- Hoa Quý Tần, nàng nói Trẫm nghe xem?
Khuynh Thành lúc này một thân áo lụa tha thước màu ngọc bích thêu hoa sen, ung dung thi lễ rồi cho người đem đến một tách trà nóng.
Hơi nước trà lan tỏa trên khung tranh đến đâu, thì màu mực tươi tắn hiện lên đến đó. Một tòa vàng son rực rỡ lộng lẫy khuất sau mấy nhánh đại tùng, dưới bóng cây, thiếu nữ áo ngọc bích đứng trông ngóng lầu cao, nơi đó có đấng quân vương hoàng bào rực rỡ chói sáng như mặt trời vươn tay ngắm nhìn giang sơn gấm vóc.
Đây là tranh họa màu. Mà đặc biệt hơn, khi nào đủ độ nóng mới hiện lên toàn bộ bức tranh nguyên vẹn.
Tất cả im lặng khác thường. Sững sờ. Hồi lâu mới có tiếng Thập Vương gia vỗ tay khen ngợi. Hoàn Nhan Vô Hạ lúc này giật mình. Khuynh Thành hiểu rõ tâm tư của hắn, thiên hạ này là của hắn, gác tía lầu cao là của hắn. Đời nam nhân chỉ cần hoàn thành được đại nghiệp và có một hồng nhan tri kỷ đã là mãn nguyện.
Hoàn Nhan Vô Hạ cười rạng rỡ:
- Nàng thật xứng danh tài nữ! Nàng sẽ không cần phải đứng dưới bóng tùng mà trông ngóng Trẫm, nàng sẽ cùng Trẫm đứng trên lầu vàng đêm thưởng minh nguyệt ngày ngắm dương quang!
Hắn quay sang Quang Từ công công:
- Truyền chỉ của Trẫm, từ ngày mai, xây dựng một đài ngắm trăng ngay trước chính điện Cảnh Dương cung của Hoa Quý Tần.
- Nô Tài tuân chỉ!
Khuynh Thành mắt ngài mày ngọc không giấu được vẻ vui mừng:
- Thần thiếp cảm tạ hoàng ân! Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Chỉ một câu nói của Hoàng thượng đã làm nổi lên cơn sóng lòng đau đớn có, ghen tị có, phẫn uất có của các phi tần.
Kết thúc gia yến, Hoàng thượng nghỉ lại cung Vương Hoàng hậu như đúng luật định tổ tông đặt ra.
Khuynh Thành ngồi kiệu về Cảnh Dương cung, Ngọc Thư không nhịn được liền hỏi:
- Nương nương, vì sao người phải kéo thù kết hận tự mình đoạt nổi bật như vậy?
Khuynh Thành mỉm cười:
- Mười năm học làm tài nữ của bản cung đâu chỉ để không? Bản cung chính là muốn đoạt nổi bật, tạo thanh thế, tự định một chỗ đứng trong lòng Hoàng thượng, cũng như vững chân trong hậu cung này!
Thời tiết mùa thu dịu mát hơn nhiều, đã thưa thớt lá vàng rụng rơi, trong ngự hoa viên hoa cỏ vì thế mà kém xanh hơn một chút.
Công việc hậu cung bây giờ mới coi như tạm ổn. Bắt đầu từ tháng chín, vào ngày lẽ tất cả các phi tần đều thỉnh an Vương Hoàng hậu. Mùng một và mười lăm sẽ phải đi thỉnh an Lan Thái Hậu. Lại sắp đến Tết Trùng Cửu mùng chín tháng chín, trong cung cũng có sinh khí hơn một chút.
Tết này trên dưới Hoàng cung ai nấy đều được ban rượu hoa cúc, cung nữ lại thi nhau làm túi thơm màu đỏ đựng tiêu hạt, ngụ ý may mắn và an lành, tiêu ấm nóng lại phòng tránh dịch bệnh hay xảy ra khi trời dần đổ lạnh. Khuynh Thành cũng cùng Ngọc Thư, Ngọc Họa thêu mấy cái túi thơm, nhét đầy tiêu hạt, hoa cúc, ngải cứu treo trên bốn góc giường, hết sức vui vẻ.
Đài ngắm trăng trong hai mươi hai ngày đã xây xong, treo rực rỡ đèn lồng màu đỏ, hoa lệ vô cùng. Hoàng thượng đã hứa với Khuynh Thành mùng chín tháng chín cùng nàng uống rượu làm thơ trên đài cao này, Khuynh Thành rất hào hứng. Đến cận ngày, Quang Từ công công đem một bảng biểu đề tên Vọng Nguyệt Đài đến Cảnh Dương cung treo lên, càng khiến phi tần đỏ mắt.
Khôn Ninh cung.
Vương Hoàng Hậu đang thong thả xem xét Hạnh cung bộ, tháng rồi bận rộn, nửa tháng đầu Hoàng thượng không đến cung ai, nửa tháng sau vào ngày mười lăm đến cung nàng, sau đó hai lần vào cung Hoa Quý Tần, còn lại không đến đâu nữa.
Tất cả những phi tần vừa được tiến cung sắc phong đều chưa được thị tẩm. Vương Hoàng hậu gắt gao nhìn cái tên Hoa Quý Tần màu son trên giấy:
- Xuân Lan, truyền lời bản cung mời La Thục phi cùng Chu Quý nhân đến Khôn Ninh cung hầu chuyện.
La Thục phi không xinh đẹp, không hoa lệ, nàng mang vẻ thanh tú hiền thục, Vương Hoàng Hậu vừa nhìn đã đoán được, người không tài không sắc chỉ dựa vào một chút ân tình của Hoàng thượng như nàng ta, nếu may mắn có thể bảo trụ được vị trí Thục phi này, nếu thiếu đầu óc, là chết không có đất chôn.
Trái ngược lại, Chu Quý nhân tươi mới rạng rỡ, lại yêu kiều phong túng, mắt môi lúng liếng, tiếng nói êm tai ngọt ngào, lại biết đoán ý người khác, nịnh nọt khéo léo. Vương Hoàng Hậu cũng đoán được có lẽ nàng ta sẽ thịnh sủng một thời gian, với tước vị của Chu Tể tướng, hẳn nàng ta sẽ được tấn vị sớm.
Vương Hoàng hậu thong thả uống một chén trà, rồi mới nhẹ giọng:
- Bản cung vừa xem xong Hạnh cung bộ, cả hai muội sau khi nhập cung đều chưa được Hoàng thượng triệu kiến, thật đáng buồn!
La Thục phi không nói gì, Chu Quý nhân cúi mặt có chút xấu hổ.
Vương Hoàng Hậu lại tiếp:
- Hoàng Quý phi danh môn cao quý, xuất thân thế gia, Tương Quốc Công là công thần lập ngôi cùng Hoàng thượng, nàng ta không giống hai muội! Sẽ không bao giờ thất sủng! Bản cung chỉ muốn nhắc nhở hai muội cố gắng mà hầu hạ Hoàng thượng, đừng để bản cung phiền lòng thế này!
- Chúng thần thiếp, tần thiếp xin nghe lời chỉ dạy của Hoàng Hậu nương nương.
Thêm đôi ba câu nữa, Hoàng Hậu cho cả lui. Được một khắc sau, Chu Quý Nhân quay lại:
- Hoàng hậu nương nương, tần thiếp nguyện giúp sức vì nương nương, tuyệt đối không hai lòng, chỉ mong được nương nương cất nhắc.
Vương Hoàng hậu đã đoán được kết cục này, liền cho Xuân Lan đỡ người dậy, mỉm cười trò chuyện.
Mồng một tháng chín.
Hôm nay là ngày đầu tiên chúng phi tần đi thỉnh an Vương Hoàng Hậu. Đường từ các cung đến Khôn Ninh cung quả rất xa, nên Khuynh Thành phải dậy từ sớm, cả người nàng mỏi mệt buồn ngủ, Ngọc Họa đem lên cho nàng một bát cháo hạt sen hầm nhuyễn.
Nàng vừa ăn vừa hỏi:
- Bên Nội vụ phủ đã đưa thêm người đến đây hầu hạ chưa?
Ngọc Thư liền đáp:
- Thưa nương nương, phi vị trở lên đã đưa đến sau Tết Trung thu, từ tần vị trở xuống sáng nay thỉnh an về mới đưa đến ạ!
Khuynh Thành gật đầu, Hoàng thượng đăng cơ hai mươi lăm tháng sáu, tháng bảy sau khi hậu cung sắc phong thì đến gia yến chúc mừng. Sau đó còn phải xây dựng gấp rút Đài ngắm trăng cho nàng. Nội vụ phủ bận không kịp thở, có chậm trễ một chút cũng không thể trách cứ được.
Tiếng trống thượng triều từ Thái Hòa điện ầm ầm vang dội. Khuynh Thành trang điểm đơn giản, mặc áo màu lục nhạt có họa tiết hoa cẩm tú cầu hồng hồng tím tím, khoác áo ngoài, rồi cho Ngọc Thư đỡ nàng lên kiệu, rồi cùng Ngọc Họa cầm lồng đèn đi trước, trời tháng chín đêm dài ngày ngắn, mặt đất tối om om.
Nàng cẩn thận đi qua mấy con đường quanh co trong nội thành. Đèn lồng hai bên đường đang được mấy thái giám thu dọn, thấy nàng ai nấy đều cúi đầu hành lễ, làm phi tần cũng là một nghề nghiệp, nhiều phú quý hơn, nhưng cũng nhiều nguy hiểm hơn so với chúng nô tài. Nàng âm thầm thở dài.
Khi Khuynh Thành đến Khôn Ninh cung, Vương Hoàng hậu vẫn chưa dậy, Xuân Lan, Thu Cúc mời nàng vào, bên ngoài trời đã sáng tỏ, mấy ánh nắng nhàn nhạt chiếu lên nhành liễu xanh xanh ngoài cửa. Bên trong chính điện, Ngọc Tần đã đến trước, thấy nàng, Ngọc Tần liền quy củ hành lễ. Bụng Ngọc Tần đã lớn, thật sự di chuyển rất nặng nề.
Khuynh Thành mày liễu cau nhẹ, nàng ta thật may mắn, cùng Hoàng thượng một lần là hoài thai ngay được, nghĩ đến cái bụng ba năm mới điều dưỡng tốt của mình nàng càng khó chịu.
Chính điện cung Vương Hoàng hậu vô cùng sáng sủa, rộng lớn. Tràn ngập ánh nắng và hương mẫu đơn, thanh tao nhã nhặn. Khuynh Thành nhìn thứ tự chỗ ngồi. Giữa điện trên cùng là bảo tọa của Hoàng hậu. Dưới đó là hai hàng ghế đối xứng hai bên.
Vị trí cao nhất bên phải, tách biệt hẳn ra là của Tương Hoàng Quý phi, bên trái phía dưới là của Ngọc Quý phi, dưới Ngọc Quý phi là chỗ ngồi La Thục phi. Đối diện Thục phi là ghế của Đông Lệ Phi, bên cạnh Thục phi là của Hoa phi nàng, đối diện nàng, ngồi bên cạnh Đông Lệ phi là Ngọc Tần, song song với Ngọc Tần là Chu Quý nhân.
Khuynh Thành thận trọng nhẩm vị trí rồi ngồi vào ghế của mình, việc nhớ bao nhiêu đó chỗ ngồi cũng khiến nàng nhức đầu. Xuân Lan sai tì nữ dâng trà lên, ngồi chưa ấm chỗ các phi tần khác cũng đến.
Tiếng Công công hô La Thục phi đến. Thục phi xiêm y thanh lệ không vui không buồn tiến vào trước, nhận lễ của Khuynh Thành nàng ta cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu. Ngọc Quý phi đến sau nửa khắc, một thân y phục hồng sen rực rỡ, ấm áp giữa ngày thu đến một mình. Nàng ta trang điểm tươi thắm, trâm cài sang trọng, phô trương thanh thế, uy diễm vô song.
Hôm qua, Hoàng Thượng lật bài tử của Ngọc Quý phi, sáng nay liền làm quá lên, cứ sợ thiên hạ chưa đủ loạn. Khuynh Thành mơ hồ hình dung nàng ta giúp đỡ Hoàng thượng đoạt ngôi, nhưng sao lại kiêu ngạo thiếu cẩn trọng như vậy.
Hết một lượt hành lễ, trả lễ lẫn nhau, thì Vương Hoàng hậu cũng được Chu Quý nhân đỡ ra, Hoàng hậu mặc y phục màu vàng nhạt thêu mẫu đơn đỏ thẫm, cao quý mà thanh nhã.
Phía dưới hai hàng phi tần liền cúi đầu phúc thân thi lễ:
- Chúng thần thiếp, tần thiếp thỉnh an Hoàng Hậu nương nương. Nương nương vạn phúc kim an!
Vương Hoàng hậu phất tay cho các nàng bình thân ngồi xuống. Lại cho ngươi pha thêm trà ngon đến:
- Thật phiền Chu Quý nhân muội mới sáng sớm đã đến giúp bản cung vấn tóc trang điểm.
Chu Quý nhân vội vã đỡ lời:
- Hầu hạ nương nương là phúc phần của tần thiếp, sao dám gọi là vất vả.
Vương Hoàng hậu hài lòng gật đầu, tán gẫu mấy câu với các nàng, lại dặn dò chuyện Tết Trùng Cửu sắp đến. Lúc này mặt trời đã lên cao, nắng ấm áp chiếu vào điện thêm rạng rỡ. Ngoài cửa truyền vào: "Tương Hoàng Quý phi nương nương đến!".
Tương Hoàng Quý phi mặc y phục đỏ thẫm tươi đẹp, trên tóc cài hai đóa mẫu đơn kiêu sa, môi tô đỏ, mắt đen láy, mày tựa liễu, gương mặt thoát tục xuất trần. Nàng ta được tì nữ đỡ vào chính điện.
Tương Hoàng Quý phi thi lễ nửa vời:
- Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an!
Sắc mặt Hoàng hậu thoát trắng thoát đỏ rồi khôi phục bình thường:
- Muội muội an tọa đi, hôm nay sắc mặt muội không tốt, có phải vì ốm nên đến trễ?
Khuynh Thành nghe được mùi khói súng ở đây, Tương Hoàng Quý phi tuy diễm lệ, nhưng y phục nàng ta đã quá phận, màu đỏ thẫm và hoa mẫu đơn chỉ Hoàng hậu mới được dùng, nàng ta trang điểm nhuận sắc như vậy, làm sao sắc mặt không tốt được. Hoàng hậu đang nửa chế giễu, nữa cảnh cáo chuyện nàng ta bất kính.
Tương Hoàng Quý phi ung dung đáp:
- Thần thiếp từ bé đã sợ bóng tối, trời chưa sáng chưa dám ra ngoài! Làm nương nương bận tâm!
Vương Hoàng hậu chưa kịp nói gì thì đã nghe từ ngoài cửa:
"Hoàng thượng giá lâm!"
Hoàn Nhan Vô Hạ một thân triều phục chín rồng chín vuốt ngậm long châu thêu bằng chỉ vàng chỉ bạc chói mắt. Hắn lướt nhìn phi tần một lượt rồi đưa tay đỡ Vương Hoàng hậu ngồi lên trên cùng.
Hoàn Nhan Vô Hạ nhấp trà, gương mặt thỏa mãn:
- Các nàng đã quen nơi ở mới?
Bên dưới đồng thanh:
- Chúng thần thiếp tần thiếp đã quen, tạ Hoàng thượng quan tâm!
Hoàn Nhan Vô Hạ gật gật đầu, rồi nói:
- Trẫm đến đây là có mấy điều nhắc nhở các nàng. Trẫm sinh trưởng trong Hoàng gia, nên hiểu rất rõ chuyện hậu cung tiền triều. Thứ nhất, hậu cung không được can dự triều chính. Thứ hai, Hoàng hậu là Hoàng hậu, nếu nàng ấy không có chuyện gì hệ trọng thì mãi mãi hậu vị không đổi chủ. Thứ ba, Tiên đế một đời anh minh nhưng đến cuối đời chỉ còn có bốn người con, Sử quan viết rằng người phúc mỏng, còn Trẫm chỉ muốn dày phúc đông con, nhiệm vụ các nàng là khai chi tán diệp cho Hoàng thất, đừng làm gì tổn hại đến hoàng tự. Các nàng rõ chưa?
Các nàng lại đồng thanh:
- Chúng thần thiếp tần thiếp nhất nhất tuân theo, không phụ sự mong mỏi của Hoàng thượng, Hoàng hậu.
Vương Hoàng hậu cười đức độ, ánh mắt lấp lánh, lại dâng điểm tâm lên bàn Hoàng thượng. Các phi tần khác liền thể hiện mình, người giả vờ chớp mi ngây thơ, kẻ lại phất quạt lơ đãng. Ai cũng mong lọt vào mắt Hoàng thượng.
Khi mặt trời lên quá con sào, Hoàng thượng cũng dùng điểm tâm xong, liền phất tay:
- Theo Trẫm thỉnh an Thái hậu nương nương!
Hoàn Nhan Vô Hạ phất vạt áo đi trước, khi ngang qua người La Thục phi, hắn dừng lại, có chút đau lòng, nhìn quanh rồi hạ giọng:
- Nàng đêm ngủ có ngon không?
La Thục phi chỉ thi lễ không nói gì, ánh nhìn lạnh lẽo đạm mạc.
Hoàng thượng vừa ra đến cửa, liền nghe Tương Hoàng Quý phi "a" một tiếng nhỏ nhắn yếu đuối, hóa ra nàng ta đi vội, tay vô ý hất tách trà nên bị bỏng. Thấy gương mặt mỹ nhân hôm nay tươi đẹp xuất thần, ngay lập tức Hoàng thượng ngây người:
- Quang Từ công công, truyền chỉ tối nay Trẫm nghỉ lại Trường Xuân cung Hoàng Quý phi.
Vương Hoàng hậu mi mắt rung rung giật giật, hôm nay là mùng một đầu tháng, theo luật lệ tổ tông Hoàng thượng phải đến chỗ nàng. Ngược lại Tương Hoàng Quý phi e lệ cảm tạ ánh mắt cực kì nhu tình, nhưng miệng lại cong lên giễu cợt Vương Hoàng Hậu.
Một pha giành giật ân sủng ngay trước mắt, Khuynh Thành thật áp lực, đúng là nghề làm phi cũng lắm công phu.