16.
Ta bãi triều ba ngày.
Lý do công khai là Thái hậu trọng bệnh, tâm thần bất an, không thể chăm lo triều chính.
Mọi việc trong ngoài, giao hết cho các các lão xử lý.
Lần này, các lão không ai đến làm phiền ta.
Đám ngôn quan cũng không còn ba hoa chích chòe nữa.
Tận mắt chứng kiến sự ngang ngược vô lý của Thái hậu, đám người này cuối cùng cũng hiểu cho nỗi khổ của ta.
Không chỉ giúp ta trấn áp những tiếng nói phản đối khác, còn thay ta nói không ít lời hay ý đẹp.
"Thái hậu tuy là đích mẫu của Hoàng thượng, nhưng quả thật là đức không xứng vị."
"Hoàng thượng cũng không dễ dàng gì!"
Thái y nói, Thái hậu nhiều lần tức giận quá độ, đã tổn thương đến căn nguyên, lại thêm tuổi già sức yếu, nếu còn bị k1ch thích thêm vài lần nữa thì thật sự không cứu vãn nổi.
Nhìn Thái hậu tỉnh lại mà miệng méo mắt lệch, nước dãi chảy dài, thân thể không thể động đậy, ta đau lòng đến rơi nước mắt.
Hoàng hậu và một đám phi tần đương nhiên đồng loạt an ủi.
Phi tần thẳng thắn là Ninh phi bỗng nhiên buột miệng nói:
"Đều do Hiền phi mà ra, nếu không phải nàng ấy lắm mồm nhắc đến Trưởng công chúa Vinh Thành trước mặt Thái hậu, thì Thái hậu đâu phải chịu đại nạn này."
Hiền phi mặt cắt không còn giọt máu, lập tức quỳ xuống xin tội.
Tứ hoàng tử do Hiền phi sinh ra là người có khả năng cạnh tranh ngai vàng mạnh nhất sau Thái tử.
Lão Tứ còn có mỹ danh là "Hiền vương".
Hiền phi xuất thân cao quý, lại sinh hai hoàng tử, lấy lòng Thái hậu, còn thân thiết với Vinh Thành Trưởng công chúa – làm gì mà không có mưu tính?
Giờ đụng phải họng súng, cũng coi như giúp ta tiết kiệm không ít phiền phức.
"Hiền phi can thiệp triều chính trước, bất kính nghịch thượng sau, đức không xứng vị, giáng làm tần, chuyển vào Vĩnh Hạng. Nếu không có thánh chỉ, không được bước ra khỏi Vĩnh Hạng nửa bước. Trái lệnh, nghiêm trị không tha."
Mấy ngọn núi lớn từng đè nặng lên nguyên chủ, bị ta dễ dàng gỡ bỏ, khiến ta đắc chí vô cùng, tự cảm thấy tài giỏi, lòng tin tăng vọt.
Nguyên chủ có chín hoàng tử, mười một công chúa, tính ra trong các đế vương thì cũng thuộc dạng "năng suất cao".
Không còn áp lực về con nối dõi, ta chẳng còn phải miễn cưỡng vào hậu cung hành sự nữa.
Chỉ có điều duy nhất không tốt – đó là không có tiền.
Tết Trung Thu đến gần, ta buộc phải viện cớ Thái hậu bệnh nặng, hủy bỏ mọi hoạt động giải trí, chỉ mở tiệc gia đình tại Khôn Ninh cung.
Gia yến thì vui thật, nhưng cũng xảy ra vài chuyện khiến ta chẳng vui vẻ gì.
Thái tử đánh Thái tử phi ở Đông cung, khiến nàng ấy bị sảy thai, không thể dự tiệc đêm nay.
Vợ lão Tứ mang thai sắp sinh, không tiện nhập cung, lão Tứ dắt theo một trắc phi vào cung.
Nhị công chúa xuất giá tám năm, đang chăm sóc mẹ chồng bệnh nặng, xin phép Hoàng hậu vắng mặt.
Thất công chúa xuất giá ba năm, thân thể không khỏe, không nhập cung.
Bát công chúa xuất giá hơn một năm, vừa được chẩn đoán có thai, cần an dưỡng tại nhà chồng.
Tam công chúa đã xuất giá năm năm, vậy mà lần này nhập cung lại dẫn theo một phụ nữ trẻ trung xinh đẹp.
Người phụ nữ kia trên đầu và trên tay đều đeo đồ trang sức chỉ hoàng tộc mới có tư cách dùng: trâm phượng thất vũ đông châu, vòng tay long phượng kim thụy.
Tam phò mã và người phụ nữ đó hành động thân mật, cứ như họ mới là phu thê thực sự.
Tam công chúa ngồi bên cạnh mà như người ngoài, hoàn toàn bị gạt ra.
Thập Ngũ là người đầu tiên nhận ra có điều bất thường, liền hỏi Tam công chúa: “Tam hoàng tỷ, người phụ nữ này là ai?”
“Đây là bình thê của phò mã, tên Trân nương.”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Thập Ngũ “a” một tiếng, rồi lập tức hỏi Hoàng hậu: “Mẫu hậu, phò mã có thể nạp thiếp sao?”
“Triều ta có thể nạp thiếp, nhưng phải thỏa ba điều kiện: một là công chúa không có con hoặc đã qua đời; hai là được công chúa cho phép; ba là phò mã có công lớn với triều đình.”
Hiển nhiên, phò mã không thỏa điều kiện nào.
Ta giận dữ chất vấn Tam công chúa.
Phò mã lại ngang nhiên nói:
“Đây là bình thê của thần, từng cứu mạng thần. Công chúa hiền hậu, chủ động cho cưới nàng ta, còn phong làm bình thê.”
“Con gái trẫm là tự nguyện sao?”
Tam công chúa cúi đầu đáp nhỏ: “Là thật.”
Nhìn bộ mặt đắc ý của phò mã, ta tức đến mức thái dương giật giật, hận sắt không thành thép.
Hoàng hậu hỏi: “Người phụ nữ kia mang trang sức vượt quyền, là do công chúa ban hay nàng ta tự lấy?”