- Ôi đã quá!
Nó và Thảo đứng trân trân nhìn Trang, làm cô bé thắc mắc quay sang hỏi:
- Sao vậy, hai người cứ nhìn mình chằm chằm thế?
- Nhìn mày uống xấu quá đi! Y như người chết khát trên sa mạc ấy. - Nó lắc đầu.
- Kệ tao, tao chỉ là muốn lấy năng lượng cho cơ thể thôi. À giờ mới nhớ ra cái bàn tọa của tao vẫn đang âm ỉ đây. - Trang lại bắt đầu than thở.
Thảo thấy vậy vội chuyển đề tài ngay:
- À, công nhận bản nhạc vừa rồi hay thật.
- Thảo cũng thấy vậy hả? Cậu có cảm nhận gì không? Mình nghe và thấy như có hàng nghìn cánh hoa anh đào rơi xuống và...
- À, thực ra mình không biết cảm nhận âm nhạc chỉ là thấy nó hay thôi.
- Vậy à! - Nó hơi thất vọng.
- Chúng ta cũng may mắn thật đó, nghe được anh Tú đàn. Nếu mà kể lũ fan cuồng anh Tú nghe được chắc tụi nó nổ đom đóm mắt luôn. - Trang cũng bị cuốn câu chuyện.
- Bình thường mình chỉ thấy anh Tú chơi đá bóng thôi không ngờ hôm nay được nhìn anh đánh đàn đó nha, đánh cũng rất chuyên nghiệp. - Thảo thêm vào.
Cứ thế câu chuyện đưa đến đỉnh, ai cũng thêm một câu, rôm rả cả hành lang.
Không biết ở đâu ra một đám con gái son phấn lòe loẹt, mùi nước hoa nồng đang tiến đến gần chỗ nó. Nếu nó không lầm đây chính là đàn em của Hải Nguyệt, luôn bám đuôi Hải Nguyệt. Trang nhìn đám con gái khẽ nhíu mày:
- Gì đây?
Con nhỏ cười khẩy, tách khỏi đám đông, tiến đến gần nó hơn:
- Không phải chuyện của mày. Tao cần nói chuyện với nó. - Con nhỏ hất hàm về hướng nó. Không để Trang nói thêm câu nào nữa, con nhỏ rút khoảng cách với nó ngắn hơn. Rồi thì thầm vào tai nó, tay nhét cái gì đó vào bàn tay nó:
- Chị Nguyệt nhờ tao gửi cái này cho mày! Đọc và nhớ phải làm theo những gì mảnh giấy viết. Nếu mày không làm theo mày sẽ phải hối hận đấy!
Nói xong con nhỏ quay đi về đám con gái và chúng cũng bỏ đi. Nó cầm mảnh giấy trên tay lòng đầy hoang mang. Trang ngó sang hỏi:
- Này, con nhỏ đó nói gì với mày vậy? Mà hình như vừa rồi tao nhìn thấy nó nhét cái gì vào tay mày thì phải?
Nó giấu vội mảnh giấy ra đằng sau lưng rồi nhìn Trang với vẻ mặt tỉnh bơ:
- Đâu có gì đâu!
- Nghi lắm nha mày. Giấu tao chuyện gì phải không? - Trang tỏ vẻ nghi ngờ, toan nhảy đến cướp mảnh giấy từ tay nó.
May thay Thảo kịp thời ngăn cản, giữ tay Trang lại:
- Hình như mình mới nghe chuông reo đấy. Tụi mình vào lớp đi!
Thảo vừa nói dứt lời, tiếng chuông liền reo. Cả ba vội vã chạy nhanh vào lớp học. Tiết học mới bắt đầu. Ngoài kia ánh mặt trời đang không ngừng tỏa nhiệt. Gió tiếp tục cuộc hành trình giúp cây thay lá, chuẩn bị cho một mùa mới...
Trong lớp học, nó chăm chỉ ghi bài, nghe giảng mà trong lòng nhấp nhổm không yên. Lời nói của con bé chuyên bám đuôi Hải Nguyệt cứ văng vẳng bên tai nó. Nó quyết định mở tờ giấy ra đọc nhưng trước tiên cần rà soát xung quanh lớp học. Trên bục giảng, cô giáo với giọng nói truyền cảm khiến học sinh chìm trong bài giảng. Cả lớp ai cũng chăm chú nghe giảng, tập trung ghi bài. Còn bên cạnh nó, Mạnh khoanh tay ngủ ngon lành, mặt hướng về cửa sổ. Khi đã yên tâm, nó bắt đầu mở mảnh giấy ra đọc. Mảnh giấy sặc mùi bút bi, nét chữ đều chạy ngang trên giấy:
" Hẹn mày sau giờ học, trên sân thượng. Nhớ là chỉ đi một mình thôi. Nếu mày không đến hay kéo thêm con bạn mày đi thì mày sẽ phải hối hận, đừng trách tao chơi ác. "
Gấp lại tờ giấy hẹn đầy lời hăm dọa, nó phân vân không biết có nên đến nơi hẹn hay không? Chiều nay nó còn phải đi làm thêm nữa nếu như đến muộn sẽ bị trừ công cả ngày hôm đó. Rốt cuộc Hải Nguyệt muốn nói gì mà nhất quyết gặp ở nơi không có người và chỉ đi một mình lên thôi? Nó nên đi gặp Hải Nguyệt hay đi làm đây? Lòng nó rối như tơ vò.... Dù gì thì nó vẫn phải chọn một trong hai.
Giờ ra về, học sinh từ các lớp đổ ra sân. Sân trường đang yên tĩnh nay thành cái chợ vỡ, ríu rít tiếng cười cười nói nói. Lớp học vừa tan, Hải Nguyệt đã chạy vội lên sân thượng. Cô muốn là người đầu tiên đến chỗ hẹn, không thể để cho kẻ thù của cô bé lên trước được như thế sẽ rất mất mặt. Cô bé có quan niệm rằng người đến sau luôn là kẻ thất bại.
Về chiều, bầu không khí dễ chịu hơn. Trời trở nên mát lành, cơn gió nhẹ khẽ tung bay mái tóc hơi nâu ngỗ nghịch của Hải Nguyệt. Hải Nguyệt nhìn xuống dưới trông những sự vật mới nhỏ bé làm sao! Học sinh đi lại trên sân như đàn kiến tìm mồi. Cây cổ thụ của trường nhìn xuống chỉ còn xơ xác vài chiếc lá vàng giống hệt ông lão bị hói đầu Hải Nguyệt nhìn đồng hồ tay. Cũng gần 10 phút rồi mà chưa thấy nó đến. Liệu có khi nào nó không đến? Chắc không thể nào với lời " hăm dọa " như vậy chắc chắn nó phải đến.
Kít! Tiếng cánh cửa bật ra. Hải Nguyệt quay đầu lại nhìn khẽ mỉm cười. Nó bước qua cánh cửa, đi đến gần chỗ Hải Nguyệt đứng. Qủa đúng như suy nghĩ của Hải Nguyệt, nó đã đến.
- Mày đã đến muộn!
- Xin lỗi, tôi có chút việc bận giờ mới lên được. Có gì nói thẳng luôn đi. Tôi đang rất bận.
- Được, theo đúng nguyện vọng của mày, tao sẽ đi luôn vào vấn đề chính. Tao nghe lũ đàn em tao kể lại hình như mày đã đánh mất cuốn nhật kí và đang đi tìm nó. Có cần tao tìm giúp mày không?
- Cậu gọi tôi lên đây chỉ vì chuyện này thôi sao? Vậy tôi đi đây! Dù sao cũng rất cảm ơn cậu đã có thành ý giúp đỡ tôi. Tôi nghĩ kĩ rồi dù gì nó cũng đã mất rồi thế coi như mình sơ ý để mất vậy. - Nói hết câu nó toan bỏ đi.
- Này, đứng lại đó! Có thật mày không cần cuốn... nhật... kí đó nữa chứ? Nếu tao nói rằng tao biết cuốn... nhật... kí đó đang ở đâu, liệu mày có muốn lấy lại nó không? - Hải Nguyệt cố tình nhấn mạnh chữ để khiêu khích nó.
Ngay lập tức nó quay lại nhìn Hải Nguyệt với ánh mắt nửa tin nửa ngờ. Hải Nguyệt hiểu điều nó nghĩ, cô bé cười khẩy:
- Có cần tao miêu tả, kể lại toàn bộ nội dung trong quyển nhật kí cho mày nghe không? Tao biết, mày rất thích anh Tú nhưng lại luôn giả vờ là mày không thích anh ấy. Nay cuốn nhật kí làm bằng chứng đích xác nhất, mày đã vẽ hình anh ấy thật tỉ mỉ, đường nét rất đẹp. Tao mà đưa cuốn sổ này cho hội fan cuồng anh Tú thì mai mày chỉ có nước ở nhà dưỡng thương thôi.
- Cậu đã đọc nó? - Giọng nó run lên.
- Chỉ là tao vô tình đọc được thôi. Mày nhớ không? Cái hôm mày và bạn mày ở nhà xe. Tao tình cờ đi ngang qua hỏi thăm mày mấy câu. Vậy mà mày không những không trả lời câu hỏi của tao lại còn phủi lưng đi. Sau khi mày đi tao nhặt được cuốn nhật kí của mày ở dưới đất. Không biết là của ai nên tao mở ra đọc... Khi đọc xong tao đã rất tức giận quyết tìm ra chủ nhân cuốn nhật kí. Không ngờ đó lại là cuốn sổ nhật kí của mày. - Hải Nguyệt nhìn gương mặt nó không ngừng biến sắc sau khi nghe xong chuyện của cô, trong lòng hả hê vô cùng. Rồi cô bé tiếp tục nói bằng giọng chậm rãi. - Tao thích anh Tú, vì vậy ngay từ đầu tao đã cảnh cáo lũ con gái trong trường chỉ được đứng xa nhìn, ai tiếp cận anh ấy thì liệu hồn với tao. Thế mà mày dám tiếp cận anh ấy, tội không thể tha nên tao quyết định dạy cho mày bài học.
- Tôi sẽ để yên cho cậu đánh nhưng hãy trả cuốn nhật kí cho tôi.
- Tao không thích động tay chân với lũ con gái yếu đuối như mày. Tao đã chọn cách khác trừng phạt mày. Tao sẽ không bắt chước như những đứa khác đi đánh ghen thay đó tao đã gửi cuốn nhật kí của mày đến nhà anh Tú rồi!
Câu nói cuối cùng của Hải Nguyệt làm nó chết điếng người.