Chỉ là An Hân thường xuyên nhìn chằm chằm quan sát bả vai của anh, tuy rằng cách một lớp quần áo cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng lại khiến Liễu Quý Bạch có loại cảm giác ‘như có cái gai trên vai’, luôn cảm thấy có chút khẩn trương. Bất quá ngày qua ngày, bả vai của anh cũng xác thực có xu thế chuyển biết tốt đẹp, chẳng qua ngẫu nhiên động tác quá mạnh vẫn sẽ có chút đau.
Bản thân Liễu Quý Bạch cảm giác bả vai đã không còn vấn đề gì, mấy ngày này lại khôi phục thói quen lái xe đi làm, vì thế đến tận hôm nay lúc tắm rửa, sau khi cởi hết quần áo, anh mới bỗng nhiên nhớ đến mà quay đầu lại soi gương kiểm tra thử. Nhìn đến vết bầm xanh đã phai đi rất nhiều, Liễu Quý Bạch thử nâng tay lên, cảm giác cũng không tệ lắm, chỉ là nếu giơ lên cao quá đỉnh đầu sẽ hơi hơi đau một chút.
Bất quá chỉ là đau một chút mà thôi, Liễu Quý Bạch cảm thấy có lẽ là vì lâu rồi chưa động đến vai phải, cho nên cơ bắp có chút buông lỏng, vì vậy lại thử hoạt động vài cái, nhưng kỳ quái là hình như càng cử động mạnh lại càng cảm thấy đau nhiều hơn.
Liễu Quý Bạch nhớ đến An Hân nói cái gì mà ‘thương gân động cốt một trăm ngày’, chính là không cho anh dùng đến tay phải. Vì thế bỏ qua việc thử cử động mạnh, chuyển sang hoạt động trên diện rộng, có lẽ gân cốt hoạt động trở lại thì được rồi.
Ở nhà, An Hân ngoại trừ lải nhải việc bảo anh đến bệnh viện, còn không cho anh cầm bất cứ đồ vật nào, nhìn cậu như vậy, tựa như sợ anh bưng bát cơm cũng sẽ bị đè gãy tay vậy, anh một người đàn ông trưởng thành đâu cần phải chiều chuộng nhiều như vậy chứ!
Lại nói hôm đó ngày cuối tuần, An Hân muốn đi sửa xe mô tô điện, Liễu Quý Bạch rảnh rỗi không có việc gì làm nên cũng đi theo. Gần đến chỗ sửa xe, Liễu Quý Bạch thấy bậc thềm kia có chút cao, An Hân mà đẩy chắc sẽ rất mất sức, anh đã nghĩ giúp cậu đẩy phía sau một chút, kết quả lại bị An Hân ghét bỏ.
Nhớ đến chuyện mất mặt này, Liễu Quý Bạch bắt đầu vận động cơ ngực, từ nhún nhún vai đến trực tiếp xoay xoay cánh tay…
Không ngờ xoay tay một chút thì không sao, nhưng sau khi xoay một vòng Liễu Quý Bạch còn chưa có ý định dừng lại, kết quả anh nghe thấy một tiếng ‘rắc’ đầy u oán vang lên.
Anh thật sự nghe thấy bả vai truyền đến một tiếng ‘rắc’, tựa như lúc bẻ các đốt ngón tay vậy, bất quá tuy tằng cũng là tiếng vang như bẻ đốt ngón tay, nhưng lần này rõ ràng không giống bình thường, bởi vì Liễu Quý Bạch lập tức phát hiện cánh tay phải của mình hoàn toàn không cử động được nữa. Toàn bộ cánh tay lắc lư lại hoàn toàn mất đi khống chế, chỉ có bả vai đau đến muốn chết.
Không cần hoài nghi, đây là khớp xương bả vai yếu ớt rốt cục không chịu được vận động thô-bạo-giày-vò như vậy… Cúng cùng cũng trật khớp. =口=
Liễu Quý Bạch buồn bực, anh yên lặng đứng trước gương phát ngốc đúng năm giây, sau đó ‘bình tĩnh’ xoay người đi đến trước chỗ treo quần áo, cầm lấy quần lót vừa mới cởi ra, lại ‘không quá bình tĩnh’ mà mặc vào.
Liễu Quý Bạch chưa bao giờ biết việc mặc quần áo lại là một việc yêu cầu kỹ thuật gian nan đến như vậy, một giờ sau, anh bất đắc dĩ túm lấy lưng quần, ở trần nửa thân trên đi ra khỏi nhà tắm, ngoài mặt vẫn bình tĩnh, nhưng nội tâm lại có ngàn vạn con ngựa hoang đang trình diễn màn giày xéo trên cao nguyên…
Bởi vì đang là mùa hè, anh có thể ở trần nửa thân trên bình tĩnh đi ra ngoài đến bệnh viện, nhưng bất luận có phải là mùa hè hay không, anh cũng không thể không kéo khóa quần mà chạy ra ngoài… Trừ khi anh muốn một đường túm lấy lưng quần đến chỗ của một chú cảnh sát nào đó uống trà.
Lập tức, Liễu Quý Bạch cũng không còn lựa chọn nào khác…
Liễu Quý Bạch gõ gõ cửa, trầm giọng hướng vào bên trong phòng hỏi, “An Hân, cậu đã ngủ chưa?”
“A, chưa… Học trưởng anh đợi một chút.” Trong phòng truyền đến một trận thanh âm lộp bộp không bình thường, sau đó An Hân mở cửa ra, hai má trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ tưng bừng, hô hấp cũng có chút dồn dập, ánh mắt loạn phiêu vô cùng không được tự nhiên.
Mắt Liễu Quý Bạch tự nhiên thoáng nhìn vào bên trong, notebook còn lóe ra ánh sáng nhàn nhạt, trên màn hình là một file âm thanh đang tạm dừng. Tuy rằng không nhìn thấy hình ảnh không hài hòa nào, nhưng mà Liễu Quý Bạch nhạy cảm mà nhìn ra chút gì đó. Bất quá đàn ông mà, nếu không xem AV hay coi H gì đó mới là không bình thường. Cho nên Liễu Quý Bạch tự cho là hiểu rõ, cũng không hỏi thêm gì.
Thật ra, tuy rằng Liễu Quý Bạch đoán hơi có chút sai lệch, nhưng mà ở phương diện nào đó thì cũng không sai, chỉ là An Hân không phải xem mà là nghe, hơn nữa còn là nghe những tác phẩm chứa nhiều nhân tố không hài hòa của Bạch Dược chưa từng bán ra bên ngoài. Kỳ thật trước đó An Hân đã bình phục hô hấp, chẳng qua khi mở cửa, nhìn thấy lồng ngực xích lõa của Liễu Quý Bạch, khiến cậu không hiểu sao liền liên tưởng đến kịch truyền thanh vừa nghe, tuy rằng không có cơ bụng tám múi, nhưng mà trên người Liễu Quý Bạch rất rắn chắc, lại không có một chút thịt thừa. An Hân nhịn không được nuốt nước bọt một cái, học trưởng dáng người thật đẹp nha…
“Giúp tôi kéo khóa quần.” Liễu Quý Bạch bình tĩnh mà lại tự nhiên đưa ra yêu cầu, ngữ khí tựa như đang nói giúp tôi kéo gì đó linh tinh, như thể đây là một chuyện vô cùng bình thường. Đương nhiên với anh mà nói, mặc dù có chút xấu hổ, nhưng thật sự không nghĩ tới cái gì khác.
Chẳng qua những lời này lọt vào tai An Hân, nội dung lại có chút khác biệt, đầu óc cậu trong nháy mắt đuổi theo không kịp, nói chuyện cũng lắp bắp hẳn ra, “A… Hả?! Kéo, kéo, kéo… Kéo, khóa?”
“Ừ.”
An Hân không thể tin được mà nhìn Liễu Quý Bạch, ánh mắt dần dần thấp xuống, học trưởng nửa lõa thể đến gõ cửa phòng cậu, còn bảo cậu giúp anh kéo khóa… Đây, đây là học trưởng ám chỉ cậu nên nhanh chóng nhào qua sao?!
An Hân nhịn không được lại nuốt nước bọt một cái, tầm mắt tiếp tục thấp xuống, sắc mặt càng ngày càng đỏ, cơ hồ sắp chảy máu đến nơi.
“Nhanh lên.” Liễu Quý Bạch thúc giục nói.
Trên trán An Hân bắt đầu có chút đổ mồ hôi, thanh âm trái tim đập bình bịch chấn động đến mức màng tai cậu phát đau, cậu có chút run rẩy vươn tay giữ chặt lưng quần Liễu Quý Bạch, rất nhanh liền kiên định tin tưởng, mặc dù có chút bất ngờ, nhưng mà, nếu là học trưởng…!
“Này! Cậu cởi quần tôi làm gì!” Liễu Quý Bạch cả kinh kêu lên, muốn túm quần mình lại cũng đã không còn kịp rồi, “Tôi là nói cậu giúp tôi mặc chứ không phải cởi, tay tôi bị trật khớp, một bàn tay thật sự không làm được.”
“Hả?!” Cái quần đáng thương kia đã bị kéo xuống một nửa, tim An Hân kinh hoàng, tay sững sờ dừng lại tại chỗ, phảng phất như màng tai rốt cục bị đánh vỡ, thế giới đột nhiên yên tĩnh. Cậu tựa như hình ảnh bị bấm tạm dừng, ngửa đầu nhìn vẻ mặt chính trực của Liễu Quý Bạch, động cũng không động…
Trước đó lúc An Hân kéo xuống, tay Liễu Quý Bạch vốn không giữ chặt quần, lúc này An Hân đột nhiên ngây người, nhẹ nhàng buông tay, cái quần rộng thùng thình lập tức ‘vui vẻ’ rơi xuống…
Liễu Quý Bạch có chút không rõ tình huống, chỉ là thấy An Hân lại bất động, liền thúc giục nói, “Tay tôi bị trật khớp.”
“À…” Đầu óc An Hân đã hoàn toàn ngừng hoạt động, ngốc lăng tiếng vào trạng thái tự động trả lời.
An Hân vẫn bất động, Liễu Quý Bạch có chút bất đắc dĩ, “… Tôi muốn đến bệnh viện.”
“Được…”
“Chỉ mặc quần lót ra ngoài sẽ lạnh.”
“Đúng vậy…”
“Cho nên cậu có thể giúp tôi mặc quần áo hay không, tôi hiện tại từ trên vai trở xuống toàn bộ đều không còn tri giác. Ít nhất, giúp tôi kéo quần lên…” Liễu Quý Bạch như là muốn chứng minh, chuyển qua bên phải cho An Hân nhìn tay phải vô lực rũ xuống của mình.
“Được…” An Hân vẫn không cử động, chỉ là hai mắt vô thần nhìn Liễu Quý Bạch.
“Học đệ…” Liễu Quý Bạch cúi người xuống, đột nhiên tới gần mặt An Hân, “Cậu có nghe tôi nói không?”
“A! Có!” An Hân thế này mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại, nhanh nhẹn ngồi xổm xuống túm lưng quần kéo lên trên, kéo khóa, cài nút thắt, cài thắt lưng, liền mạch lưu loát. Động tác nhanh đến mức khiến Liễu Quý Bạch nghẹn hòng nhìn trân trối, bất quá tuy rằng động tác của An Hân rất nhanh, nhưng vẫn cẩn thận không đẩy ngã Liễu Quý Bạch
Chỉ là trong quá trình mặc quần, khó tránh khỏi đụng chạm đùi và eo một chút, hơn nữa mặt cậu đỏ bừng, trong đầu Liễu Quý Bạch không tự chủ mà có ý nghĩ nào đó chợt lóe lên, khiến tim anh có chút ngứa ngáy. Nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ lại không thể tìm ra tung tích, đình phải từ bỏ.
Sau đó An Hân vẫn cúi đầu không dám nhìn Liễu Quý Bạch, tựa như ruồi bọ không đầu chạy loạn trong phòng khách tìm quần áo của Liễu Quý Bạch khắp nơi. Cuối cùng vẫn là Liễu Quý Bạch lên tiếng nhắc nhở một câu, cậu mới vọt vào trong phòng cầm lấy một cái áo, rồi lại chạy vọt ra.
Lúc này An Hân đã xấu hổ đến mức muốn đào một cái lỗ để chôn mình xuống, cậu sao có thể nghĩ… Sao có thể nghĩ học trưởng là ý tứ kia chứ! A!! Không muốn sống nữa mà!!!
“Xin lỗi.” Để người ta giúp mặc quần, trong lòng Liễu Quý Bạch kỳ thật vẫn cảm thấy rất 囧, chưa cám ơn đã mở miệng nói tiếng xin lỗi trước. Vai phải càng ngày càng đau, Liễu Quý Bạch lấy ví tiền rồi đi ra cửa, “Tôi đi đây.”
“Tôi cũng đi!” An Hân hoàn hồn, vội vàng cầm lấy đèn pin đuổi theo. Liễu Quý Bạch ban đầu là vì cậu mà bị thương, hiện tại không phải là thời điểm cậu muốn trốn tránh.
Đến cầu thang, quản lý vẫn chưa đến sửa đèn, An Hân lập tức bật đèn pin, rọi đường đi phía Liễu Quý Bạch, bản thân lại đến bên cạnh tay vịn, mở to hai mắt nhìn chằm chằm mặt đất.
Vì tránh cho bản thân lại té lăn xuống, liên lụy đến học trưởng, An Hân thật cẩn thận bước về phía trước hai bước, đi đến phía trước mặt anh.
Lúc này Liễu Quý Bạch bỗng nhiên vươn tay ra với An Hân, An Hân tuy rằng cũng rất muốn nắm lấy, nhưng nghĩ đến lần trước chính là như vậy mà hại Liễu Quý Bạch, cậu nhanh chóng lắc đầu, “Không, không cần đâu, tôi nhìn thấy, hơn nữa nắm tay vịn cũng rất an toàn!”
“Ừ.” Liễu Quý Bạch đáp một tiếng, nhưng không thu hồi tay lại, chỉ là cứ như vậy nhìn cậu.
An Hân lập tức dao động, đấu tranh nội tâm một phen rốt cục vẫn là giơ tay ra cầm lấy tay Liễu Quý Bạch, Liễu Quý Bạch thế này mới đi theo An Hân tiếp tục đi xuống.
Liễu Quý Bạch ngược lại cũng không nghĩ nhiều, chẳng qua cảm thấy nếu An Hân lại té lăn xuống, hai người bọn họ trở thành ‘người tàn tật’ cũng chỉ có thể nằm đó cùng nhau đợi xe cứu thương. Cho nên, lúc anh xuống lầu đi đặc biệt đề phòng, nếu An Hân có té ngã, anh sẽ lập tức túm lấy cậu kéo về phía sau.
Không thể không nói, kỳ thật quyết định này của Liễu Quý Bạch hoàn toàn là tên què cõng tên mù(*), nếu An Hân thật sự té xuống, anh có kéo về phía sau cũng hữu dụng cái rắm! Khẳng định cả hai sẽ lại cùng nhau té lăn xuống như La Hán xếp chồng, hơn nữa lần này tay kia của An Hân còn phải cầm đèn pin, anh dám chắc mười phần nhất định không trốn thoát vận mệnh bị đè bẹp.
(*) Ý nói làm việc vô ích. Thằng què đi còn không xong sao có thể cõng người khác à Nên là thằng mù cõng thằng què, thằng què chỉ đường ^^!
So sánh với Liễu Quý Bạch nắm tay thản nhiên, An Hân lại cảm thấy bắt đầu khô nóng, trên mặt nóng đến khó chịu, thanh âm của Bạch Dược đại thần và học trưởng hình như đang hòa vào nhau. Qua ngã rẽ phía trước chính là tầng lầu cuối cùng, An Hân nheo mắt lại cẩn thận bước xuống bậc thang, cố gắng trục xuất toàn bộ suy nghĩ lộn xộn trong đầu ra ngoài.
Rốt cục đi xong toàn bộ thang lầu, lúc vừa đi ra ngoài, ánh đèn chói mắt trong sân nhoáng lên một cái, trước mắt An Hân đột nhiên thoáng hiện lên dáng người tinh tráng và ‘cái gì đó’ phình lên bên dưới quần lót màu xanh của Liễu Quý Bạch.
Đầu An Hân bỗng nhiên nóng lên, trong lỗ mũi có chất lỏng gì đó chảy ra.