Nàng là phải đến hoàng cung thỉnh an Hoàng Thái Hậu phải không nhỉ? Phạm Tử Tử gật đầu cho là đúng, song nhanh chóng chạy đi không kịp cho Ngọc Lam chải lại tóc. Nhưng cơ thể vẫn còn hơi đau, nàng đành phải đi chậm lại.
Lúc đi ngang qua hồ, nhịn không được giở tính quậy phá muốn để chân xuống dưới cho cá rỉa chân một chút, thật sự rất thích a!
Nhưng eo nàng quá đau, không giữ thăng bằng được nên liền té, may mà có một cánh tay giữ lấy nàng.
- Nữ nhân hậu đậu.
Phạm Tử Tử ngước lên, thấy nam nhân kia gương mặt tuấn tú, từng góc cạnh đẹp đến hoàn hảo, đôi lông mày hơi nhíu lại nhìn nàng.
Đột nhiên thấy cảnh tượng này không đúng, nàng mở miệng:
- Ngươi có thể. . . buông ta ra được không?
Nam nhân kia giật giật khoé môi, không niệm tình liền thả tay, nàng mất đà té xuống đất.
A. . . Thật là đau! Phạm Tử Tử ngước lên nhìn hắn, vẫn là vẻ mặt cứng ngắc đó, nàng thật muốn đá hắn một cước quá đi.
- Ngươi. . . Sao lại?
Nam nhân kia nhàn nhạt mở miệng:
- Chẳng phải ngươi kêu ta thả tay ra sao?
Phạm Tử Tử hừ mũi:
- Những cũng không phải quá đáng như vậy chứ?
Hắn lạnh lùng nhìn nàng một cái, song nhíu mày, hỏi một câu:
- Ngươi là ai?
Phạm Tử Tử cảm thấy nên cho hắn biết mình là ai, nửa kia cũng không muốn, liền mở miệng:
- Ta là nữ nhân.
Nam nhân đó hiện lên vẻ kinh ngạc trong mắt nhìn nàng, ừm, nữ nhân này thực có khí chất thanh tao, dáng vẻ quý phái, nhưng tính cách lại không như hắn nghĩ, chắc chắn không phải là nô tỳ. Phất tay một cái, thấy nàng ngu ngơ đứng nhìn nàng, khẽ giương cánh môi:
- Chảy nước miếng.
Phạm Tử Tử hồi lâu mới tiêu hoá được những điều hắn nói, nhanh chóng chùi đi, mặt còn phủ một tầng đỏ lừng. Nàng nghiêm giọng:
- Ngươi là...
Hắn liếc nàng, nhàn nhạt mở miệng:
- Quách Tưởng Quân.
Quách Tưởng Quân? Theo như nàng biết thì hắn là anh trai của Quách Lưu Thần nhưng ít lộ diện, thường xuyên ở trong phủ nhã nhặn ngắm cảnh, lâu lâu mới ra ngoài một lần. Mà lại là sư thúc của nàng, thực là uổng, nếu nàng phát hiện hắn sớm hơn có lẽ đã lấy được hắn rồi.
Quách Tưởng Quân dường như thấy được suy nghĩ của nàng, hắn đáp:
- Ngươi định đi đâu sao?
Phạm Tử Tử gật đầu:
- Phải, ta là muốn đi xem cung điện một chút, nhưng lại không biết ở hướng nào, ngươi có thể dẫn ta đi không?
Lần trước là do nàng tự chạy lung tung rồi tìm thấy, bây giờ cũng không dễ dàng là mấy.
Quách Tưởng Quân trầm tư một lát rồi đáp:
- Không rảnh.
Phạm Tử Tử thật sự muốn hộc máu, tên này luôn chọc tức người khác vậy sao? Nàng bĩu môi:
- Không thì thôi vậy, ta đi một mình.
Vừa lúc Ngọc Lam chạy tới, nàng không để ý tới Ngọc Lam, trừng mắt giận dữ nhìn hắn.
- Hoàng Hậu à, người còn chưa chải đầu, mặc áo xong đã chạy rồi.
Phạm Tử Tử lắc đầu lẩm bẩm:
- Ngày nào cũng phải trét cả lớp phấn trên mặt, trông như yêu tinh. Áo quần dày kinh khủng, nóng đến tận mang tai, ngươi nói xem, có phải làm nô tỳ sẽ sướng hơn đúng không?
Quách Tưởng Quân nhìn nàng thở dài chán nản, nữ nhân này không muốn làm Hoàng Hậu lại muốn là nô tỳ chỉ vì một lý do nhỏ bé là quần áo quá nhiều sao?
Hắn thấy Phạm Tử Tử rất đặc biệt, không như những nữ nhân khác, đám phụ nữ đều mơ ước làm Hoàng Hậu hoặc Quý Phi, còn nàng chỉ là nô tỳ.
Phạm Tử Tử đang nói chuyện với Ngọc Lam thì một thái giám chạy tới hành lễ:
- Tham kiến Hoàng Hậu và vương gia.
Phạm Tử Tử bảo miễn lễ rồi tiếp tục nói chuyện với Ngọc Lam.
Phạm Tử Tử cảm nhận được ánh mắt tò mò của hắn dừng trên người mình, nàng khẽ hắng giọng:
- Ngươi đến đây làm gì?
Tiểu thái giám đáp:
- Tâu Hoàng Hậu, Hoàng Thượng cho mời người đến Triều Long cung ạ.
Phạm Tử Tử gật đầu, bước đi, không thèm ngoảnh mặt lại nhìn Quách Tưởng Quân. Hắn mím môi, trên mặt xuất hiện vài vạch đen, hắn cho thái giám lui rồi bước đi.
Phạm Tử Tử thật hết cách với cái hoàng cung này, lúc nãy còn giả vờ thông thái bước đi, bây giờ đành nhờ ai bây giờ? Nàng quay sang hỏi Ngọc Lam:
- Ngươi biết Triều Long cung ở đâu không?
Ngọc Lam lắc đầu:
- Không ạ, nô tỳ không để ý, Hoàng Hậu thứ lỗi.
Phạm Tử Tử không hài lòng nói:
- Ngươi không cần gọi ta là Hoàng Hậu đâu, gọi Tử Tử được rồi.
- Nhưng Hoàng Hậu...
- Này, dám cãi ta sao?
Ngọc Lam cúi đầu:
- Tử Tử tiểu thư.
Ai da, nha đầu này thật là... Bảo không gọi Hoàng Hậu nàng ta lại nói rằng tiểu thư. Nàng đành tiếp tục bước đi.
Chân mỏi nhừ, Phạm Tử Tử thả lỏng người ngồi xuống bên một gốc cây, thấy Ngọc Lam vẫn còn đứng đó, nàng ngoắt ngoắt:
- Ngồi xuống đi.
Ngọc Lam tuân lệnh ngồi xuống.
Phạm Tử Tử đảo mắt liên tục, nơi đây trồng rất nhiều cây nên cũng rất thoáng a. Nàng ngước lên, thấy một chiếc ban công cực lớn giữa cung. Nổi hứng, nàng chạy tới và bước lên.
Nhìn ở dưới tưởng chừng rất thấp, ai ngờ nó lại cao như vậy, khiến nàng không sao ngừng thở phì phò được. Đến đó, nhìn xuống dưới Phạm Tử Tử xém nữa phải hét lên, đứng trên đây quan sát được tất cả cảnh vật ở phía dưới.
Phạm Tử Tử nhếch môi, nàng la lên:
- A... a... a... Thật là đẹp a....
Các dãy phòng nối liền nhau, những hàng cây phía dưới làm cho khung cảnh trở nên sinh động hơn, nàng cảm động thở ra thoải mái. Học trong Sử miêu tả cung điện rất rộng lớn, không ngờ tận mắt chứng kiến, nó còn hơn trí tưởng tượng của nàng. Phạm Tử Tử thấy Ngọc Lam phì phò bước lên, nàng chạy tới:
- Ngọc Lam, ngươi xem, có phải là rất đẹp không?
Ngọc Lam ngước lên nhìn, hồi lâu mắt trợn to kinh ngạc gật gật đầu.
Phạm Tử Tử nhìn xung quanh, có một chiếc xích đu, nàng vui vẻ chạy tới, liền đặt người xuống ngay.
Ngọc Lam cảm thán:
- Không ngờ đại điện lại rộng như vậy.
Phạm Tử Tử phụ hoạ theo
Ngọc Lam mỉm cười, nhớ tới tại sao nàng lại chạy tới đây, liền hỏi:
- Tại sao tiểu thư lại tới đây?
Phạm Tử Tử giương mắt lên nhìn nàng:
- Haiz... Quên mất thôi, ta tới là để chứng minh lời ngươi nói.
- Nô tỳ nói gì ạ?
- Thì đó, ta muốn xem hắn có sủng ta như lời ngươi nói không.
Ngọc Lam ồ một tiếng:
- Thật đấy tiểu thư.
Phạm Tử Tử bĩu môi:
- Chưa chắc a, có thể hắn giấu nữ nhân ở đâu đó.
- Ta có giấu nữ nhân sao?
Ngọc Lam vội quỳ xuống. Phạm Tử Tử cứng người, vừa mới nhắc tào tháo liền tới, không phải là cái miệng hại cái thân đấy chứ!