Thế giới người trưởng thành quá phức tạp rồi!
Máy ảnh phía sau còn đang chụp răng rắc, Doãn Bạch đi phía trước một hồi lâu thì nghe được phía sau mình truyền đến tiếng giày cao gót đánh lộc cộc xuống mặt đất.
Doãn Bạch lại có cảm giác liền dùng gậy trong tay nhẹ điểm trên mặt đất một cái, dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía sau.
Lúc xoay người quả nhiên thấy được ánh mắt của Tả Tĩnh U.
Người kia mang một bộ váy lễ phục, trang dung tinh xảo, trên môi thoạt nhìn lấp lánh như ánh sao đang hướng cô cười một cái: "Doãn đổng, thật trùng hợp."
Tả Tĩnh U tăng tốc độ bước chân đi về phía Doãn Bạch.
Doãn Bạch đứng tại chỗ chờ Tả Tĩnh U tới gần rồi mới tiếp tục cất bước: "Không trùng hợp, đều là được mời thôi."
Doãn Bạch quay đầu, có chút tò mò mà nhìn về phía Tả Tĩnh U: "Người bận rộn như cô cũng có thời gian tới tham gia hôn lễ hả?"
Theo lời bạn nhỏ của cô nói thì mẹ con bé đã ở bên ngoài đóng phim thật lâu, mỗi tháng chỉ có thể đáng thương rút ra thời gian mấy ngày tới bồi con bé.
Cho nên hơn nửa năm này Doãn Bạch cơ hồ đều ở sơn trang Bạch Hạc làm bảo mẫu trông trẻ.
Đương nhiên, bản nhân cô cũng thập phần thích cảm giác trông con nít mới được.
Tả Tĩnh U thả chậm bước chân đi đến bên cạnh Doãn Bạch, rũ mắt cười một chút: "Lúc tước Lý tiểu thư cũng giúp tôi rất nhiều, cũng coi như là bạn tốt trong giới của tôi.
Cô ấy kết hôn, đương nhiên tôi phải tới."
Doãn Bạch lúc này nghe đã hiểu.
Phỏng chừng Lý tiểu thư là fan của Tả Tĩnh U, lúc trước cùng phòng làm việc của Tả Tĩnh U liên hệ chặt chẽ.
Thường xuyên qua lại cũng liền sẽ tương đối quen thuộc, hơn nữa Lý tiểu thư cũng có một ít cổ phần trong công ty điện ảnh, xem như là nửa người trong giới, Tả Tĩnh U cho cô ấy mặt mũi nên cũng đã tới.
Doãn Bạch nhiên, nhìn về phía ánh mắt Tả Tĩnh U có chút đồng tình: "Ngôi sao lớn các cô đúng là có rất nhiều lúc bất đắc dĩ nha."
Tả Tĩnh U nhấp môi cười một chút nhu nhu mà nhìn Doãn Bạch hỏi: "Vậy Doãn đổng thì sao? Sao cũng đến đây? Chẳng lẽ cũng là vì Lý tiểu thư?"
Doãn Bạch chống gậy chậm rãi đi về phía trước: "Tôi lại không phải, tôi bởi vì quen biết với ba cô ấy."
"Nga......" Tả Tĩnh U hiểu rõ, "Là có hợp tác."
Tả Tĩnh U nhìn Doãn Bạch, buồn bã nói: "Vậy mấy Lão bản lớn như các cô, cũng là có đủ lúc bất đắc dĩ phải xã giao rồi."
Doãn Bạch cảm giác chính mình bị chế nhạo, cô trong sâu kín mà nhìn Tả Tĩnh U một cái: "Thế giới người trưởng thành quá phức tạp rồi."
Cô rõ ràng là một người trưởng thành, lại nói ra lời trẻ con như vậy làm người ta có chút dở khóc dở cười.
Nhưng Tả Tĩnh U cũng không có cảm thấy cô ấu trĩ, ngược lại gật đầu thập phần tán đồng: "Ừm, có đủ loại chuyện phiền toái."
Doãn Bạch thở dài, nhìn Tả Tĩnh U liếc mắt một cái, mời nói: "Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi vào."
"Được."
Xuất phát từ lễ tiết, Tả Tĩnh U cũng đến gần Doãn Bạch: "Doãn đổng để ý tôi khoác tay cô không?"
Bởi vì chân Doãn Bạch không tiện, hơn nữa trường hợp này những người khác đều có bạn nữ bạn nam gì đó, Tả Tĩnh U nghĩ cô ấy khẳng định không muốn một người chống gậy lẻ loi mà đi cho nên liền chủ động duỗi tay khoác lên cánh tay cô.
Mùi nước hoa nồng nàn, dễ ngửi từ trên tay nhích lại gần.
Doãn Bạch quay đầu, nhìn về phía tuyệt sắc giai nhân một bên, lắc đầu: "Thật ra cũng không ngại, bất quá đi cùng tôi thì tốc độ của cô cũng sẽ chậm đi không ít."
Tả Tĩnh U cười một chút, nàng chậm rãi đi: "Không có việc gì, dù sao hôn lễ còn chưa có bắt đầu mà, có rất nhiều thời gian để đi qua."
"Cũng đúng." Doãn Bạch không có cự tuyệt nàng, hai người liền khoác tay nhau như vậy, chầm chậm mà hướng cửa ra vào của hội trường đi đến.
Tuy rằng khi còn nhỏ đã gặp tai nạn xe cộ huỷ hoại một chân, nhưng thân Doãn Bạch cao hơn các cô gái bình thường rất nhiều.
Hai người đứng chung một chỗ, Tả Tĩnh U còn mang một đôi giày cao gót năm centimet lại phát hiện chính mình vẫn kém Doãn Bạch mấy cm.
Tả Tĩnh U hơi chút ngửa đầu, nhìn đường nét rõ ràng trên khuôn mặt của Doãn Bạch, còn có làn da trắng nõn đến khiến người khác cảm thấy phát lạnh, cùng với đôi mắt màu xanh xám.
Trong lòng suy đoán, Doãn Bạch hẳn là con lai.
Nàng nghĩ nghĩ, cùng Doãn Bạch nói nói: "Cuối cùng tôi đã hiểu vì cái gì trong khoảng thời gian này Đồng Đồng lại nguyện ý uống sữa bò, muốn trở thành một người lớn lên rất cao, thật đáng tin cậy rồi.
Nguyên lai đều là bởi vì nhìn Doãn đổng nha."
Doãn Bạch nghiêng đầu nhìn nàng, nghiêm túc hỏi: "Cô cũng cảm thấy tôi rất cao sao?"
Tả Tĩnh U gật đầu: "Ừm, cao hơn rất nhiều cô gái." Tả Tĩnh U nhấp môi, cười một chút, "Tôi cho rằng tôi đã cao rồi, so với nữ diễn viên trong giới giải trí cũng đã đủ cao, cũng không nghĩ tới Doãn đổng còn cao hơn tôi một chút."
"Doãn đổng là con lai sao?"
Doãn Bạch vô cùng cao hứng mà đáp lời: "Ông nội của tôi là người đông âu, ba tôi là con lai, còn mẹ tôi là người Pháp......!Cho nên tôi......".
truyện kiếm hiệp hay
Doãn Bạch dừng một chút, thực nghiêm túc mà tính một chút: "Tôi chắc có ba phần tư là người nước ngoài!"
Tả Tĩnh U bật cười: "Cho nên nhà Doãn đổng vốn đã nói tiếng Pháp sao? Tôi còn tưởng rằng Doãn đổng học nó.
Trong khoảng thời gian này, đa tạ Doãn đổng vẫn luôn dạy dỗ bọn nhỏ học tập nha."
Doãn Bạch giơ lên gương mặt tươi cười: "Không khách khí, chơi với hai đứa nhỏ tôi cảm thấy rất vui vẻ."
Cô quay đầu, nhìn về phía Tả Tĩnh U thập phần nghiêm túc hỏi: "Đúng rồi, trừ bỏ tiếng Anh, tiếng Pháp, tôi còn biết tiếng Tây Ban Nha, tiếng Latinh, tiếng Ý, tiếng Hy Lạp, còn có tiếng Nhật nữa nha....Cô cảm thấy tôi có thể dạy thêm cho tụi nhỏ không ha?"
Tả Tĩnh U sửng sốt một chút, thật sự là không nghĩ tới Doãn Bạch lại bác học như vậy.
Nàng giơ tay, đè cái trán lại vẫn có chút dở khóc dở cười mà nói: "Doãn đổng thật đúng là......!Cô vẫn nên tha bọn nhỏ đi......"
"Hai đứa nó hiện giờ đang theo giáo viên học tiếng Pháp, mỗi ngày đã tăng thêm một tiết học, nhiệm vụ học tập nặng nề đến không xong."
Tả Tĩnh U không thể không nhắc nhở, tuổi thơ của bọn nhỏ vẫn là lấy vui vẻ làm chủ.
Rốt cuộc hai đứa nhỏ vì có thể cùng Doãn Bạch nói chuyện cũng đã rất nỗ lực học tập!
Doãn Bạch thu hồi ánh mắt, trong miệng lẩm bẩm nói: "Là vậy sao.
Tôi thấy hai đứa nhỏ còn rất nhàn mà, hàng ngày còn tới tìm tôi chơi!"
"Mấy đứa nhỏ ở tuổi này nên học tập nhiều hơn.
Chờ lớn thêm một chút sẽ học chậm đi, cũng không sáng suốt nữa!"
Doãn Bạch hiển nhiên có ý kiến khác: "Cô phải hiểu được, hứng thú chính là giáo viên tốt nhất của bọn nhỏ."
Tả Tĩnh U dừng một chút, khắc sâu mà cảm nhận được người hàng xóm cách vách này, là như thế nào mà đem bọn nhỏ của cô ấy để ở trong lòng.
Tả Tĩnh U nhìn đến vẻ mặt bộ dáng "Vì bạn nhỏ có thể trở nên ưu tú, cho nên muốn đốc xúc hai đứa nỗ lực" này liền nhịn không được thở dài.
Nàng dừng một chút, nói với cùng Doãn Bạch: "Một khi đã như vậy, nếu Doãn đổng không cảm thấy phiền toái thì cứ mang theo hai đứa nó học tập vui đùa đi."
Cùng lắm nếu bọn nhỏ lại muốn học cái gì nữa, nàng lại mời giáo viên bên ngoài về dạy.
Tranh thủ được ý kiến của người lớn, Doãn Bạch trông con nít thành nghiện liền gõ gõ gậy, thập phần vui vẻ nói: "Vậy là tốt rồi, chỉ cần cô không phản đối là được."
Hai người liền vì chuyện hai đứa nhỏ nói chuyện với nhau một phen, nói nói liền đã tới cửa ra vào của hội trường.
Hai người cùng nhau đem thiệp mời đưa qua rồi tay khoác tay tiến vào hội trường.
.
Danh Sách Chương: