ta cũng sẽ không nể mặt.
Khế ước bán thân ngày hôm nay cũng chính là một loại cảnh cáo.”
Mục Dao nhìn ta, nhìn thật lâu, nàng nói: “Hoa Thiển, rốt cuộc ngươi có mục đích gì?”
Ta không chút yếu đuối trả lời: “Dạy ngươi cách làm người.”
Đoán không chừng Mục Dao bị ta chọc tức không nhẹ, tay nàng càng nắm chặt hơn, trong lòng ta lúc này đã không còn thấy hổ thẹn, là nàng ta sai trước thì ta mới có cơ hội đứng bên trên giảng đạo lý.
“Chuyện trước kia ta dùng thân phận của ngươi, ta cũng đã nói thẳng với Trọng Dạ Lan rồi, ta trả hắn lại cho ngươi.
Nên Mục Dao à, ta đã không nợ ngươi bất cứ chuyện gì nữa rồi.”
“Trả cho ta?” Mục Dao nhíu mày.
“Thiên Chỉ đã đưa thư hoà ly đến trước mặt Trọng Dạ Lan, chuyện của ngươi, tình cảm của ngươi, sau này tự xử lý đi, ta sẽ không dính vào nửa phần.”
“Ngươi cho rằng ân oán của chúng ta đã thanh toán xong? Hoa Thiển, ngươi nghĩ quá đơn giản rồi, Hoa phủ các ngươi….” Ánh mắt Mục Dao xao động, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu chùn bước.
“Sửa lại một chút, ta là ta, Hoa phủ là Hoa phủ, xin đừng vơ đũa cả nắm.” Không đợi nàng nói xong, ta đã chặn lại: “Trước đây ta từng nghĩ, tại sao sớm không vào, muộn không vào mà cứ phải xuyên đến đúng lúc đại hôn cơ chứ.”
Đón ánh mắt tràn đầy sự khó hiểu của Mục Dao, ta nói tiếp: “Bây giờ ta mới hiểu, Thượng đế cũng không quá mức tuyệt tình, dù đẩy ta vào thế khốn khổ, nhưng cũng để lại cho ta một chút hy vọng sống.
Chuyện Mục gia các người lưu đày là chính sự, ta không nói bừa, vấn đề này ít nhiều cũng mang đến cho ngươi sự tổn thương, ta không phải ngươi, dĩ nhiên không có cách nào đứng trên lập trường của ngươi mà đoán.
Thế nhưng, nếu giữa chúng ta có huyết hải thâm thù ngăn cách, ngươi muốn Hoa phủ rơi vào kết cục như vậy, thật trùng hợp, ta cũng thế.”
Mục Dao nhìn ta như nhìn một sinh vật lạ, thật lâu cũng không nói, mà ánh mắt lại hiện lên từng tầng suy nghĩ.
Lưu đày với từ quan, chỉ khác biệt ở chỗ một cái không có tiền, một cái có tiền, cho nên ta và Mục dao đều chung ý nghĩ kéo Hoa tướng xuống.
Hoa phủ sụp đổ, nhưng Nguyệt công tử vẫn còn, ta không cần quá sầu lo.
Nếu trước kia ta suy nghĩ sai lầm, không khuyên can Hoa tướng hồi tâm chuyển ý đẩy người nhà Mục Dao từ chém dầu thành lưu đày, vậy thì bây giờ thứ đang chờ ta là cái chết không thể vãn hồi.
Trong thế cục khốn khổ này, một bước sai càng thêm sai, may mà ta vừa xuyên qua đã hiểu rõ tình hình, về sau mò đá qua sông cũng không sai bước nào.
Lúc về viện đã thấy Trọng Dạ Lan đứng đó.
“Nàng vừa đi đâu?” Trọng Dạ Lan thấy ta trở về liền hỏi.
“Đi giải quyết ân oán cũ, Vương gia đến đây làm gì? Thiên Chỉ chưa nói rõ với người sao?” Ta nhíu mày nói..
Danh Sách Chương: