- Em là siêu nhân hả?
- Sao?_Nó không hiểu hắn đang nói gì cả
- Đi xe moto mà em không vịn vào thì coi chừng mặt hôn đường đấy
- Vịn? Đâu có chỗ nào đâu mà vịn_Nó nhìn quanh xe hắn nhưng không tìm thấy chỗ nào để vịn cả. Vịn vào đâu bây giờ?
- Eo anh nè!_(Hix, anh có eo không mà bảo chị ấy vịn) Nó lập tức đỏ bừng mặt mày. Đây là lần thứ hai nó đi moto và là lần đầu tiên được một người chở đi bằng moto đấy! Làm sao mà nó ôm eo hắn được chứ!
- Em không đi nữa!_Nó toan bỏ xuống xe nhưng đã bị hắn níu tay lại
- Em ngượng sao? Con trai cả mà
- Ai ngượng chứ?_Nó dẫu môi cãi lại
- Không ngượng thì ôm đi.
- Ôm thì ôm_Nói rồi nó vòng tay ôm eo hắn. Cả người nó bắt đầu nóng lên. Mặt nó thì không khác gì trái cà chua chín cả. Nó thì vậy, còn hắn thì đang vui vô cùng. Được người mình thích ôm thì ai không vui cơ chứ? Nhìn bản mặt hắn bây giờ tí ta tí tởn kinh khủng. Rồi hắn phóng xe đi. Hắn chạy xe ghê lắm! Cả xe lớn cũng phải thua tốc độ của hắn luôn, không những thế còn bị hắn bỏ một đoạn xa ấy chứ! Nó ngồi sau còn phải ngợp nói chi ai. Với nó tốc độ này thì không còn gì xa lạ nữa cả, nhưng nó không an tâm khi hắn chở như thế. Hay nói cách khác mạng sống của nó đang phó mặc vào bàn tay của hắn. Khi lái xe thì nó thấy rất bình thường nhưng khi được chở thì tim nó cứ như trống thúc mạnh trọng ngực. Gió tạt qua mặt nó làm nó rát cả mặt. Nó đâu có ngu gì mà trưng cái bộ mặt ra cho gió tạt vào chứ! Nó nép người vào lưng hắn, tiện thể dựa đầu vào lưng hắn mà thản nhiên ngắm nhìn quang cảnh xung quanh. Nó cứ mặc hắn muốn lướt thế nào thì lướt, nó không chứng kiến quang cảnh xe cộ phía trước thì không có gì phải sợ cả
- Lưng anh ấy rộng thật!_Nó suy nghĩ. Ở bên hắn nó cảm thấy rất an toàn. Hắn còn có thể làm nó vui nữa. Thật sự ở bên hắn, nó không còn là nó nữa. Nó mong thời gian hạnh phúc này hãy dừng lại để nó có thể tận hưởng mãi cảm xúc khó quên này mãi mãi.
Bọn nó mất đến 30’ để đi đến khu vui chơi. Thường thì với tốc độ của hắn chỉ cần 5’ là đến nơi thôi. Nguyên do ở đâu vậy nhỉ? Tất cả đều do hắn bày trò thôi! Đường thẳng không đi mà thích đi đường vòng. Hắn cũng chỉ muốn kéo dài thời gian ở bên nó ấy mà.
Đứng trước cửa khu vui chơi, nó nhìn khắp nơi. Biết chơi cái gì đây? Đang mải suy ngẫm tìm trò chơi thì nó bị hắn lôi đi. Hắn kéo nó đến khu Boling.
- Anh biết chơi không?
- Biết chứ! Đừng xem thường anh nha!
- Anh chơi đi rồi nói_Thấy vẻ mặt không tin của nó, hắn đi đến cầm lấy một quả bóng, nhắm và ném. Không biết hắn cố tình hay sơ ý mà hắn không chịu rút tay ra khỏi quả bóng. Kết quả là, bóng lăn mang theo hắn luôn. Mặt hắn đáp đất một cách tuyệt đẹp. Nó lo lắng chạy ngay đến bên hắn mà hỏi han
- Anh không sao chứ?_Hắn ngước mặt lên nhìn nó. Trên khuôn mặt của hắn và đặc biệt nơi mũi của hắn, một dòng máu đỏ đang từ từ chảy xuống.
- Máu…máu! Mũi anh chảy máu rồi kìa!_nó la lên. Lập tức hắn đưa tay lên mũi mình. Mặt hắn bắt đầu trở nên méo mó
- Ôi, sao vậy nè! Hix._Nhìn bộ mặt trẻ con của hắn lúc này, nó không thể nhịn cười được nữa. Nó bật cười khanh khách
- Em cười rồi!_Hắn vừa bịt mũi mình vừa nói.
- Là anh cố ý sao?
- Thành công đấy chứ!
- Hì. Anh mau đi rửa mặt đi. Sao lại làm cái trò ngốc nghếch đó chứ?_Nó dìu hắn đứng lên rồi đẩy hắn vào nhà vệ sinh. Quả thật hắn rất biết cách làm nó cười. Sau khi hắn ra, cả hai lại đi chơi thêm nhiều trò khác nữa. Rồi hắn đưa nó về nhà.
- Tới nhà rồi, em vào đi
- Vâng! Anh về cẩn thận_Nó vẫy tay chào hắn rồi bước vào nhà. Hắn vẫn đứng đó nhìn nó cho đến khi nó khuất sau cánh cổng mới ra về. Hôm nay hắn và nó đã có một ngày thật vui và sau này cũng sẽ vậy. Tối hôm đó, khi nó chuẩn bị đi ngủ thì
- Chúc em ngủ ngon!_Đó là dòng tin nhắn của hắn. Nó khẽ cười rồi cũng chúc lại hắn.