Doãn Hàm cảm thấy hơi thở của Lý Nông đã ổn định, hỏi: “Bé thịt, còn đau hay không?”
Lý Nông lắc đầu, vẫn vô lực như cũ, cứ nằm mãi trong lòng Doãn Hàm.
“Sao bỗng nhiên lại đau thế?” Doãn Hàm hỏi.
Lý Nông yếu ớt lắc đầu. Cậu cũng không biết tại sao cơn đau lại bất chợt đến như thế. Nó đầy đau đớn và tuyệt vọng khiến cậu đến bây giờ vẫn còn sợ hãi.
“Thật là một đứa trẻ kỳ diệu.” Giọng nói đầy mê hoặc lại vang lên từ hư không.
Hai người nhìn về phía chủ nhân của âm thanh.
“Hắn không sao cả. Chỉ do linh cảm rất cao lại thêm trái tim thuần khiết, lúc nãy bất ngờ bước vào đã tiếp nhận một ít cảm thụ của ngô[1]. Ngô đã tạm thời niêm phong linh cảm của hắn. Sẽ chẳng có việc gì đâu.”
Doãn Hàm kinh ngạc nói: “Người là ai, bé Thịt chỉ vừa….”
Đoan Mộc rót ra hai chung trà tiếp lời: “Đồng cảm.”
Lý Nông nhìn chằm chằm vào người có dáng vẽ tĩnh lặng trước mặt. Bề ngoài thế kia, nhưng đến tột cùng đã trải qua bao nhiêu đau khổ? Mình chỉ vừa chịu một chút đã gần như sắp mất mạng đến nơi. Người kia đã chịu đựng đau khổ cực hạn, lại có thể bày ra thái độ nước chảy mây trôi bình lặng thế kia?
Nam tử nhận ra ánh mắt cảm thông của Lý Nông thì nhìn cậu hơi mỉm cười.
Lý Nông có chút xấu hổ, cứ nhìn thẳng thừng vào người ta mãi thật không phải phép: “Xin chào, tôi là Lý Nông. Ừhm… anh ta tên Doãn Hàm.”
Nam tử mỉm cười, giọng nói từ hư vô lại vang lên: “Ngô họ Phụng, danh xưng Thâm Phong. Gọi ngô Thâm Phong tất được[2].”
Lý Nông nhìn dáng vẻ tươi cười thanh lệ của người trước mắt, lòng lại dâng thêm nhiều niềm hảo cảm.
“Được rồi, đến dùng bữa đi! Dùng bữa trước, trò chuyện sau nha.” Đoan Mộc bước đến gọi, xem ra lẩu đã đã chuẩn bị đâu vào đó. Anh ta lại nhìn Thâm Phong cung kính nói: “Mạo phạm ngài rồi.”
Thâm Phong mỉm cười: “Tiểu Kỳ Nhi, đừng như thế. Nhữ[3] đã nói qua, nhữ vĩnh viễn là bằng hữu của ngô, lẽ nào là lừa ngô?”
“… ‘ Tiểu Kỳ nhi ’…”
Đoan Mộc xoay người phát hiện hai đôi mắt đang nhìn mình suy đoán thì ho khan một tiếng, bế lên Thâm Phong.
Vẫn là cái bàn ăn lẩu như cũ, chỉ khác ở chỗ có thêm một chiếc ghế ngồi vô cùng hoa lệ và trang trọng. Thâm Phong được Đoan Mộc đặt vào chỗ đó, bất đắt dĩ cười nói: “Tiểu Kỳ nhi…. Nhữ không cần như vậy….”
“Không cần thứ gì?! Mau xóa ngay chữ ‘Nhi’.” Đoan Mộc nhấc chân.
“Tại sao? Trước đây ngô vẫn xưng là Tiểu Kỳ nhi mà, giờ sao không được?”
“Khi đó ta còn nhỏ, hiện tại niên kỷ đã đầy tràn rồi, đừng… gọi như thế nữa.”
Thâm Phong cười thật mềm yếu, lên tiếng dứt khoát từ chối: “Không được!”
Đoan Mộc nhìn Thâm Phong một lúc lâu, cam chịu bại trận, thở dài thật lâu. Dường như đã chấp nhận thua cuộc cuộc liền bắt đầu cho thịt bò vào nồi lẩu, hầu hết chỗ đó đều vào đĩa của Thâm Phong.
Doãn Hàm và Lý Nông cùng liếc nhìn nhau. Không ngờ trên đời này vẫn còn người dám bỉ bai tên yêu quái đại boss, chủ nhà trọ này.
“Sao không thấy Tiểu Âu thế?” Lý Nông vừa cắn miếng thịt bò Doãn Hàm gấp cho vừa hỏi.
“Cậu ta sáng sớm đã đi. Nghe đâu là thi lại gì đó.” Đoan Mộc bàng quan trả lời, vẫn không ngừng gấp rau, thịt vào đĩa của Thâm Phong như trước. Doãn Hàm chỉ có thể tranh được vài đũa, hắn hơi chớp chớp mi hỏi: “Thiếu phần cho ‘ông xã’ của anh rồi. Không sợ ‘ông xã’ ghen à?”
“Được rồi…” Lý Nông kéo Doãn Hàm khỏi trận chiến giành đồ ăn gay gắt với chủ nhà trọ, “Sáng hôm qua ấy, tôi có thấy một người rất kỳ quái trước cửa phòng của tiểu Âu.”
Tay Đoan Mộc đang trong trạng thái gấp bỗng chững lại cứng nhắc trên miệng chén, thần sắc thay đổi chóng mặt: “Kỳ quái ra sao?!”
“Một người mặc rất giống công chúa trong thần thoại Ả Rập ấy…. trông cũng giống Bồ Tát lắm.”
Doãn Hàm bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh quỷ dị. Một người rất giống Bồ Tát, nhưng lại mặc trang phục của công chúa Ả Rập… Cuối cùng là hình ảnh kỳ quái ra sao…?
“À…. Ra là thứ đó….” Đoan Mộc thở khì thật lớn, tiện thể cười xấu xa nói: “Kha kha! Bé Âu! Bé con con quả là phải chịu rồi a!”
“Có nguy hiểm không?” Lý Nông hăng say chén miếng thịt bò vừa chín tới.
“Dù có hay không, cũng đáng đời cậu ta. Cậu đừng quan tâm đến cô ấy.”
Đoan Mộc dừng một chút: “Được rồi, qua vài ngày nữa tôi và Hình phải ra ngoài một chuyến. Nếu các cậu có gặp một người đàn ông tóc trắng, so với băng còn lạnh hơn thì dù thế nào cũng đừng nói chuyện với y. Đã nghe rõ chưa?”
“Hở….”
“Tiểu Kỳ Nhi… Nhữ không cần như vậy… Y sẽ không đến.” Thâm Phong cười nói, tuy vẫn bình thản như trước, nhưng Lý Nông lại nghĩ sau bộ dáng tươi cười kia là nỗi niềm tuyệt vọng cùng đau khổ đến độ hít thở không nổi.
“Không được!!!” Đoan Mộc giận dữ, đấm tay lên bàn, khiến chén đũa trên đó hơi nảy lên một chút. Anh ta nổi giận hét lên: “Ta đã dùng Viêm Long Huyết giăng kết giới, nếu y dám tiến vào, ta sẽ lấy mạng y! Bốn mươi năm trước ta không có năng lực, bốn mươi năm sau lẽ nào bảo ta phải giương mắt nhìn người bị tên không biết xấu hổ ***… mang đi sao?”
“Tiểu Kỳ Nhi…” Thâm Phong nhìn gương mặt đang tím tái vì giận của Đoan Mộc một lúc lâu, sau lại thở dài ai oán.
“Chủ nhà trọ….”
“Chuyện gì?!” Đoan Mộc hãy còn sót lại giận dữ.
“Năm nay anh bao nhiêu tuổi…. thế?”
“Ai bảo cậu lo!”
“Ô ô ô… Tôi chỉ hỏi thăm một chút thôi mà….” Lý Nông uất ức nhìn về phía Doãn Hàm.
Đoan Mộc vỗ bàn kêu to như trước: “Bé thịt, cậu đừng cứ mãi làm nũng trong lòng ông xã mình! Có ông xã là giỏi lắm à! Nói cho cậu biết, tôi cũng có! …”
Người này quả là giận đến độ không biết mình đang nói năng gì rồi ——
“Được rồi, đừng ồn ào nữa.” Họ Hình nhẹ nhàng cất lời, kéo Đoan Mộc ngồi xuống, xong lại gấp một miếng thịt: “Ăn.”
Không ngờ Đoan Mộc lại ngồi xuống, ăn ngay.
“Ha ha ha ha… Tiểu Kỳ Nhi quả giống trước đây, chỉ có Hình là khắc được nhữ.”
Đoan Mộc không nói lời nào, vùi đầu vào ăn.
Thoáng chốc bầu không khí bỗng bao trùm xấu hổ.
Doãn Hàm nhìn bé Thịt chịu uất ức, không còn cách nào khác đành nhầm ngay điểm trọng tâm của câu chuyện mà hỏi.
“Phụng tiên sinh là yêu hoa sen?”
Đoan Mộc mở miệng xen vào: “Phải gọi là ‘đại nhân’”
Doãn Hàm tản lờ.
“Đừng, ngô vốn là nguyên thần của huyết liên mà thôi.”
“Tuyết liên? Bổ khí huyết gì đó à?”[4] Lý Nông nghi hoặc hỏi: “Tôi thấy hoa sen màu đỏ thẩm, hẳn là máu tươi đi.” Doãn Hàm nói: “ Em nhìn thấy thứ trong sân rồi à?” “Ừhm”
Đoan Mộc đấm nhẹ xuống bàn: “Không được tùy tiện nhìn nguyên thần của Thâm Phong!”
Doãn Hàm cùng Lý Nông đều tản lờ đi.
“Vậy cũng không thể không hỏi một chút, Thâm Phong rốt cuộc là…?” Lý Nông giơ giơ chiếc đũa vờ như rất đáng yêu.
Đoan Mộc lại nện thêm xuống bàn: “Không được vờ vĩnh dễ thương trước mặt Thâm Phong! Đáng ghét ghê thật!”
“Aiz.” Thâm Phong thở dài nói: “Hình, nhữ nên quản hắn nhiều một chút.”
Hình gật đầu, kéo Đoan Mộc ôm vào lòng, không ngừng vỗ về như bảo bối.
Hứ! Rõ là một con mèo hay xù lông mà! Doãn Hàm cùng Lý Nông đều khinh khỉnh nhìn.
“À, ngô thuộc tộc Gia Nhã Nhân.”
“Gia Nhã Nhân?”
“Nói cách khác là một thần tộc không nói lý lẽ rất hiếu chiến!” Đoan Mộc giờ đây đã bình tỉnh hơn nhiều.
Thâm Phong cười gượng: “Gia Nhã Nhân vốn là chiến thần tộc.”
Đầu Lý Nông thoáng chốc bị cuốn hút…. “Bộ tộc chiến thần! Vậy người đã gặp A Tu La vương chưa?”
“A Tu La vương? Có thấy nhưng chưa tiếp xúc….”
“Đùng đùng đùng!” Đoan Mộc cắt ngang lời của Lý Nông: “Cậu đừng bị mấy ảo giác trong manga lừa! A Tu La vốn không phải là thần tộc, còn gọi là vương! Vương cái gì mà vương!”
“Tiểu Kỳ nhi đừng nói thế, A Tu La vốn có tố chất đế vương, Tu La địa đạo ngục cũng coi như do ngài ấy tùy ý thống trị.”
“Tu La địa đạo ngục?!”
“Hừm!” Đoan Mộc hừ lạnh một tiếng, “Nói cho cậu biết, thực ra A Tu La vốn không tốt như vậy. Y vốn là một phần tử hiếu chiến điên cuồng, cưa sừng làm nghé, thích để kiểu tóc kỳ quái, tính tình cực kỳ cáu kỉnh, ưa nhai kẹo sing – gum, giọng nói lại vô cùng kỳ quái, đầu óc hay chập mạch, miệng đầy thô tục, tướng mạo vĩnh viễn là một đứa bé 14 tuổi. Đúng là trời sinh biến thái mà!!!”
“Tiểu kỳ nhi, nhữ cũng đừng nói như vậy… Ít ra y ta biến thái cũng không phải do trời sinh…”
Lý Nông cầm đũa sững sờ: “Sao lại như thế… Hoàn toàn hủy diệt ấn tượng tốt đẹp trong lòng tôi…”
“Còn nữa nhá! Y ta vốn chẳng có cái gì gọi là khí chất của thanh niên tuấn mỹ! Ừ… thì vẻ ngoài nhìn cũng không khác là mấy…. Nhưng bên trong lại là một tên siêu cấp thối tha, vứt vợ bỏ con, dối trá hợm hĩnh, bụng đầy xấu xa, thích dụ dỗ bé gái, Ưa làm bậy với vợ của người khác, vô trách nhiệm, dối trên lừa dưới, khi sư gạt tổ…. Chẳng biết nước ở đâu rửa cho hết! A Tu La vốn có 99% là biến thái mà!”
Doãn Hàm không hề xem qua manga, nhưng cũng ngệch mặt ngồi ngây người ra.
“Nhưng A Tu La nữ tính thật vô cùng xinh đẹp, dường như lúc trước có một vị A Tu La nữ vương đã từng theo đuổi người phải không, Thâm Phong?”
Thâm Phong cười gượng: “Nàng có theo đuổi nhưng ngô không dám đảm dương. Sau đó lại dẫn theo ca ca đến đánh Y Nhĩ Mạn Á thần điện của ngô….”
“Hu hu… đừng kể quá chi tiết nữa, đừng đả kích tôi nữa mà….” Lý Nông đau đớn ôm lấy đầu, muốn thoát khỏi hiện thực tàn khốc.
“Lảm nhảm. Để cậu nhìn thấy rồi thử xem sau này còn tin được shoujo manga nữa không?” Đoan Mộc đắc ý cười.
“Shoujo manga thì sao nào?” Lý Nông bắt đầu khởi nghĩa: “Shoujo manga là vô tội đấy! Shoujo manga là thần thánh đấy! Shoujo manga là mục tiêu tối thuần khiết, anh sao có thể vũ nhục shoujo manga hử?”
“Đủ rồi.” Doãn Hàm cuối cùng cũng hiểu được chút nào vấn đề, kéo Lý Nông: “Em thích ngắm ‘thiếu nữ’[5] trong manga…?”
“Hơ… trước đây có đọc của ‘em họ’ một chút.” Lý Nông cúi đầu.
Đoan Mộc thầm cười khẩy, nhẹ nhàng: “[Dòng sông huyền bí][6] Có người nào đó rất giận dữ, còn nói kết thúc sau 10 năm sao thành như vậy. [Vũ điệu màu trắng][7], ai kia vừa đọc vừa khóc [Truyền thuyết thiên nữ][8] cứ bảo sao si tình đến thế [Nụ hôn định mệnh][9] Irie Naoki[10] đẹp trai quá!! [Mùa hè rực rỡ][11]! @$$%#… [Búpbê trên băng][12] #@#%#%…”
“‘Một chút’?! Hứ…” Đoan Mộc cười nhạt.
Lý Nông đưa ra gương mặt với nụ cười cứng đờ, nhìn chằm chằm vào mắt anh ta, mồ hôi lạnh cứ thi nhau từng giọt rơi xuống: Xong rồi! Là ảnh hưởng của em họ, cứ hễ nhắc đến shoujo manga liền theo bản năng mà trả lời như một cái máy….
“…” Doãn Hàm nhìn chằm chằm Lý Nông hồi lâu, chăm chú xem nỗi xấu hổ vô vàng của cậu, xong lại chuyển qua: “Sở thích đặc biệt của em ấy tôi đã sớm biết. Vậy, thì đã sao? Chủ nhà trọ, sao anh lại biết nhiều như vậy…?”
Đoan Mộc nghẹn ngay miếng thịt ở cổ họng, ậm a ậm ừ ra chiều khổ sở: “Tôi vì muốn lý giải văn hóa dị quốc mới hy sinh vì nghĩa.”
“Lừa quỷ á!…” Lý Nông cười khẩy.
“Em ấy rất mê shoujo manga.” Người lặng yên suốt một buổi bỗng cất tiếng: “Trước đây em ấy đã từng vì bộ manga viết về A Tu La nào đó mà nổi hứng, kết quả là bị A Tu La vương đương nhiệm hung hăng khích bác… Lúc trở về đã thề là không bao giờ… xem nữa.”
“…”
“…”
“…”
“Hình! Anh thật đáng ghét “
[1] Ở đây nhân vật dùng chữ吾 (Ngô) là đại từ dùng để chính mình nói về mình (Nó bằng với chữ ‘my’ trong tiếng Anh ấy). Trong kiến thức hạn hẹp của mình bạn Hữu không tìm được đại từ nào tương ứng trong tiếng Việt, nên đành để nguyên như vậy.
[2] Chỗ này nhân vật xưng hô theo kiểu cổ. Bạn Hữu để như vậy cho có không khí ^.^
[3]汝 (Nhữ) là danh xưng ngôi thứ 3 theo kểu cũ (Thường mang nghĩa ko tôn kính). “Nhữ đẳng hoành khang thủ bại hư_Lý Thường Kiệt.”
[4] Câu này là do Lý Nông nghe nhầm ^.^
[5] Ở đây là chơi chữ (Có thể Doãn Hàm ko hiểu thuật ngữ truyện tranh) Lý Nông và Đoan Mộc đang nhắc đến shoujo manga (Truyện tranh thiếu nữ_少女漫画) là một loại truyện tranh có nhân vật chính là thiếu nữ. Nhưng Doãn Hàm cố ý tách chữ ra thành ‘Thiếu nữ’ và ‘truyện tranh’
[6] Nguyên tác là Sora wa Akai Kawa no Hotori (Tên tiếng Trung 天是红河岸) một manga nổi tiếng của Chie Shinohara. Hữu rất thích thích truyện này nha.
[7] Nguyên tác là Magnolia Waltz (Tên tiếng Trung 白木兰圆舞曲) một manga nổi tiếng của Saito Chiho. Bạn Hữu cũng thích truyện này nữa.
[8] Nguyên tác Ayashi no Ceres (Tên tiếng Trung 梦幻妖子) một manga nổi tiếng của Yuu Watase. Toàn truyện Hữu thích ^.^
[9] Nguyên tác Itazura Na Kiss (Tên tiếng Trung一吻定情) một manga nổi tiếng của Tada Kaoru. Hữu cũng thích truyện này lắm.
[10] Tên tiếng Trung ‘Nhập Giang Trực thụ’ (入江 直樹) Bạn Hữu chuyển theo tên tiếng Nhật.
[11] Nguyên tác Tokyo Juliet (Tên tiếng Trung东京朱丽叶) Manga của Miyuki Kitagawa. Bạn Hữu có bộ này nhưng chưa coi nữa, hix hix
[12] Nguyên tác One More Jump (Tên tiếng Trung溜冰娃 娃) Một truyện của Akaishi Michiyo. Bạn Hữu không biết trong tiếng Việt truyện này tên gì, và cũng chưa đọc luôn ^.^ Bạn nào biết thì chỉ Hữu với ^.^
—————-