Sáng sớm, lúc bạn cùng phòng trả lời [Vẫn chưa tìm được], chỉ số vui vẻ của tôi giảm mạnh, tôi đánh răng với vẻ mặt đưa đám. Mặc dù không thích động vật có lông, nhưng tốt xấu gì tôi vẫn có lòng tốt cơ bản. Cứ nghĩ đến dáng vẻ không có cơm ăn, đói đến mức đến gầy trơ xương như que củi của con Golden Retriever không có khả năng sinh tồn ngoài tự nhiên, lòng tôi lại quặn thắt.
Tôi nhăn nhó khuôn mặt ướt đẫm, xoay tay nắm cửa nhà vệ sinh, vừa mở cửa ra đã thấy Hàn Triệt với cái đầu ổ gà, trên cằm lún phún râu xanh. Anh trợn trừng mắt, tức giận chỉ ngón trỏ nạt vào mặt tôi: “Lâm Vẫn! Tại sao em không đưa anh lên giường!”
Tối hôm qua lúc chúng tôi môi kề môi vui vẻ, anh lại ngủ thiếp đi, tôi gọi anh mấy tiếng nhưng anh cũng không phản ứng lại, thế là tôi nhét một cái gối dưới đầu anh, cố gắng coi nhẹ chỗ nào đó nhô lên, đắp lên người anh một tấm chăn mỏng. Tôi tự thấy mình đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, không ngờ anh vẫn tức giận.
Hôn mà cũng có thể ngủ được, có thể thấy thận anh không còn khỏe nữa.
“Anh to xác như vậy, sao em có thể đưa anh lên giường được?” Làm người đàn ông của em đi rồi hẵng bàn tiếp!
“Vậy em tự lên giường ngủ sao?” Anh liên tục xoay cổ, xoa bóp vai trái, trông có vẻ rất khó chịu. Tôi cảm thấy hơi áy náy, hạ giọng nói: “Chẳng lẽ em phải ngủ dưới nền gạch lạnh buốt với anh à?”
Tôi không nói vậy còn đỡ, vừa nói xong anh lại càng bùng nổ.
“Em cũng biết chỗ đó lạnh buốt cơ đấy! Anh ngủ suốt một đêm, máu huyết cũng sắp ngừng lưu thông luôn rồi.” Anh tỏ vẻ dữ tợn một cách khoa trương, lắc đầu thất vọng với tôi: “Thôi quên đi, anh sẽ tự xoa.”
“…” Tôi đặt tay lên vai anh: “Bên này à?”
“Xuống dưới chút nữa. Ừ, đúng rồi, mạnh hơn chút đi.”
“…”
Buổi chiều đầu đông, gió lạnh thổi qua những cành khô, những chiếc lá úa cuối cùng còn sót lại bay lả tả, tầng ba mươi ba không bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ một chút nào. Điều hòa trung tâm vẫn giữ nhiệt độ ổn định suốt hai mươi tư giờ.
Tôi mặc chiếc áo phông mới mua hôm qua, ôm gối dựa vào sofa. Trên màn hình, Anne Hathaway với mái tóc dài xõa tung đang run rẩy đưa thuốc vào miệng.
Hàn Triệt đang nói chuyện điện thoại ở ban công, chân dài gác lên chiếc bàn bằng mây tre, tư thế thoải mái tự do.
Ngoài trời gió lớn, chậu cây xanh ở ban công đung đưa những chiếc lá úa màu. Nhưng anh lại giống như hoàn toàn không sợ lạnh, chiếc áo phông trắng và quần thể thao phần phật trong gió, lông chân không dày không ít che phủ bắp chân trắng nõn thẳng tắp.
Dù là đàn ông nhưng chân lại vô cùng đẹp.
Tôi vừa xem phim vừa ngắm anh, một công đôi việc, à không đúng, phải là một công ba việc mới phải, thỉnh thoảng tôi còn phải chú ý động tĩnh trong phòng. Ở phòng bếp sau lưng tôi, dì giúp việc eđang xử lý nguyên liệu nấu ăn, dưới đất còn có một con người máy dọn dẹp tên là “Wall - E” đang cố gắng tìm rác.
Khoai tây chiên giòn tan trong miệng, nổ tung trong đầu tôi, như thể một góc đời tôi đã bị đảo lộn.
Một đứa trẻ sinh ra trong gia đình thuộc giai cấp công nhân như tôi lại có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ việc người khác làm việc cho mình. Đúng là tư bản chủ nghĩa hại chết người mà.
Cuộc điện thoại này của Hàn Triệt kéo dài đến mức phim qua hơn nửa, dì giúp việc vừa lúc nấu cơm xong, lúc này anh mới như ngửi được mùi rồi chạy vào.
Anh bị lạnh thành khối băng, rút lia lịa mấy cái khăn giấy xì nước mũi, nhào lên ghế sô pha, ôm chặt lấy tôi, run bần bật: "Lạnh chết anh mất thôi em gái ơi."
Tôi dán vào làn da lạnh lẽo của anh, giãy dụa mấy cái không có tác dụng: "Vậy sao anh không mặc thêm quần áo vào."
"Mặc nhiều đồ thì sao có thể show thành quả rèn luyện cho em xem được." Nói xong, anh vén ống quần lên, cơ đùi phập phồng. Thấy tôi không có phản ứng gì lớn, anh lại vén tay áo đến đầu vai, cánh tay gồng lên, khoe khoang bắp tay vừa vặn không quá khoa trương.
Nói là không gian riêng tư nhưng dù sao cũng có người thứ ba ở đây, còn là người lớn tuổi. Tôi xấu hổ gật đầu, tránh khỏi khuỷu tay của anh: "Cũng khá đấy, tiếp tục nỗ lực đi."
Tôi trốn vào bếp, giúp dì giúp việc bưng đồ ăn lên bàn. Hôm qua tôi còn lo kỹ năng nấu nướng gà mờ của tôi không xử lý được đống nguyên liệu này, thì tới hôm nay dì ấy đã tới.
Vừa rồi lúc Hàn Triệt gọi điện thoại, tôi có tranh thủ trò chuyện với dì giúp việc mấy câu. Dì ấy nói một tuần tới đây làm công hai ngày, thứ tư và chủ nhật, mỗi ngày tầm hai ba tiếng, công việc gồm quét tước vệ sinh và nấu một bữa cơm.
Tôi khen dì ấy tay chân lanh lẹ, căn hộ lớn như vậy mà cả quét tước lẫn nấu cơm chỉ tốn hai, ba tiếng đồng hồ. Bà ấy cười xấu hổ, nói thời buổi này công cụ đều hiện đại hóa cả rồi, Tiểu Hàn lại rất sạch sẽ, làm cũng nhanh.
Dì ấy không hỏi quan hệ giữa tôi và Hàn Triệt, đồng thời ánh mắt cũng không lộ vẻ tò mò, chắc là vì đạo đức nghề nghiệp rất tốt.
Chúng tôi vừa bắt đầu ăn, dì ấy đã cầm ‘Wall - E’đến phòng ngủ chính làm việc. Rất nhanh sau đó, dì ấy đã sắp đặt văn kiện, sách vở, túi đồ ăn vặt và các thiết bị điện điều khiển từ xa trên bàn trà hình thù kỳ quái về vị trí cũ chỉnh tề.
Tôi im lặng ăn cơm, cứ thỉnh thoảng lại nhìn về phía dì giúp việc. Hàn Triệt liếc tôi vài lần, vươn chân tới chạm nhẹ vào bắp chân tôi.
Tôi đạp anh: "Ăn uống cho đàng hoàng vào."
Anh không ăn cơm làm món chính nên ăn nhanh hơn tôi. Anh ngả lưng, bắt tréo chân, từ chỗ xa xem tiếp ‘Love & Other Drugs’. Chẳng mấy chốc, nam nữ chính bắt đầu hôn nhau nóng bỏng, nửa người trên của anh vẫn lặng yên không nhúc nhích, nhưng nửa người dưới lại kẹp chặt lấy chân tôi như lần trước, trượt lên trượt xuống. Chỉ khác là hôm nay anh mặc quần lửng, lông chân trượt trên bắp chân trần của tôi, quấy rối cứ như đang cù lét vậy.
Tôi đẩy anh, không cho anh nghịch.
Trông vẻ mặt tôi đúng kiểu thấy chết không sờn, chân cũng đóng đinh ở chỗ cũ không hề định hùa theo, Hàn Triệt che miệng cười: "Em gái, nhà mình mà, căng thẳng thế làm gì."
"Trong nhà có người, anh đừng nghịch." Nói xong, tôi lại cảm thấy giọng điệu này nghe cứ như quan hệ của chúng tôi thân mật lắm vậy, làm tôi gượng gạo vùi đầu vào bát.
"Ai thế?" Anh lén lút tiến đến bên cạnh tôi.
Tôi lườm anh, tập trung ăn canh. Tay nghề của dì giúp việc rất tốt, lâu lắm rồi tôi mới được ăn cơm nhà ra hình ra dáng như vậy, tôi ăn rất nhiều.
Thấy tôi không trả lời, anh nhắc nhở: "Đó là dì quét dọn, không phải mẹ anh đâu."
Anh tưởng tôi ngốc đấy à?
"Anh cảm thấy đầu óc em có vấn đề hả? Nếu là mẹ anh thì có khi anh đã giấu nhẹm em đi rồi."
"Cái đấy thì chưa chắc." Anh hừ nhẹ một tiếng, cái chân không chịu để yên, dẫn dắt chân tôi lắc lư theo: "Có khi anh sẽ coi em là cống phẩm dâng lên cho mẹ anh."
"Mẹ anh cũng giục anh kết hôn à?"
Anh bất đắc dĩ lắc đầu: "Dù thế giới khác biệt thì mẹ nào cũng như nhau."
"Vậy mẹ anh có đến đây không?" Tôi cảnh giác nhìn cửa: "Sẽ không phải kiểu tập kích bất ngờ gì đó chứ." Phim truyền hình hay diễn vậy mà. Cô gái ở nhờ nhà nam chính, sau đó mẹ nam chính bỗng nhiên tập kích, diễn tiến thành tiết mục đòi chia rẽ đòi tác hợp!
Anh hỏi: "Em sợ à?"
Tôi gật đầu. Tôi đâu định tiếp xúc với mẹ anh, quan hệ của chúng tôi rất xấu hổ.
"Dì Vương ơi, mẹ cháu về chưa ạ?" Hàn Triệt quay đầu hỏi dì giúp việc.
Tim tôi lập tức giật thót, dì giúp việc cười ôn hòa: "Lẽ ra là về rồi, nhưng tối qua lại nói chuyển máy bay đến Ma Cao chơi hai ngày nữa. Cháu quan tâm thì gọi cho bà ấy đi."
"Cháu mà gọi thì phải nghe mấy khoản thu chi du lịch của mẹ cả tiếng đồng hồ mất, thôi ạ…" Anh mở WeChat, lướt vòng bạn bè: "Cháu lên vòng bạn bè xem là được."
Dì Vương lại nói đến thực đơn của ba Hàn Triệt mấy hôm nay. Hàn Triệt gật đầu nói phải khống chế ông ấy mới được, khẩu vị nặng quá, mà uống nhiều thuốc thì lại không tốt.
Nghe hai người họ trò chuyện, tôi cắn môi suy ngẫm một lát, sau đó chụm tay thành loa đến bên tai Hàn Triệt hỏi thầm: "Hai người quen nhau à?"
Anh buồn cười, cũng học theo cái kiểu thì thầm của tôi: "Dì giúp việc nhà ba mẹ anh."
"Vậy liệu dì ấy có nói với mẹ anh là có con gái trong nhà anh không?" Giọng tôi đã hoàn toàn biến thành âm khí, chẳng khác nào hai đứa học sinh nói thầm trong giờ học.
Anh hếch cằm về phía dì giúp việc: "Tự em hỏi đi."
Tôi lắc đầu: "Thôi chịu, đằng nào mai em cũng về, nói với mẹ anh cũng chẳng sao cả, cuối cùng vẫn là anh gánh thôi."
Vẻ cợt nhả của Hàn Triệt cứng lại: "Em định về à?"
"Phải, mai là thứ hai, em phải đi làm chứ!" Tôi cũng đâu thể ở mãi chỗ này được. Trai đơn gái chiếc, ngày nào cũng tình chàng ý thiếp mà lại không danh không phận, lãng phí thời gian tìm bạn trai của tôi. Tôi cười tủm tỉm vỗ vai anh, cực kỳ lưu manh nói: "Để cảm ơn anh chiêu đãi em ở căn nhà cao cấp hai hôm nay, em định tặng cho anh một món quà."
Anh không để ý giọng nói hàm ý của tôi, ngược lại còn tức giận ra mặt, cất cao âm điệu: "Em ngủ anh hai ngày rồi đi á?"
Giọng anh quá vang, còn to hơn tiếng máy hút bụi rồi! Tôi bịt miệng anh lại, cau mày nhỏ giọng trả lời: "Đậu xanh! Ai ngủ anh hả! Em không có bản lĩnh ấy đâu!"
Anh cười khẩy một tiếng: "Em không thử thì sao mà biết được?"
"Em cũng chẳng phải bác sĩ, thử thứ đồ chơi kia làm gì!" Nói đến đây, tôi không ngưng cười được, còn đẩy đẩy anh: "Này, anh không thắc mắc em định tặng gì cho anh à?"
Sau khi ăn xong, Hàn Triệt đi sửa bản thiết kế của cấp dưới, tôi xuống tầng dưới lấy chuyển phát nhanh.
Hàn Triệt đối xử với tôi cực kỳ tốt, dạy tôi sống phóng túng. Cũng vì anh là đàn ông, lại còn không thiếu tiền, chứ nếu là phụ nữ thì có khi anh đã ngay lập tức thăng cấp thành bạn thân nhất đời này của tôi rồi, nghĩa khí không lời nào để bàn. Tôi vắt hết óc, cuối cùng nghĩ ra một thứ có thể dùng để báo đáp.
Tôi quan sát nhà anh một vòng, nước hoa, cà vạt, thắt lưng, đồ điện tử… không thiếu gì cả, mà thứ tôi mua có khi cũng chẳng đạt tiêu chuẩn của anh. Kết quả là chỉ có thể chọn con đường khác, đến tôi cũng phải khen ngợi bản thân vì sự thông minh của mình.
Hàn Triệt nói mình từng đi bệnh viện rồi, uống thuốc rồi, gặp bác sĩ tâm lý rồi. Nhưng đảm bảo anh chưa thử rượu thuốc Trung Quốc! Ba của đồng nghiệp tôi mở tiệm đồ dùng sinh đẻ, cũng kinh doanh thêm nghề phụ. Lúc đi ăn cơm nghe cô ấy kể chuyện thú vị của khách nam, tôi có đâu ngờ rằng sẽ có ngày tìm cô ấy xin giúp đỡ. Cô ấy cũng không ngờ tôi tới thành phố M chưa được bao lâu đã ủng hộ việc kinh doanh của gia đình cô ấy đâu.
Tôi hưng phấn lấy rượu thuốc trong hộp ra, trong chai thủy tinh trong suốt ngâm một đống thứ đen sì sì gồm cả ngưu tiên, dương tiên, lộc nhung… Tôi mở nắp ra ngửi thử, nồng nặc mùi rượu trắng.
Tôi rót một ly, ân cần gõ cửa phòng sách.
Hàn Triệt đang dùng CAD vẽ thiết kế, nhưng cũng không quá tập trung, trên bản vẽ còn trải vài bản vẽ khác. Anh thấy tôi vào cũng chẳng vui vẻ: "Có việc gì thế?"
Tôi bĩu môi: "Anh đối xử với khách hung dữ thế à?"
"Khách nào vong ân phụ nghĩa như em? Nói đi là đi ngay?"
"Có phải nhà em đâu, chẳng lẽ lại không nói đi là đi ngay!" Chắc chắn tôi không nói lại người này, thế nên trước khi anh kịp há miệng phản kích, tôi đã dùng ly rượu chặn miệng anh lại. Vì đề cao hương vị, tôi còn thêm đá, vì để đẹp mắt hơn, tôi dùng ly đựng rượu whisky.
Tôi nhìn anh đầy mong đợi, rượu này chắc chắn rất tốt.
Có lẽ Hàn Triệt không ngờ thứ này là rượu, chỉ nhấp một ngụm đã không chịu uống nữa. Tôi dỗ dành: "Uống đi, uống đi, uống xong là vui sướng ngay." Đồng nghiệp nói mỗi ngày uống một ly sau ăn một tiếng là được. Tôi tính toán thời gian cũng tương đối rồi.
"Đây là cái gì thế?" Anh không chịu uống, bỏ ly xuống bàn.
Tôi công bố đáp án: "Đây là rượu bổ!"
"..." Anh hơi ngẩn ra, lại nhìn về phía ly rượu kia, phát hiện ra tạp chất không rõ thì mới phản ứng kịp, tức giận đến mức đạp chân một cái, làm ghế xoay lùi phắt lại bức tường phía sau.
Anh chỉ vào rượu quát: "Cái đậu má! Lâm Vẫn! Em cho anh uống rượu tráng dương à?"
Rượu tráng dương? Sao nghe bỉ ổi thế?
"Không phải gọi như vậy đâu. Nhưng nói chung là rượu thuốc, đàn ông uống sẽ tốt." Đồng nghiệp tôi nói thứ này sẽ từ từ cải thiện phương diện đó của đàn ông, uống kiên trì sẽ có hiệu quả. Đương nhiên, tôi biết chưa chắc đã có tác dụng, nhưng cũng là một phần tấm lòng của tôi.
Hàn Triệt như vừa uống xong Hạc Đỉnh Hồng, bóp cổ họng ra sức ho khan: "Không được, anh không chịu được."
"..." Anh vội vàng uống nửa chai nước, tinh thần uể oải đi thấy rõ. Nhìn anh giả vờ giả vịt, tôi nguýt mắt lườm anh: "Không có độc đâu, đừng diễn nữa. Trước khi đưa anh uống em lén thử một ít rồi, rượu thôi."
Anh lắc đầu với vẻ cạn lời: "Em là đàn ông chắc?"
"Người ta uống thì bừng bừng phấn chấn, sao anh lại trái ngược thế chứ." Tôi rất muốn đạp anh, uổng phí một nghìn tệ tiền rượu thuốc của tôi.
Anh ngước mắt như đang suy tư, đáy mắt lấp loáng cảm xúc không thể ngăn chặn: "Trong mắt em, anh thất bại đến mức cần uống cái này à?"
Tôi nghẹn lời, khi anh nhắc đến chuyện này thì hoặc bi thương hoặc kiêu ngạo. Tôi chẳng biết đường nào mà lần, nhưng tôi biết lần này chọc trúng chỗ đau của anh rồi.
Anh đứng lên, ép cho tôi không ngừng lùi lại đằng sau, dùng hai tay vây tôi trong góc, cười khẩy hỏi: "Sao hả? Em muốn anh uống xong có phản ứng à?"