Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cười xong, tôi đẩy anh ra.

“Có người trước còn bảo em quấy rối anh.”

Trình Dực nắm tay tôi, lại kéo vào lòng.

“Anh khẩu xà tâm phật, mong em quấy rối nhiều hơn.”

Trong lòng anh, tôi ngửa mặt lên, cười gian luồn tay vào áo anh.

Cuối cùng cũng được sờ cơ bụng mong ước bấy lâu.

“Quấy rối thế này à?”

Trình Dực nhìn thẳng tôi, cả phòng hoa hồng in trong mắt anh.

“Lâm Dư Kiều, tất cả yêu thương và khát khao, rung động hay phản ứng của anh, đều hướng về em.”

Lòng tôi ngập tràn hạnh phúc, nhón chân hôn lên môi anh.

Trình Dực cũng đuổi theo mà hôn xuống, cánh tay siết quanh eo tôi càng lúc càng chặt.

Nụ hôn nhẹ nhàng, mơn trớn, quấn quít nhau.

Hôn đến ngạt thở, eo càng lúc càng nóng, tôi đẩy anh ra.

“Anh thật sự không sao rồi!”

Anh nắm tay tôi, kéo xuống.

“Xác nhận lại lần nữa.”

Góc nhìn của Trình Dực

Lần đầu Trình Dực gặp Lâm Dư Kiều, là trong giờ học tự chọn.

Môn học liên quan đến huyền học, nổi tiếng khó nhất trường D.

Giáo sư cực kỳ nghiêm khắc, cho điểm rất thấp.

Học sinh muốn nâng điểm hầu như không chọn môn này.

Người đến học chỉ có hai loại.

Cực kỳ tự tin với trí thông minh của mình, hoặc là rất hứng thú với môn học này.

Lâm Dư Kiều thuộc loại đầu.

Trình Dực thuộc loại sau.

Hầu hết mọi người trong trường D đều biết Trình Dực.

Khi anh bước vào giảng đường đã gây ra xôn xao không nhỏ.

Cùng một độ tuổi, khi người khác mới bắt đầu sự nghiệp học hành, Trình Dực đã leo lên đỉnh cao sự nghiệp.

Hoa thơm vỗ tay, tiền rừng bạc biển.

Vào được trường D, ai chẳng là thiên tài.

Trong lòng khó tránh khỏi so sánh với nhau.

Trong giảng đường, mấy chàng trai đeo kính cố ý nói to.

“Trình Dực được tuyển thẳng nhờ vận động viên, học môn này, anh ta hiểu nổi không?”

“Người ta đến trường D đâu phải để học, lấy danh tiếng thôi.”

“Anh ta kiếm đầy túi rồi, cần gì học vị.”

“Hy vọng sau này trường D ít nhận loại người này, để nguồn lực cho người cần.”

Cả giảng đường nghe rõ, nhưng không một ai lên tiếng.

Trình Dực gõ ngón tay lên bàn, không kiễn nhẫn định đứng dậy bảo họ im miệng.

Bỗng anh nghe một cô gái phía trước quay đầu lại, mắt sắc như dao hướng về mấy nam sinh kia.

“Khi người ta giành huy chương cho đất nước, sao mấy người không lên mà thi đấu. Không phục chế độ tuyển thẳng vận động viên, thì mấy người viết kiến nghị gửi hiệu trưởng, đừng nói sau lưng, mất giá.”

Mấy chàng trai bẽ mặt, thấy Lâm Dư Kiều xinh đẹp, bắt bẻ:

“Cậu là học sinh nghệ thuật à, học thanh nhạc hay mỹ thuật, cậu hiểu nổi không?”

Tiết học hôm đó, Lâm Dư Kiều thường không thích thể hiện, lại giơ tay phát biểu nhiều lần.

Đủ loại thuật ngữ chuyên ngành, khiến Trình Dực nể phục, tim đập loạn xạ.

Ngưỡng mộ người mạnh, là bản chất của con người.

Đặc biệt là vận động viên.

Hai chữ "ngưỡng mộ" như khắc vào tim.

Maays người kia nói cũng không sai, Trình Dực thật sự không hiểu lắm môn này.

Nhưng từ hôm đó, anh có việc mới để làm.

Nhìn trộm Lâm Dư Kiều.

Mỗi tuần trước giờ học tự chọn, anh đều thay đổi trang phục, như khổng tước khoe mẽ.

Còn giả vờ tự nhiên, trong nhóm học, lén thêm Lâm Dư Kiều.

Nhưng người ta chẳng hứng thú với anh.

“Tiếng máy kéo nhà cậu to thật đấy.”

…Lâm Dư Kiều coi anh như không khí, hoặc tưởng anh đang tìm người khác.

Dường như kiên định chia cô và anh thành hai thế giới.

Trình Dực lấy hết tinh thần thi đấu, lục tìm manh mối trong trang cá nhân Lâm Dư Kiều.

Nhưng cô chỉ cho anh xem ba ngày gần nhất.

Chẳng thấy gì.

Mãi đến kỳ nghỉ, cô bắt đầu đăng nhiều về chú mèo vàng tên Tương Tương.

Trình Dực nghĩ, anh sống còn không bằng một con mèo.

Trước khi khai giảng, Trình Dực sinh nhật 19 tuổi.

Họ hàng xa bên mẹ anh ta có một người chú họ, thần bí kể cho anh đã tìm được một đại sư cao tay làm một tấm bùa đặc biệt linh nghiệm.

Đảm bảo anh ta muốn gì được đó.

Bảo anh mau ước đi.

Nhưng 19 năm cuộc đời Trình Dực, mọi mục tiêu của anh đều tự mình đạt được.

Chẳng có thứ gì của người khác khiến anh hâm mộ.

Duy nhất hâm mộ chỉ có thể là bé mèo của Lâm Dư Kiều.. luôn được cô ôm vào lòng.

Anh không để tâm, nhưng không nỡ từ chối.

Chắp tay ước một điều chính anh cũng thấy vô lý.

“Muốn trở thành mèo của Lâm Dư Kiều.”

Sau đó anh bị tát vào mặt.

Tấm bùa này, thật sự rất linh nghiệm!

Ngày Trình Dực phát hiện cùng chung cảm giác với đuôi của chú mèo Tương Tương, suy nghĩ đầu tiên là.

“Chú ơi, đám cưới của cháu, chú phải ngồi mâm trên.”

— HOÀN ---

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang