Vì sao bạn thân cô háo hức vậy ư? Vì hôm nay là ngày trường cô đi dã ngoại mà đi dã ngoại tất nhiên sẽ có hội trưởng mà hội trưởng là ai? Là người mà mọi nữ sinh trong trường này mong ước nhất.
"Phòng chúng ta ở đây này"- Chỉ lên tấm bảng đề tên phòng 390.
"Xem ra các người cũng cố gắng lắm giành được phòng này!"- Giọng nói đầy mỉa mai vang lên đằng sau lưng hai người.
"Liên quan gì tới anh?" - Lạc Vy không kiêng kị nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy âm khí của Ngọc Úy Nhân.
"Thế nào? Chẳng lẽ tôi nói sai?" - hai người hai đạo quang ánh mắt nhìn chằm chằm xẹt ra lửa.
"Thế thì hai người tiếp tục, mình vô phòng trước"- Duẫn Nhi lùi bước về sau để lui vào phòng thì đụng ngay bức tường thịt vững chắc. Vừa quay qua định xin lỗi thì cô lại trở mặt lấy tay che đầu tỏ ra đau đớn như người bị đụng là cô không phải anh vậy.
"Thỏ con, người đụng tôi là em đấy!" - Vương Phong nhìn cô mỉm cười lời nói không có nửa điểm trách cứ. Trò xấu bị người khác phát hiện Duẫn Nhi chính là một chút xíu ấy nấy cũng không có liền như thế dương hai mắt trong suốt tiến lên nhìn chằm chằm vào mỹ nam trước mặt. Làm "trai nhà lành" như Vương Phong nhà ta mặt đỏ tim đập thình thịch.
"Duẫn Nhi, may quá em ở đây" - Thiếu nữ khuôn mặt đáng yêu với đôi mắt xoe tròn ngập nước bay nhào tới ôm cô làm cô chút xíu nữa không giữ được thăng bằng cả người liền rơi vào Vương Phong.
"Chị không về phòng mà kiếm em chi thế?"- Duẫn Nhi đưa ánh mắt hướng về phía vali đằng sau của Lưu Nguyệt.
"Sau buổi thử vai bận rộn quá nên chị không có thời gian đặt phòng nên em có thể cho chị ở chung được không?"- Ánh mắt đáng thương làm cho người khác mủi lòng nhìn cô.
"Nè cô nghĩ cô là ai???... Khụ khụ ý là chị Lưu Nguyệt phòng em chỉ có hai chiếc giường đơn cho em và Duẫn Nhi thôi chị chung phòng thì ngủ ở đâu đây?!"- Khi nghe được giọng của Lưu Nguyệt, Lạc Vy liền ngưng cãi vả quay sang to tiếng sau khi nhìn tới hội trưởng bỗng chốc giọng trở nên nhu mì hơn trong thấy.
Chưa để Lưu Nguyệt mở miệng thì đằng sau đã có tiếng nói trầm thấp vang lên "Vậy để Duẫn Nhi chung phòng với thầy!"
"Thầy Khương" - trăm miệng một lời đều hướng Khương Vĩ Mặc chào hỏi.
"Đừng khách khí"- Mặc dù nhìn mọi người nhưng chung quy ánh mắt vẫn rơi trên người của Duẫn Nhi đợi câu trả lời.
"Nam nữ ở chung thầy không thấy bất tiện sao?"- Vương Phong nhìn thầy giáo trên mặt nở nụ cười hỏi một câu hiển nhiên.
"Sao lại bất tiện cơ chứ. Đúng không Duẫn Nhi?" - Vừa nói vừa tự nhiên kéo vali rồi kéo luôn tay cô vào phòng. Trên mặt trước sau vẫn treo nụ cười vô lại. Đến khi tiếng cửa phòng đóng lại, bốn con người nhìn nhau trời tròng nãy giờ mới biết chuyện gì vừa xảy ra.
"Thôi được rồi, chị vào phòng đi. Xem như tôi xui xẻo" - Lạc Vy lời nói phóng khoáng nhưng miệng lại không ngừng lầm bầm.
"Cảm ơn em"- Lưu Nguyệt giữ nguyên nụ cười tươi trên khuôn mặt theo sau Lạc Vy vào phòng nhưng chỉ có Vương Phong và Ngọc Úy Nhân thấy được góc áo đã bị Lưu Nguyệt nắm chặt tạo thành một vết nhăn lớn từ lúc thầy Khương dẫn Duẫn Nhi đi.
Dường như có gì đó không đúng thì phải. Rõ ràng người chung phòng với mình là bạn thân của cô - Lạc Vy nhưng bây giờ lại ngồi trên giường trong phòng của Khương Vĩ Mặc. Nhìn dáng vẻ của Duẫn Nhi còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình. Khương Vĩ Mặc không kiềm được đưa tay xoa xoa tóc của cô.
"Em đang suy nghĩ gì sao?" - Bàn tay của anh nhu nhu vuốt mái tóc dài của Duẫn Nhi. Cô không có trả lời chỉ hơi nghiêng đầu nhìn anh. Đồng tử ruby của Khương Vĩ Mặc phóng to đến cực đại, không tin nhìn người con gái trước mắt hôn lên môi anh, nụ hôn như chuồn chuồn lướt trên mặt nước. "Đây là quà cảm ơn kì trước thầy đã giúp em" Duẫn Nhi thả hơi nóng bên tai của Khương Vĩ Mặc, tiếng thì thầm chỉ riêng thế giới của hai người mới có thể nghe được. Cô cũng không nhìn anh phản ứng ra sao bước tới chỗ vali kéo đồ ra đưa lưng về phía anh.
Hai tay như gông xiềng siết chặt vòng eo mỏng manh kéo cô vào khuôn ngực rắn chắc của mình, mùi hương bạc hà thanh mát lúc này bao quanh khắp nơi. "Duẫn...Nhi"- Hai từ được anh nói ra trong sự nỉ non, thành khẩn và quyến rũ đến cực hạn. Anh dùi mặt vào làn tóc mượt mà ngửi lấy hương thơm hoa hồng từ mái tóc của cô tham luyến đến ưu mê.
"Mọi người còn đang đợi ở ngoài, em còn phải thay đồ nữa" - Cô nhìn đồng hồ nói, mái tóc rủ xuống không thấy rõ được tâm trạng lúc này.
"Một chút nữa thôi...Vì khi ra ngoài em sẽ không còn của riêng tôi nữa!!!" - Khương Vĩ Mặc giống như con mèo con làm nũng dụi dụi vào người của cô.
-------------------------------
"Duẫn Nhi đi thôi!!" - Vừa ra khỏi phòng tay liền bị Lạc Vy kéo đi. Nghĩ cũng thật kì lạ bình thường thì đi dã ngoại với trường thì học sinh phải chung khách sạn với nhau còn kì này ngoại trừ năm người bọn họ thì rất ít học sinh ở đây. Cảm giác giống như là bị cách ly một dạng.
Sự thật thì...
"Tôi muốn ở chung với hội trưởng!!!"
"Trả hội trưởng lại đây!!!!!!!!"
"Thầy Khương we miss you!!!!"
"Thật là bất công!!!"
"Làm sao sống được khi không có wifi!" *gào thét*
"No wifi no life"
500 anh em bị đầy sang chỗ khác cũng là biệt thự trên núi nhưng là dựng chồi ở ngoài không được bước vào. Ăn uống sinh hoạt đều phải tự thân vận động, đối với con nhà giàu như bọn họ thì chẳng khác gì cực hình nha. Chỉ vì mục tiêu của cuộc đi dã ngoại này là: "Trải nghiệm cuộc sống với thiên nhiên và núi rừng"
-----------------------------
Trong khi hiện tại,
"Vy leo nhanh thiệt đó!!!"- Trên vách núi, Duẫn Nhi hướng lên trên Lạc Vy hỏi.
"Quá khen, leo núi cũng là sở trường của mình mà!" - Háo hức trả lời nhưng thật ra khi nhìn lên trên sẽ thấy kế bên Lạc Vy chính là hội trưởng, em ấy vừa leo vừa ngắm người ta đến độ nếu Duẫn Nhi không hỏi thì chắc em nó cũng không biết đã leo tới đâu. Còn kế bên cô chính là người nãy giờ một lời cũng không thèm nói thậm chí còn không biết hắn ta tồn tại, chăm chỉ tập trung leo - Ngọc Úy Nhân. Nhìn xuống dưới thì thấy người chị tốt của cô cùng thầy giáo của mình đang nói chuyện rất hăng say nha. Vốn dĩ là Khương Vĩ Mặc đang chuẩn bị leo cùng cô nhưng do Lưu Nguyệt muốn hỏi thăm kiến thức mà tuần trước nghỉ học không nắm kịp nên đành phải ở dưới giảng bài. (Talacahop: Thể loại chăm học các bạn ạ!")
"Haizz ít ra thì mọi thứ vẫn không có gì bất ổn" - Lời vừa nói xong thì dây buộc của cô liền đứt. Cô cũng như thế mà rơi xuống.
"Duẫn Nhi!!!!" - Bọn họ nhìn về phía cô la lên.
-------------------------------------
Talacahop: Sau khi 12 năm bỏ công sức học sấp mặt thì ta đã lê lết lên tới giảng đường đại học sau 18 năm chịu đựng!!! Chân thành cảm ơn các nàng trong thời gian qua *cúi đầu* bây giờ thời gian cũng có phần rãnh rỗi hơn có thời gian ta sẽ bù lại các truyện mà các nàng đang đọc do ta viết. Xin lỗi vì đã làm cho các nàng chờ lâu như vậy.
***Chuyên mục suy đoán cho chương sau: Duẫn Nhi có bị té sml không?