Ngay lúc đó Trần Kiến Nghiệp vào phòng thì nhìn thấy vợ của mình đang khóc bù lu bù loa, cứ như đã chịu đựng sự tủi thân rất lớn vậy.
Anh ấy sững người một lát, giọng ồm ồm hỏi: “Mẹ đánh em à?”Tuy rằng từ trước đến nay mẹ anh ấy chỉ đánh con trai chưa từng đánh đứa con dâu nào, nhưng không tránh được cơn giận thì cũng sẽ ra tay.
Lý Xuân Hoa lắc đầu, vẫn không ngừng rơi nước mắt.
Mặt của Trần Kiến Nghiệp tỏ vẻ không hiểu tại sao, nói: “Vậy em khóc cái gì?”Làm dâu bị mẹ chồng mắng rất bình thường mà.
Lý Xuân Hoa khóc kể với anh ấy với sự buồn bã tột cùng: “Em đưa sữa cho Tiểu Bảo uống thì làm sao? Con bé chết tiệt đó thì uống đến trắng trẻo, mập mạp.
Tiểu Bảo tội nghiệp của em thì ốm o gầy mòn không được mấy miếng thịt, anh nói xem người làm mẹ như em nhìn thấy có thể không đau lòng sao?”Cô ta lại không làm sai!Chẳng qua chỉ là một món hàng phải bù thêm tiền, đâu quan trọng bằng con trai nối dõi tông đường.
Cô ta cho rằng có thể có được sự thấu hiểu và ủng hộ từ người đàn ông của mình, không ngờ rằng Trần Kiến Nghiệp lại không thèm liếc nhìn cô ta một cái: “Vậy em cũng không thể đưa khẩu phần ăn của con gái cho con trai ăn.
Bé ngoan chỉ có thể uống sữa, Tiểu Bảo lại có thể ăn cơm ăn rau rồi.
”Cho dù anh ấy thích con trai đi nữa, cũng không thể trơ mắt nhìn con gái của mình chết đói được.
Huống hồ con trai cách hai ngày còn có thể ăn một bữa canh trứng gà, lúc có thịt cũng ăn không ít, còn dễ chịu hơn cuộc sống của ông đây.
Lý Xuân Hoa lại rơi nước mắt rồi phản bác nói: “Em cũng không lấy sữa cho Tiểu Bảo uống hết! Muốn trách thì cứ trách con bé chết tiệt đó ăn được quá thôi, một đứa con gái mà lại ăn nhiều hơn một đứa con trai mập mạp! Cũng không biết kiếp trước em đã tạo nghiệp gì mới sinh ra một cục nợ như vậy!”Cô ta càng nói càng giận hơn: Không sai, nhất định con bé chết tiệt đó là đến đòi nợ đó!Trần Kiến Nghiệp lười phải nói lý lẽ với cô ta, thay đồ xong thì lên giường nằm, nhắm mắt lại miễng cưỡng nói: “Dù sao sau này cũng không cần cho bé ngoan uống sữa nữa, em muốn cho Tiểu Bảo ăn thì cho Tiểu Bảo ăn đi.
”Nói xong là tiếng ngáy vang dội.
Lý Xuân Hoa lau nước mắt, cúi đầu nói với con trai ở trong lòng ngực: “Sau này sữa của mẹ đều cho Tiểu Bảo của chúng ta uống, uống sữa xong thì sẽ càng trở nên thông minh, sau này cũng làm một cán bộ cho mẹ được nở mày nở mặt.
”Bên ngoài, Hách Liên Kiều đang say sưa uống sữa của Triệu Mai, đã hoàn toàn quên đi cơn tức giận vì bị giành khẩu phần ăn rồi.
Triệu Mai lại nhìn cái bát trứng gà nước đường lớn ở trước mặt, gương mặt bối rối không biết phải làm sao, đây, nhưng đây là bốn quả trứng gà mà, đều có thể đổi thành nửa ký muối ăn rồi.
Mã Tú Liên nhìn cô ấy chỉ đơ người nhìn mà không động đũa liền lên tiếng thúc giục nói: “Con dâu cả, con mau ăn đi.
”Không ăn nhiều đồ ngon bồi bổ cơ thể, chút sữa này của cô ấy cũng không đủ cho bé ngoan uống.
“A, vâng.
”Triệu Mai gật đầu một cách ngây ngô, cứ như một cỗ máy bắt đầu ăn vậy.
Mã Tú Liên nhìn cô ấy ăn nửa quả trứng gà, trong lòng vô cùng hài lòng, ăn nhiều thì có thể sản sinh nhiều sữa, bé ngoan của bà mới có thể no được.
Chu Chiêu Đệ luôn ở bên cạnh nhìn đến nỗi nuốt nước bọt, tự nói trong lòng rằng sao lại chưa bắt kịp chuyện tốt như vậy!Nếu ngày nào cũng có thể ăn trứng gà nước đường, đừng nói để cô ta cho tiểu hồ ly tinh uống sữa, mà coi cô nhóc như tiểu tổ tông để hầu hạ cô ta cũng bằng lòng.
Chỉ tiếc cô ta lại không có vận may này!Khó chịu quá đi!Hách Liên Kiều lấy sữa của hai bên uống sạch, mới hài lòng mà ợ hơi một cái.
Sau đó hé môi chúm chím cười.
Mùi vị uống no thật sự quá hạnh phúc!Nhìn bộ dạng cô bé cười đến mặt mày nhăn nhúm rất dễ thương, lòng của Mã Tú Liên muốn tan chảy cả rồi: “Tội nghiệp quá, khuôn mặt bé bỏng của bé ngoan của chúng ta mấy ngày đã ốm đi một chút rồi.
”Hách Liên Kiều vô cùng đồng tình liền “a” lên một tiếng.
Triệu Mai và Chu Chiêu Đệ nhìn gương mặt nhỏ bầu bĩnh, trắng trẻo và dịu dàng của cháu gái nhỏ, lại hoàn toàn không có cách nào nói trái lòng được.
.
Danh Sách Chương: