• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Helluuu babeee.Sao lại thẫn thờ thế này,nhớ ta sao??

Đang ngẩn ngơ ngồi ở ghế đá trên sân trường thì đột nhiên Thiên Lam tới,vỗ vai làm Nhi giật mình...

- Đệt,mày hết trò rồi hả?Tao đã nói rồi,một trò thì đừng có chơi hai lầnnn mà không nghe,bây giờ tao miễn dịch với trò điên rồ này của mày rồi đấy!!

- Ái phi,sao nàng nỡ làm vậy với ta?*rưng rưng*

“-_-...”

- Hahaha,đùa thôi,mày đang nghĩ gì đấy?

- Tao đang nghĩ xem... làm sao để gặp và cua đổ hotboy trường mình ^_^

- Hotboy á?Ngay cạnh mày đấy,một người thì là bạn thân,một người thì là anh trai của bạn thân...

- Đúng là mèo khen mèo dài đuôi mà,hai ông ý thì hotboy gì chứ,có mà hotdog ý,xấu người,xấu nết,xấu gần hết - Nhi bĩu môi,thầm nghĩ...nói dối một chút cũng chẳng sao

- Thế thì không có ai hotboy nữa đâu nha cưng... mỡ đến gần miệng mà không biết đường húp.Mà bao giờ thì mày mới định cho hai lão nhà tao cơ hội đây??

- Cơ hội gì?

- Theo đuổi đó.Đừng có nói với tao là mày không biết...

Không phải cô không biết...mà là giả vờ không biết.Hai người đó theo đuổi rõ ràng như vậy,sao cô lại có thể ngu ngốc không biết họ muốn gì đây?Chỉ là cô không muốn lấy họ làm người thay thế vị trí của anh trong lòng cô... như vậy thật không công bằng với họ.Vì cô thật sự coi họ là những người bạn thân,cho nên,cô không thể vì bản thân mình mà làm tổn thương họ như vậy được.Cô thở dài:

- Tao không thể...

- Vì sao?Hai anh ý rất thật lòng với mày,không phải là anh tao nên tao mới nói,nhưng tao thừa nhận là họ rất tốt,rất đẹp trai,rất thông minh,...Mày chỉ việc mở lòng với một người thôi,vì lý do gì lại không thể yêu họ?

Nhi cười tự giễu,chẳng lẽ lại nói với nó là “Vì tao vẫn còn yêu người yêu mày “ sao? Thật nực cười... Cô còn chưa muốn mình là Lee đâu nha (nữ chính trong Tình yêu không có lỗi,lỗi ở bạn thân),tình bạn...vẫn còn hơn tình yêu rất nhiều.

- Mày không hiểu được đâu,nhưng có lẽ... đã đến lúc tao nên mở lòng với một người khác rồi.haha

Lam nhạy bén phát hiện ra điều bất thường trong câu nói của Nhi:

- Người khác?Mày đã yêu ai à?Kể đi xem nàoooo,mang hắn đến đây tao kiểm định cho!!

- Mày điên à?Làm gì có ai,mà mày đấy,yêu đương thế nào rồi,có bắt nạt anh Tiểu Kỳ của tao không đó.

- Bắt nạt gì chứ!Toàn anh ý bắt nạt tao thì có,mà mày xem này...

Lam bĩu môi,nhưng mặt lại ngập tràn hạnh phúc,huơ huơ ngón áp út trước mặt cô... Là một chiếc nhẫn vàng trắng,được thiết kế vô cùng tinh tế,tỉ mỉ với họa tiết là một bông hoa hồng màu xanh navy rất đẹp,bốn phía xung quanh bông hoa là những chiếc lá màu trắng,làm cho chiếc nhẫn càng thêm nổi bật.Dưới ánh nắng,những viên đá lóe lên như muốn xuyên thủng võng mạc của cô,tầm nhìn mờ dần đi bởi những giọt nước mắt chỉ trực rơi xuống...Cô lấy hai tay dụi dụi mắt,cười nói:

- Trời nắng thật đó...

- Mày nhìn lên trời lâu như thế,bảo sao chả chói mắt.Xem đây này,thấy gì đây không? Là K&L đó...

Lam giơ lòng bàn tay lên để Nhi có thể thấy rõ dòng chữ “K&L” được khắc sâu dưới mặt nhẫn,nét khắc đẹp đẽ,tỉ mỉ nhưng ở trong tim cô,có lẽ nó lại như một con rắn đang tìm cách xiết chặt con mồi...Rất đau...

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Hẹp pì bớt đầy tú zu,hẹp pì bớt đầy tu Nhi...Hẹp pì bớt đây,hép pi bớt đầy,hép pi... aaaa đau,bỏ anh ra,đauuu

- Tôi mà không véo tai anh chắc anh phá hỏng luôn cả sinh nhật tôi đấy nhỉ?

- Ayyy,đau đau,nhẹ thôi,anh hát mừng sinh nhật em còn gì?

Thấy hắn nhíu mày đau đớn,môi bĩu cong lên tận trời,cô nín cười,nhưng bàn tay vẫn không giảm lực.

- Mừng cái con khỉ,anh xem có bao nhiêu người ở đây,anh trai tôi nè,thằng An nè,con Lam nè,rồi anh Tiểu Kỳ,bạn Hùng nữa... có ai hát như anh không hả?

- Thế nên em mới càng phải mừng vì chỉ có anh là quan tâm em...

- Có mà anh muốn khoe cái giọng hát vịt đực của anh ý,lời thì lệch lạc,giai điệu thì quá nhanh so với mọi người,anh bảo tôi nên nghe lọt bằng tai nào đây?HẢ?

Nhi vừa nói vừa tăng lực đạo trên cánh tay,làm hắn la oai oái:

- AAAA,được rồi,được rồi.Sao em cứ phải bắt bẻ anh thế nhở? Có phải...

Hắn dừng lại một chút,liếc nhìn cô,vẻ mặt ngượng ngùng,rồi lấy vai huých vào tay cô:

- Có phải đằng ấy...đằng ấy thích anh rồi không?

Mọi người liền phá lên cười,còn cô thì tức lộn ruột,chỉ muốn cầm dép phi thẳng vào cái mặt cợt nhả kia...

- Karaoke đê các chế!!! - Lam lên tiếng phá vỡ bầu không khí đang nóng hừng hực tỏa ra từ Nhi và Phong

- Đi luôn...đi luôn _cô hào hứng_ giọng ca oanh vàng của mình lâu lắm rồi không có đất diễn,chán muốn chết rồi nè *lại tự sướng*

- Bao giờ thì mày mới thôi cái ý nghĩ đó đây hả Nhi.Ảo tưởnggg

Lam bày ra bộ mặt chán nản cùng khinh bỉ,nhưng trong thâm tâm,nó cũng phải thừa nhận là cô hát rất hay.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cùng lúc đó,ở trong góc phòng,có hai chàng trai đang thì thầm to nhỏ với nhau...

- Tẹo nữa tao hát với Nhi,mày tốt nhất là biến ra chỗ khác _giọng hắn phát ra lạnh như băng,tràn ngập ý cảnh cáo.

- Anh mới là người nên biến ra chỗ khác,nên nhớ em mới là người có ý tưởng đi hát karaoke..._giọng cậu cũng không kém phần long trọng

- Tao không quan tâm mày hay thằng nào có ý kiến,tao chỉ biết là tí nữa,Nhi chắc chắn sẽ song ca với tao...

- Với em!

- Với tao.

- Với em!

- Với tao.

...

Hai người tranh giành em - tao với nhau,cường điệu gióng nói cũng cứ thế mà tăng lên.Cuộc chiến tranh ngầm vì thế mà mãi không chịu dứt...cho đến khi...

- Hai người có đi không đây hả,định ngồi ỳ ở trong nhà tôi đến bao giờ nữa?_Cô đứng từ ngoài cửa nói vọng vào,hai người này đúng là bị động kinh mà,mọi người ra ngoài hết rồi mà cũng không biết,cứ nhìn nhau đắm đuối...

Phong nhẹ giọng cảnh cáo An:

- Mày cứ liệu đấy! (tất nhiên là Nhi không thể nghe thấy rồi)

Rồi chạy lạch bạch lên khoác tay Nhi:

- Chờ anh với...gớm,làm gì mà đi nhanh thế?

- Tôi tưởng anh định ngủ nhà tôi thì cho xin năm chục tiền trọ..._giọng thản nhiên

- Hichic,nhìn thấy em là thấy chữ tiền rồi!!

- Sao hả?Chê tôi tham lam chứ gì?

- Không có...không có...ý anh là em có tinh thần đồng tiền đi liền khúc ruột như thế là rất tốt,rất đáng hoan nghênh...anh còn phải học tập em...

- Anh thích đá đểu tôi không?

Cô giơ nắm đấm lên,tên này đúng thật là ngứa đòn,không bị đánh không chịu được mà.Mặt hắn nhăn lại,ngửa lên trời,hai tay ôm ngực,chân hơi khuỵu xuống,đáy mắt long lanh:

- Ông trời ơi,cô ấy là muốn khi dễ tôi đây mà...

“...” *khinh bỉ*

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Hôm nay sinh nhật tao,để tao hát trước..._Nhi phản bác,giọng yếu ớt

- Vớ vẩn,tao bao thì tao phải hát trước _Lam hét

- Lui hết,lui hết,để trẫm hát trước _ couple Phong-An lại đồng thanh

- Sao mày dám nhại tao?/ - Saoo anh dám nhại em?

- Thôi,để anh Minh Kỳ với anh Minh Hoàng hát trước đi,mệt mấy người quá!!!

Hùng vừa dứt lời,liền nhận được bốn ánh mắt chứa đầy tia lửa điện bắn về phía mình,cậu rùng mình một cái,thầm nghĩ...chắc lần sau không dám phát ngôn lung tung nữa hichic

Cuối cùng thì cái micro cũng có người cầm. Đó là cặp đôi liên Minh (huyền thoại ^_^ kaka)

Hai người song ca bài Đếm ngày xa em...ten ten.

Ôi thần linh ơi,hai cái người này,bài hát của người ta hay như thế mà hát thành thế nào rồi?Người thì gào lên một cách điên cuồng,người thì cứ thỏ thẻ thỏ thẻ như gái mới về nhà chồng...nghe ra thì thành tạp âm.Thế mà vẫn có đứa chồng hát vợ khen hay:

- Mày thấy giọng ca của người yêu tao thế nào?Quá hay đúng không?Du dương,êm áiii..._Lam bày ra vẻ mặt như đang hưởng thụ một tác phẩm nổi tiếng của Beethoven.Phong liếc đầy khinh bỉ

- Tào lao,hát như người đói cơm.Phải học tập thằng Hoàng kia kìa,giọng nó cao khỏe,mà lại chất thế kia...

Vạch đen đầy đầu!! Thể loại gì đây?Mặc dù có rất có tình cảm với hai người con trai đang hát kia,nhưng Nhi vẫn phải thừa nhận là...nghe như đấm vào tai ý.Thế mà vẫn còn khen được,TÀI!!

Một phút,hai phút...ba phút trôi qua.Cuối cùng cũng qua thời kì nguy hiểm,mọi người đều thở phào nhệ nhõm trừ hai anh em nhà kia:

- Kỳ Kỳ,anh hát hay thật đó,biss biss _anh cười gượng gạo trước những lời khen của nó.chậc chậc...Chắc cũng nhận thức được giọng ca bom tấn của mình đây mà!!

Còn Thiên Phong,sau khi Minh Hoàng hát xong thì nhảy thẳng qua bàn uống nước,trực tiếp ôm chầm lấy anh,giọng rưng rưng:

- Minh Hoàng,giọng ca của mày đúng là trời phú mà,không hổ danh là bạn thân tao.Năm sau mày đi thi The Voice cho tao.Biết chưa?Mày làm quán quân rồi,chúng ta sẽ mở một ban nhạc Two toads (hai con cóc),mày làm hát chính,tao chơi guitar...

Minh Hoàng đầu tiên là ngẩn người ra,không nghĩ rằng lại có một con gấu Koala dính trên người mình thế này,vài giây sau liền xúc động:

- Tao sống 18 tuổi đầu rồi mà bây giờ mới có người có đủ trí thông minh như mày thừa nhận tao hát hay.Mày yên tâm,tên tuổi ban nhạc của chúng ta nhất định sẽ lan rộng ra khắp toàn quốc...Không...Là toàn thế giới... Không... Là toàn cầuuu.

Mọi người “...”

Hy vọng đó chỉ là trò đùa nhất thời của bọn họ,cô cũng không muốn những người thân của cô có mặt trong top Thảm họa The Voice đâu nha.hichic.Mà tên Phong này chơi guitar có hay gì đâu,nhớ lại sinh nhật cô năm ngoái hắn trổ tài,hại cô bị nhức tai suốt hơn một tháng liền,chả làm ăn được gì cả,...Nghĩ lại thấy bực...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK