1 tuần trôi qua khá thoải mái, nó, Yến và 3 chàng hoàng tử có thể nói là giờ đây đã trở nên thân thiết như… những người bạn thật sự. Nó thật sự đã xem Kan và Bun là bạn của mình, nó nhận 2 chàng không hề ”xấu xa” như ấn tượng ban đầu của nó. Tuy rằng, Kan thường xuyên tranh cãi với nó toàn những chuyện không đâu để rồi anh chàng toàn đuối lý ôm cái đầu xì khói còn nó bật cười đắc thắng, Bun thì suốt ngày ”lải nhải” bên cạnh nó cứ như con nít, nhưng nó lại thấy thật vui, thật ấm áp. Nó cảm thấy họ đôi lúc thật đáng yêu, hình như có gì đó trong nó đang trở lại, ít ra là nụ cười vô tư hơn nhiều.
Ở lớp, những người bạn mới cũng nhanh chóng trở nên gần gũi, nó đã nhớ tên tất cả và hiểu khá nhiều về gia đình cũng như tính cách của họ. Chẳng hạn như cô bạn tên Hằng mít ướt, Tú Hân hay mơ mộng, Thái Hà rất con nít… và còn nhiều nhiều nữa, trong mắt nó họ đều thật dễ thương, và… nó nhớ nó của ngày xưa. ” em… sẽ làm được, Long ca ạ”.
” Sau cơn mưa trời lại sáng, không có vết thương nào là không thể lành cả, cho dù có thể sẽ để lại 1 vết sẹo dài thì vết sẹo ấy cũng mờ dần theo thời gian… và có 1 điều mà ta có thể làm là đừng bận tâm quá nhiều đến vết sẹo ấy, nó đâu còn khiến ta đau, vậy thì cần gì phải suy nghĩ, chỉ là quá khứ mà thôi.” Long ca của nó đã từng nói với nó như vậy, phải rồi, ánh mắt ấy, nụ cười ấy, tất cả đã in sâu vào trong tâm trí nó lâu lắm rồi, từng lời anh nói nó luôn lắng nghe, luôn luôn tin tưởng. Và… lần này cũng sẽ vậy, chẳng phải anh muốn nó vui vẻ sao, muốn nó yêu đời nữa, và còn… cả Bin và biết bao người cần nó, yêu thương nó. Chẳng có lý do gì để nó phải giam giữ tâm hồn mình nữa, nhất định… nó phải làm được, dù biết rằng… rất khó… Bầu trời kia, còn trong xanh và cao lắm…
Danh Sách Chương: